Mạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể…

Chương 1179: Vậy thì cũng đừng thả

Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Mình cảm động đồng ý lời cầu hôn, tuy rằng trong giấc mộng mình không thấy rõ lắm gương mặt của người kia, nhưng mình biết đây không phải là anh Hứa Khai, mặc dù như thế, trong lòng vẫn như cũ không cầm được áy náy rung động! Mình cho rằng sau giấc mộng này sẽ đến giấc mộng khác rồi sau đó sẽ quên đi, nhưng sau khi tỉnh lại cái cảm giác áy náy cùng cảm động kia vẫn vô cùng rõ ràng!Mình nói cho mẹ giấc mộng của mình, mẹ nói đây là một cái tiên đoán, người đàn ông trong mộng khiến mình áy náy cùng cảm động, chính là chồng tương lai của mình, và sẽ là người mà mình yêu nhất!Nếu thật đúng như mẹ nói, vậy thì chồng tương lai của mình thật sự không phải là anh Hứa Khai sao?Lương Mộ Lan không có lừa cô!Tuy rằng cảnh tượng như vậy chính là Phó Kiến Văn nhìn lén nhật ký của cô để làm! Nhưng... chồng tương lai của cô! Người mà cô yêu nhất, xác thực không phải là Hứa Khai!Phó Kiến Văn đứng lên, Tố Tâm liền nhào vào trong lồng ngực của anh, nhào khiến anh lui về phía sau một bước mới đứng vững trọng tâm."Anh nhìn, nhìn lén nhật ký của em lúc nào vậy!" Tố Tâm đem mặt chôn ở trước ngực Phó Kiến Văn, giọng nói nghẹn ngào.Một tay Phó Kiến Văn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Tố Tâm lên, ngón cái có lau làm sao cũng đều không sạch được nước mắt: "Lúc giúp em dọn dẹp phòng đi thuê, quyển nhật ký rơi ở trên mặt đất...""Cho nên, chính là trong cõi u minh nhất định, anh chính là chồng của em, là người mà em yêu nhất!" Tố Tâm cười, cười nhưng nước mắt không ngừng được.Phó Kiến Văn ngưng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Tố Tâm, không có mở miệng, nụ cười ôn nhu."Kiến Văn, làm sao anh lại tốt như vậy!" giọng mũi của Tố Tâm dày đặc, "Tốt đến nỗi đời sau em cũng không muốn thả anh ra rồi""Ừm!" Phó Kiến Văn cúi đầu, môi mỏng như có như không lướt qua miệng nhỏ của Tố Tâm, "Vậy thì cũng đừng thả!"

Mình cảm động đồng ý lời cầu hôn, tuy rằng trong giấc mộng mình không thấy rõ lắm gương mặt của người kia, nhưng mình biết đây không phải là anh Hứa Khai, mặc dù như thế, trong lòng vẫn như cũ không cầm được áy náy rung động! Mình cho rằng sau giấc mộng này sẽ đến giấc mộng khác rồi sau đó sẽ quên đi, nhưng sau khi tỉnh lại cái cảm giác áy náy cùng cảm động kia vẫn vô cùng rõ ràng!

Mình nói cho mẹ giấc mộng của mình, mẹ nói đây là một cái tiên đoán, người đàn ông trong mộng khiến mình áy náy cùng cảm động, chính là chồng tương lai của mình, và sẽ là người mà mình yêu nhất!

Nếu thật đúng như mẹ nói, vậy thì chồng tương lai của mình thật sự không phải là anh Hứa Khai sao?

Lương Mộ Lan không có lừa cô!

Tuy rằng cảnh tượng như vậy chính là Phó Kiến Văn nhìn lén nhật ký của cô để làm! Nhưng... chồng tương lai của cô! Người mà cô yêu nhất, xác thực không phải là Hứa Khai!

Phó Kiến Văn đứng lên, Tố Tâm liền nhào vào trong lồng ngực của anh, nhào khiến anh lui về phía sau một bước mới đứng vững trọng tâm.

"Anh nhìn, nhìn lén nhật ký của em lúc nào vậy!" Tố Tâm đem mặt chôn ở trước ngực Phó Kiến Văn, giọng nói nghẹn ngào.

Một tay Phó Kiến Văn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Tố Tâm lên, ngón cái có lau làm sao cũng đều không sạch được nước mắt: "Lúc giúp em dọn dẹp phòng đi thuê, quyển nhật ký rơi ở trên mặt đất..."

"Cho nên, chính là trong cõi u minh nhất định, anh chính là chồng của em, là người mà em yêu nhất!" Tố Tâm cười, cười nhưng nước mắt không ngừng được.

Phó Kiến Văn ngưng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Tố Tâm, không có mở miệng, nụ cười ôn nhu.

"Kiến Văn, làm sao anh lại tốt như vậy!" giọng mũi của Tố Tâm dày đặc, "Tốt đến nỗi đời sau em cũng không muốn thả anh ra rồi"

"Ừm!" Phó Kiến Văn cúi đầu, môi mỏng như có như không lướt qua miệng nhỏ của Tố Tâm, "Vậy thì cũng đừng thả!"

Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Mình cảm động đồng ý lời cầu hôn, tuy rằng trong giấc mộng mình không thấy rõ lắm gương mặt của người kia, nhưng mình biết đây không phải là anh Hứa Khai, mặc dù như thế, trong lòng vẫn như cũ không cầm được áy náy rung động! Mình cho rằng sau giấc mộng này sẽ đến giấc mộng khác rồi sau đó sẽ quên đi, nhưng sau khi tỉnh lại cái cảm giác áy náy cùng cảm động kia vẫn vô cùng rõ ràng!Mình nói cho mẹ giấc mộng của mình, mẹ nói đây là một cái tiên đoán, người đàn ông trong mộng khiến mình áy náy cùng cảm động, chính là chồng tương lai của mình, và sẽ là người mà mình yêu nhất!Nếu thật đúng như mẹ nói, vậy thì chồng tương lai của mình thật sự không phải là anh Hứa Khai sao?Lương Mộ Lan không có lừa cô!Tuy rằng cảnh tượng như vậy chính là Phó Kiến Văn nhìn lén nhật ký của cô để làm! Nhưng... chồng tương lai của cô! Người mà cô yêu nhất, xác thực không phải là Hứa Khai!Phó Kiến Văn đứng lên, Tố Tâm liền nhào vào trong lồng ngực của anh, nhào khiến anh lui về phía sau một bước mới đứng vững trọng tâm."Anh nhìn, nhìn lén nhật ký của em lúc nào vậy!" Tố Tâm đem mặt chôn ở trước ngực Phó Kiến Văn, giọng nói nghẹn ngào.Một tay Phó Kiến Văn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Tố Tâm lên, ngón cái có lau làm sao cũng đều không sạch được nước mắt: "Lúc giúp em dọn dẹp phòng đi thuê, quyển nhật ký rơi ở trên mặt đất...""Cho nên, chính là trong cõi u minh nhất định, anh chính là chồng của em, là người mà em yêu nhất!" Tố Tâm cười, cười nhưng nước mắt không ngừng được.Phó Kiến Văn ngưng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Tố Tâm, không có mở miệng, nụ cười ôn nhu."Kiến Văn, làm sao anh lại tốt như vậy!" giọng mũi của Tố Tâm dày đặc, "Tốt đến nỗi đời sau em cũng không muốn thả anh ra rồi""Ừm!" Phó Kiến Văn cúi đầu, môi mỏng như có như không lướt qua miệng nhỏ của Tố Tâm, "Vậy thì cũng đừng thả!"

Chương 1179: Vậy thì cũng đừng thả