Mạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể…
Chương 1183: Nơi nào em cũng đều nguyện ý
Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Mặc dù ngón tay run rẩy, nhưng bàn tay của Tố Tâm đang đặt ở phần gáy của Phó Kiến Văn vẫn là lần theo cổ áo sơmi của Phó Kiến Văn đi tới phía dưới hầu kết gợi cảm kia, mở ra cúc áo sơmi của anh.Hầu kết của Phó Kiến Văn lăn lộn kịch liệt, anh nắm lấy tay nhỏ của Tố Tâm, kéo tay cô ra khỏi áo sơmi của mình, khắc chế con cầm thú đang bị giam cầm trong cơ thể muốn xông ra ngoài bất cứ lúc nào, trầm thấp tiếng nói mở miệng: "Ở chỗ này không khống chế tốt sẽ làm em bị thương! Chúng ta đi phòng ngủ!"Tố Tâm nghiêm túc nhìn qua cặp mắt của Phó Kiến Văn: "Em không sợ! Chỉ cần anh muốn..."Hô hấp của Phó Kiến Văn càng ngày càng ồ ồ, anh dùng sức đem người kéo mạnh vào trong lồng ngực của mình, con mắt híp lại, lông mi không giấu được sự sôi trào mãnh liệt trong đáy mắt, Phó Kiến Văn vươn mình đem Tố Tâm ép dưới thân thể, một tay che chở cái ót của cô, một tay chống thân thể của mình, khắc chế sợ làm đau Tố Tâm.Mặc dù là sống lưng được đặt xuống bậc thang đã được trải thảm, đệm lên những món đồ chơi bằng bông nhung nhưng cũng có thể khiến cho người khác tâm hoảng ý loạn, nếu như "làm" ở nơi này cùng Phó Kiến Văn, Tố Tâm cảm thấy sau khi kết thúc, chính mình đại khái chỉ còn lại nửa cái mạng.Bốn mắt nhìn nhau, tim Tố Tâm đập nhanh đến mức không thành một trật tự nào.Hô hấp của cô dồn dập, không thoải mái lấy cùi chỏ chống đỡ nâng thân thể của mình dậy, ngửa đầu hôn Phó Kiến Văn, một đầu tóc dài đen nhánh buông thõng tản ra ở trên bậc thang, nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn giống như Câu Hồn Nhiếp Phách kia."Em là thật sự không biết sợ!" Phó Kiến Văn muốn muốn ôm ngang Tố Tâm lên rời khỏi bậc thang.Tố Tâm lại dùng sức ôm lấy cổ củaPhos Kiến Văn, ngăn trở động tác của anh, tay nhỏ tiếp tục cởi cúc áo áo sơmi: "Chỉ cần là làm chuyện đó cùng anh, nơi nào em cũng đều nguyện ý..."4/10
Mặc dù ngón tay run rẩy, nhưng bàn tay của Tố Tâm đang đặt ở phần gáy của Phó Kiến Văn vẫn là lần theo cổ áo sơmi của Phó Kiến Văn đi tới phía dưới hầu kết gợi cảm kia, mở ra cúc áo sơmi của anh.
Hầu kết của Phó Kiến Văn lăn lộn kịch liệt, anh nắm lấy tay nhỏ của Tố Tâm, kéo tay cô ra khỏi áo sơmi của mình, khắc chế con cầm thú đang bị giam cầm trong cơ thể muốn xông ra ngoài bất cứ lúc nào, trầm thấp tiếng nói mở miệng: "Ở chỗ này không khống chế tốt sẽ làm em bị thương! Chúng ta đi phòng ngủ!"
Tố Tâm nghiêm túc nhìn qua cặp mắt của Phó Kiến Văn: "Em không sợ! Chỉ cần anh muốn..."
Hô hấp của Phó Kiến Văn càng ngày càng ồ ồ, anh dùng sức đem người kéo mạnh vào trong lồng ngực của mình, con mắt híp lại, lông mi không giấu được sự sôi trào mãnh liệt trong đáy mắt, Phó Kiến Văn vươn mình đem Tố Tâm ép dưới thân thể, một tay che chở cái ót của cô, một tay chống thân thể của mình, khắc chế sợ làm đau Tố Tâm.
Mặc dù là sống lưng được đặt xuống bậc thang đã được trải thảm, đệm lên những món đồ chơi bằng bông nhung nhưng cũng có thể khiến cho người khác tâm hoảng ý loạn, nếu như "làm" ở nơi này cùng Phó Kiến Văn, Tố Tâm cảm thấy sau khi kết thúc, chính mình đại khái chỉ còn lại nửa cái mạng.
Bốn mắt nhìn nhau, tim Tố Tâm đập nhanh đến mức không thành một trật tự nào.
Hô hấp của cô dồn dập, không thoải mái lấy cùi chỏ chống đỡ nâng thân thể của mình dậy, ngửa đầu hôn Phó Kiến Văn, một đầu tóc dài đen nhánh buông thõng tản ra ở trên bậc thang, nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn giống như Câu Hồn Nhiếp Phách kia.
"Em là thật sự không biết sợ!" Phó Kiến Văn muốn muốn ôm ngang Tố Tâm lên rời khỏi bậc thang.
Tố Tâm lại dùng sức ôm lấy cổ củaPhos Kiến Văn, ngăn trở động tác của anh, tay nhỏ tiếp tục cởi cúc áo áo sơmi: "Chỉ cần là làm chuyện đó cùng anh, nơi nào em cũng đều nguyện ý..."
4/10
Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Mặc dù ngón tay run rẩy, nhưng bàn tay của Tố Tâm đang đặt ở phần gáy của Phó Kiến Văn vẫn là lần theo cổ áo sơmi của Phó Kiến Văn đi tới phía dưới hầu kết gợi cảm kia, mở ra cúc áo sơmi của anh.Hầu kết của Phó Kiến Văn lăn lộn kịch liệt, anh nắm lấy tay nhỏ của Tố Tâm, kéo tay cô ra khỏi áo sơmi của mình, khắc chế con cầm thú đang bị giam cầm trong cơ thể muốn xông ra ngoài bất cứ lúc nào, trầm thấp tiếng nói mở miệng: "Ở chỗ này không khống chế tốt sẽ làm em bị thương! Chúng ta đi phòng ngủ!"Tố Tâm nghiêm túc nhìn qua cặp mắt của Phó Kiến Văn: "Em không sợ! Chỉ cần anh muốn..."Hô hấp của Phó Kiến Văn càng ngày càng ồ ồ, anh dùng sức đem người kéo mạnh vào trong lồng ngực của mình, con mắt híp lại, lông mi không giấu được sự sôi trào mãnh liệt trong đáy mắt, Phó Kiến Văn vươn mình đem Tố Tâm ép dưới thân thể, một tay che chở cái ót của cô, một tay chống thân thể của mình, khắc chế sợ làm đau Tố Tâm.Mặc dù là sống lưng được đặt xuống bậc thang đã được trải thảm, đệm lên những món đồ chơi bằng bông nhung nhưng cũng có thể khiến cho người khác tâm hoảng ý loạn, nếu như "làm" ở nơi này cùng Phó Kiến Văn, Tố Tâm cảm thấy sau khi kết thúc, chính mình đại khái chỉ còn lại nửa cái mạng.Bốn mắt nhìn nhau, tim Tố Tâm đập nhanh đến mức không thành một trật tự nào.Hô hấp của cô dồn dập, không thoải mái lấy cùi chỏ chống đỡ nâng thân thể của mình dậy, ngửa đầu hôn Phó Kiến Văn, một đầu tóc dài đen nhánh buông thõng tản ra ở trên bậc thang, nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn giống như Câu Hồn Nhiếp Phách kia."Em là thật sự không biết sợ!" Phó Kiến Văn muốn muốn ôm ngang Tố Tâm lên rời khỏi bậc thang.Tố Tâm lại dùng sức ôm lấy cổ củaPhos Kiến Văn, ngăn trở động tác của anh, tay nhỏ tiếp tục cởi cúc áo áo sơmi: "Chỉ cần là làm chuyện đó cùng anh, nơi nào em cũng đều nguyện ý..."4/10