Mạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể…
Chương 1234: Anh hẹn gặp tôi là có chuyện gì
Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Lúc Tố Tâm cùng Vưu Nại Nại tiến vào quán cà phê, A Triển đã bưng hai chén cà phê nóng đi ra, một chén là cho Tố Tâm, một chén là cho Vưu Nại Nại.Lý Mục Dương ngửa đầu nhìn xem Tố Tâm đã đứng ở đối diện mình, mở miệng cười: “Tôi để A Triển lấy cà phê nóng cho em, uống một chút sẽ ấm áp hơn.”Tố Tâm vỗ áo khoác của mình sau đó ngồi xuống ở phía đối diện Mục Dương, khuôn mặt nhỏ nhắn banh ra, không có lấy khẩu trang xuống.Vưu Nại Nại cũng là ngồi xuống ở bên cạnh Tố Tâm, nhìn thẳng vào ánh mắt không lành của Lý Mục Dương.“Phó phu nhân!” A Triển đem hai chén cà phê nóng đặt ở trước mặt Tố Tâm cùng Vưu Nại Nại, cười lùi tới phía sau Lý Mục Dương.“Có thể nói một chút xem anh muốn cái gì!” hai tay Tố Tâm cắm ở bên trong túi áo khoác, cách khẩu trang, giọng nói có chút buồn buồn.Lý Mục Dương ra dấu mặt mình một chút: “Lấy khẩu trang xuống, hẳn là không có lạnh như vậy, nếm thử cà phê nóng...”Tố Tâm ngồi bất động ở đối diện Lý Mục Dương, Vưu Nại Nại mở miệng: “Ở trong nước thân phận của Tố Tâm có chút đặc thù, vì để tránh cho bị chó săn viết linh tinh, khẩu trang vẫn là không bỏ xuống được!”“Vậy làm sao em biết tôi có liên hệ chó săn sau đó mới mời em tới đây hay không!” Lý Mục Dương cười, lúc nói chuyện, khóe môi tràn ra khói trăng mù mịt, nụ cười của anh ta càng ngày càng chứa sự mê hoặc cùng vẻ ôn nhu.Trong lòng Tố Tâm rất phản cảm Lý Mục Dương, không nhịn được trong lòng không vui.“Nại Nại, cô lấy giúp tôi một ly trà thiết quan âm!” Tố Tâm nghiêng đầu nói với Vưu Nại Nại.Tuy rằng Vưu Nại Nại không yên lòng để Tố Tâm ở lại một mình, nhưng Tố Tâm đã nói Vưu Nại Nại chỉ có thể gật đầu.Đợi Vưu Nại Nại rời đi, Tố Tâm mới nhìn về phía Lý Mục Dương...“Anh hẹn gặp mặt tôi là có chuyện gì?” trong giọng nói của Tố Tâm có chút không kiên nhẫn.
Lúc Tố Tâm cùng Vưu Nại Nại tiến vào quán cà phê, A Triển đã bưng hai chén cà phê nóng đi ra, một chén là cho Tố Tâm, một chén là cho Vưu Nại Nại.
Lý Mục Dương ngửa đầu nhìn xem Tố Tâm đã đứng ở đối diện mình, mở miệng cười: “Tôi để A Triển lấy cà phê nóng cho em, uống một chút sẽ ấm áp hơn.”
Tố Tâm vỗ áo khoác của mình sau đó ngồi xuống ở phía đối diện Mục Dương, khuôn mặt nhỏ nhắn banh ra, không có lấy khẩu trang xuống.
Vưu Nại Nại cũng là ngồi xuống ở bên cạnh Tố Tâm, nhìn thẳng vào ánh mắt không lành của Lý Mục Dương.
“Phó phu nhân!” A Triển đem hai chén cà phê nóng đặt ở trước mặt Tố Tâm cùng Vưu Nại Nại, cười lùi tới phía sau Lý Mục Dương.
“Có thể nói một chút xem anh muốn cái gì!” hai tay Tố Tâm cắm ở bên trong túi áo khoác, cách khẩu trang, giọng nói có chút buồn buồn.
Lý Mục Dương ra dấu mặt mình một chút: “Lấy khẩu trang xuống, hẳn là không có lạnh như vậy, nếm thử cà phê nóng...”
Tố Tâm ngồi bất động ở đối diện Lý Mục Dương, Vưu Nại Nại mở miệng: “Ở trong nước thân phận của Tố Tâm có chút đặc thù, vì để tránh cho bị chó săn viết linh tinh, khẩu trang vẫn là không bỏ xuống được!”
“Vậy làm sao em biết tôi có liên hệ chó săn sau đó mới mời em tới đây hay không!” Lý Mục Dương cười, lúc nói chuyện, khóe môi tràn ra khói trăng mù mịt, nụ cười của anh ta càng ngày càng chứa sự mê hoặc cùng vẻ ôn nhu.
Trong lòng Tố Tâm rất phản cảm Lý Mục Dương, không nhịn được trong lòng không vui.
“Nại Nại, cô lấy giúp tôi một ly trà thiết quan âm!” Tố Tâm nghiêng đầu nói với Vưu Nại Nại.
Tuy rằng Vưu Nại Nại không yên lòng để Tố Tâm ở lại một mình, nhưng Tố Tâm đã nói Vưu Nại Nại chỉ có thể gật đầu.
Đợi Vưu Nại Nại rời đi, Tố Tâm mới nhìn về phía Lý Mục Dương...
“Anh hẹn gặp mặt tôi là có chuyện gì?” trong giọng nói của Tố Tâm có chút không kiên nhẫn.
Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Lúc Tố Tâm cùng Vưu Nại Nại tiến vào quán cà phê, A Triển đã bưng hai chén cà phê nóng đi ra, một chén là cho Tố Tâm, một chén là cho Vưu Nại Nại.Lý Mục Dương ngửa đầu nhìn xem Tố Tâm đã đứng ở đối diện mình, mở miệng cười: “Tôi để A Triển lấy cà phê nóng cho em, uống một chút sẽ ấm áp hơn.”Tố Tâm vỗ áo khoác của mình sau đó ngồi xuống ở phía đối diện Mục Dương, khuôn mặt nhỏ nhắn banh ra, không có lấy khẩu trang xuống.Vưu Nại Nại cũng là ngồi xuống ở bên cạnh Tố Tâm, nhìn thẳng vào ánh mắt không lành của Lý Mục Dương.“Phó phu nhân!” A Triển đem hai chén cà phê nóng đặt ở trước mặt Tố Tâm cùng Vưu Nại Nại, cười lùi tới phía sau Lý Mục Dương.“Có thể nói một chút xem anh muốn cái gì!” hai tay Tố Tâm cắm ở bên trong túi áo khoác, cách khẩu trang, giọng nói có chút buồn buồn.Lý Mục Dương ra dấu mặt mình một chút: “Lấy khẩu trang xuống, hẳn là không có lạnh như vậy, nếm thử cà phê nóng...”Tố Tâm ngồi bất động ở đối diện Lý Mục Dương, Vưu Nại Nại mở miệng: “Ở trong nước thân phận của Tố Tâm có chút đặc thù, vì để tránh cho bị chó săn viết linh tinh, khẩu trang vẫn là không bỏ xuống được!”“Vậy làm sao em biết tôi có liên hệ chó săn sau đó mới mời em tới đây hay không!” Lý Mục Dương cười, lúc nói chuyện, khóe môi tràn ra khói trăng mù mịt, nụ cười của anh ta càng ngày càng chứa sự mê hoặc cùng vẻ ôn nhu.Trong lòng Tố Tâm rất phản cảm Lý Mục Dương, không nhịn được trong lòng không vui.“Nại Nại, cô lấy giúp tôi một ly trà thiết quan âm!” Tố Tâm nghiêng đầu nói với Vưu Nại Nại.Tuy rằng Vưu Nại Nại không yên lòng để Tố Tâm ở lại một mình, nhưng Tố Tâm đã nói Vưu Nại Nại chỉ có thể gật đầu.Đợi Vưu Nại Nại rời đi, Tố Tâm mới nhìn về phía Lý Mục Dương...“Anh hẹn gặp mặt tôi là có chuyện gì?” trong giọng nói của Tố Tâm có chút không kiên nhẫn.