Mạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể…

Chương 1235: Tôi không phải thánh nhân

Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… “Sợ rằng Phó Kiến Văn không có nói cho em biết, gần đây ở Hải Thành xuất hiện thêm mấy nhóm người, đương nhiên không tính tôi, bọn hắn rục rà rục rịch muốn thăm dò Phó Kiến Văn xem có phải là Đạo Đức tiên sinh hay không, nếu như tôi đoán không sai, bọn họ hẳn là có ý định bắt em, hoặc là con trai của Phó Kiến Văn!” Giọng nói của Lý Mục Dương ung dung thong thả, “Tôi xuống tay trước, là vì biết Phó tiên sinh nhất định sẽ không bị quân đội nắm được nhược điểm gì, như vậy ngược lại là rửa sạch hiềm nghi cho anh ta, mà em và đứa trẻ kia... Cũng sẽ tương đối an toàn!”“Nói như vậy chồng tôi còn phải cám ơn anh!” lời nói của Tố Tâm chứa ý tứ sâu xa.Lý Mục Dương cười ra, phảng phất như nói chuyện cùng bạn cũ, anh ta rất có mị lực, tầm mắt thâm trầm kia nhìn qua Tố Tâm, bàn tay phải mang theo găng tay đặt ở trên bàn gỗ, nhẹ nhàng gõ mặt bàn: “Tố Tố, tôi không phải là Thánh Nhân thích làm việc tốt không lưu danh, mục đích tôi làm như vậy, là vì muốn lấy lòng em! Cho nên làm chuyện tốt, tôi mắc phải gọi em đi ra gặp mặt nói cho em biết...”Bàn tay đặt ở tring túi áo của Tố Tâm nắm chặt, Lý Mục Dương người này, quả nhiên không được bình thường...“Nếu như hôm nay em nguyện ý đi ra gặp tôi, đại khái tối ngày hôm nay Phó Kiến Văn liền có thể thuận lợi trở về nhà, nếu như em không đến, tôi nhất định sẽ tìm thêm một chút phiền toái cho anh ta, kéo dài thời gian anh ta đi ra ngoài, cho đến khi nào em chịu đi ra, vui vui vẻ vẻ nói chuyện với tôi một chút!”Lý Mục Dương đem lời nói trắng ra.Tố Tâm chưa bao giờ từng thấy từng thấy một người nào giống như Lý Mục Dương, theo đuổi một người, lại là một người đã kết hôn người...Đại khái, Lý mục Dương là muốn nghe hai tiếng cám ơn từ trong miệng của Tố Tâm, càng cần đó chính là Tố Tâm nói cám ơn xong, sau đối giảm bớt sự đề phòng đối với anh ta.

“Sợ rằng Phó Kiến Văn không có nói cho em biết, gần đây ở Hải Thành xuất hiện thêm mấy nhóm người, đương nhiên không tính tôi, bọn hắn rục rà rục rịch muốn thăm dò Phó Kiến Văn xem có phải là Đạo Đức tiên sinh hay không, nếu như tôi đoán không sai, bọn họ hẳn là có ý định bắt em, hoặc là con trai của Phó Kiến Văn!” Giọng nói của Lý Mục Dương ung dung thong thả, “Tôi xuống tay trước, là vì biết Phó tiên sinh nhất định sẽ không bị quân đội nắm được nhược điểm gì, như vậy ngược lại là rửa sạch hiềm nghi cho anh ta, mà em và đứa trẻ kia... Cũng sẽ tương đối an toàn!”

“Nói như vậy chồng tôi còn phải cám ơn anh!” lời nói của Tố Tâm chứa ý tứ sâu xa.

Lý Mục Dương cười ra, phảng phất như nói chuyện cùng bạn cũ, anh ta rất có mị lực, tầm mắt thâm trầm kia nhìn qua Tố Tâm, bàn tay phải mang theo găng tay đặt ở trên bàn gỗ, nhẹ nhàng gõ mặt bàn: “Tố Tố, tôi không phải là Thánh Nhân thích làm việc tốt không lưu danh, mục đích tôi làm như vậy, là vì muốn lấy lòng em! Cho nên làm chuyện tốt, tôi mắc phải gọi em đi ra gặp mặt nói cho em biết...”

Bàn tay đặt ở tring túi áo của Tố Tâm nắm chặt, Lý Mục Dương người này, quả nhiên không được bình thường...

“Nếu như hôm nay em nguyện ý đi ra gặp tôi, đại khái tối ngày hôm nay Phó Kiến Văn liền có thể thuận lợi trở về nhà, nếu như em không đến, tôi nhất định sẽ tìm thêm một chút phiền toái cho anh ta, kéo dài thời gian anh ta đi ra ngoài, cho đến khi nào em chịu đi ra, vui vui vẻ vẻ nói chuyện với tôi một chút!”

Lý Mục Dương đem lời nói trắng ra.

Tố Tâm chưa bao giờ từng thấy từng thấy một người nào giống như Lý Mục Dương, theo đuổi một người, lại là một người đã kết hôn người...

Đại khái, Lý mục Dương là muốn nghe hai tiếng cám ơn từ trong miệng của Tố Tâm, càng cần đó chính là Tố Tâm nói cám ơn xong, sau đối giảm bớt sự đề phòng đối với anh ta.

Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… “Sợ rằng Phó Kiến Văn không có nói cho em biết, gần đây ở Hải Thành xuất hiện thêm mấy nhóm người, đương nhiên không tính tôi, bọn hắn rục rà rục rịch muốn thăm dò Phó Kiến Văn xem có phải là Đạo Đức tiên sinh hay không, nếu như tôi đoán không sai, bọn họ hẳn là có ý định bắt em, hoặc là con trai của Phó Kiến Văn!” Giọng nói của Lý Mục Dương ung dung thong thả, “Tôi xuống tay trước, là vì biết Phó tiên sinh nhất định sẽ không bị quân đội nắm được nhược điểm gì, như vậy ngược lại là rửa sạch hiềm nghi cho anh ta, mà em và đứa trẻ kia... Cũng sẽ tương đối an toàn!”“Nói như vậy chồng tôi còn phải cám ơn anh!” lời nói của Tố Tâm chứa ý tứ sâu xa.Lý Mục Dương cười ra, phảng phất như nói chuyện cùng bạn cũ, anh ta rất có mị lực, tầm mắt thâm trầm kia nhìn qua Tố Tâm, bàn tay phải mang theo găng tay đặt ở trên bàn gỗ, nhẹ nhàng gõ mặt bàn: “Tố Tố, tôi không phải là Thánh Nhân thích làm việc tốt không lưu danh, mục đích tôi làm như vậy, là vì muốn lấy lòng em! Cho nên làm chuyện tốt, tôi mắc phải gọi em đi ra gặp mặt nói cho em biết...”Bàn tay đặt ở tring túi áo của Tố Tâm nắm chặt, Lý Mục Dương người này, quả nhiên không được bình thường...“Nếu như hôm nay em nguyện ý đi ra gặp tôi, đại khái tối ngày hôm nay Phó Kiến Văn liền có thể thuận lợi trở về nhà, nếu như em không đến, tôi nhất định sẽ tìm thêm một chút phiền toái cho anh ta, kéo dài thời gian anh ta đi ra ngoài, cho đến khi nào em chịu đi ra, vui vui vẻ vẻ nói chuyện với tôi một chút!”Lý Mục Dương đem lời nói trắng ra.Tố Tâm chưa bao giờ từng thấy từng thấy một người nào giống như Lý Mục Dương, theo đuổi một người, lại là một người đã kết hôn người...Đại khái, Lý mục Dương là muốn nghe hai tiếng cám ơn từ trong miệng của Tố Tâm, càng cần đó chính là Tố Tâm nói cám ơn xong, sau đối giảm bớt sự đề phòng đối với anh ta.

Chương 1235: Tôi không phải thánh nhân