Mạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể…

Chương 1492: Có tới hay không

Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Thậm chí Tố Tâm còn hoài nghi Phó Thiên Tứ đến Phủ Thiên Loan ăn cơm đều là một cái nguỵ trang, thực chất là Phó Thiên Tứ là muốn đến mời Phó Kiến Văn cùng Tố Tâm đến xem cậu ta đấu bóng rổ...Ăn cơm xong, Phó Thiên Tứ ôm bóng rổ của mình nói là phải đi, cậu ta đi từ trong biệt thự đi ra, chân đạp lên những chiếc lá khô, bỗng cậu ta quay đầu nhìn về phía Tố Tâm đang tiễn cậu ta ra cửa: “Hai người có tới hay không! Nếu đến tôi sẽ cho người để lại vị trí! Không có thời gian không đến cũng không sao...”Phó Thiên Tứ ngẩng gương mặt gầy gò trắng nõn lên, một tay ôm bóng rổ, một tay bỏ túi, trên người khoác chiếc đồng phục học sinh, giọng nói khàn khàn đặc trưng của con trai tuổi mới lớn, mang theo vài phần tư thái kiêu căng.Dưới ánh mặt trời, cả người thiếu niên đều lộ ra mùi vị thanh xuân, bên trên đồng phục học sinh còn bị nắng nhuộm một tầng màu vàng thật mỏng....Sắp đến thời gian đội trường học của Phó Thiên Tứ vào sân, cậu ta liếc nhìn đồng hồ, tầm mắt hướng về phía sân thể dục nhìn lại.Bên trong sân thể dục, cuộc tranh tài của đội khác đã chuẩn bị kết thúc, điểm số rất sát nút.Bên tai Phó Thiên Tứ đều là tiếng gào thét của các cổ động viên cổ vũ cho trường học của mình, còn có tiếng bóng rổ cùng sàn nhà phát ra âm thanh lộp bộp.Xuyên thấu qua cửa kính pha lê trong suốt, Phó Thiên Tứ nhìn thấy bầu trời Hải Thành nhẹ nhàng hiện ra màu xám tro, tầng mây sắp xếp tầng tầng lớp lớp như vẩy cá, Phó Thiên Tứ có chút lo lắng đồng thời cũng cảm thấy thất lạc, Phó Kiến Văn cùng Tố Tâm có tới hay không!Đội giáo viên huấn luyện viên để cho bọn họ làm nóng người, Phó Thiên Tứ nắm chặt nắm đấm sau đí cởi áo khoác đồng phục học sinh xuống sau đó chạy về sân thi đấu cùng đồng đội.Điện thoại trong túi của Phó Thiên Tứ chấn động, Phó Thiên Tứ lấy điện thoại ra liếc nhìn...******Gần tết rồi nên công việc bận quá, mai shu sẽ cố gắng ra nhiều hơn ạ. Mong các nàng thông cảm cho shu ❤️❤️❤️❤️❤️

Thậm chí Tố Tâm còn hoài nghi Phó Thiên Tứ đến Phủ Thiên Loan ăn cơm đều là một cái nguỵ trang, thực chất là Phó Thiên Tứ là muốn đến mời Phó Kiến Văn cùng Tố Tâm đến xem cậu ta đấu bóng rổ...

Ăn cơm xong, Phó Thiên Tứ ôm bóng rổ của mình nói là phải đi, cậu ta đi từ trong biệt thự đi ra, chân đạp lên những chiếc lá khô, bỗng cậu ta quay đầu nhìn về phía Tố Tâm đang tiễn cậu ta ra cửa: “Hai người có tới hay không! Nếu đến tôi sẽ cho người để lại vị trí! Không có thời gian không đến cũng không sao...”

Phó Thiên Tứ ngẩng gương mặt gầy gò trắng nõn lên, một tay ôm bóng rổ, một tay bỏ túi, trên người khoác chiếc đồng phục học sinh, giọng nói khàn khàn đặc trưng của con trai tuổi mới lớn, mang theo vài phần tư thái kiêu căng.

Dưới ánh mặt trời, cả người thiếu niên đều lộ ra mùi vị thanh xuân, bên trên đồng phục học sinh còn bị nắng nhuộm một tầng màu vàng thật mỏng.

...

Sắp đến thời gian đội trường học của Phó Thiên Tứ vào sân, cậu ta liếc nhìn đồng hồ, tầm mắt hướng về phía sân thể dục nhìn lại.

Bên trong sân thể dục, cuộc tranh tài của đội khác đã chuẩn bị kết thúc, điểm số rất sát nút.

Bên tai Phó Thiên Tứ đều là tiếng gào thét của các cổ động viên cổ vũ cho trường học của mình, còn có tiếng bóng rổ cùng sàn nhà phát ra âm thanh lộp bộp.

Xuyên thấu qua cửa kính pha lê trong suốt, Phó Thiên Tứ nhìn thấy bầu trời Hải Thành nhẹ nhàng hiện ra màu xám tro, tầng mây sắp xếp tầng tầng lớp lớp như vẩy cá, Phó Thiên Tứ có chút lo lắng đồng thời cũng cảm thấy thất lạc, Phó Kiến Văn cùng Tố Tâm có tới hay không!

Đội giáo viên huấn luyện viên để cho bọn họ làm nóng người, Phó Thiên Tứ nắm chặt nắm đấm sau đí cởi áo khoác đồng phục học sinh xuống sau đó chạy về sân thi đấu cùng đồng đội.

Điện thoại trong túi của Phó Thiên Tứ chấn động, Phó Thiên Tứ lấy điện thoại ra liếc nhìn...

******

Gần tết rồi nên công việc bận quá, mai shu sẽ cố gắng ra nhiều hơn ạ. Mong các nàng thông cảm cho shu ❤️❤️❤️❤️❤️

Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Thậm chí Tố Tâm còn hoài nghi Phó Thiên Tứ đến Phủ Thiên Loan ăn cơm đều là một cái nguỵ trang, thực chất là Phó Thiên Tứ là muốn đến mời Phó Kiến Văn cùng Tố Tâm đến xem cậu ta đấu bóng rổ...Ăn cơm xong, Phó Thiên Tứ ôm bóng rổ của mình nói là phải đi, cậu ta đi từ trong biệt thự đi ra, chân đạp lên những chiếc lá khô, bỗng cậu ta quay đầu nhìn về phía Tố Tâm đang tiễn cậu ta ra cửa: “Hai người có tới hay không! Nếu đến tôi sẽ cho người để lại vị trí! Không có thời gian không đến cũng không sao...”Phó Thiên Tứ ngẩng gương mặt gầy gò trắng nõn lên, một tay ôm bóng rổ, một tay bỏ túi, trên người khoác chiếc đồng phục học sinh, giọng nói khàn khàn đặc trưng của con trai tuổi mới lớn, mang theo vài phần tư thái kiêu căng.Dưới ánh mặt trời, cả người thiếu niên đều lộ ra mùi vị thanh xuân, bên trên đồng phục học sinh còn bị nắng nhuộm một tầng màu vàng thật mỏng....Sắp đến thời gian đội trường học của Phó Thiên Tứ vào sân, cậu ta liếc nhìn đồng hồ, tầm mắt hướng về phía sân thể dục nhìn lại.Bên trong sân thể dục, cuộc tranh tài của đội khác đã chuẩn bị kết thúc, điểm số rất sát nút.Bên tai Phó Thiên Tứ đều là tiếng gào thét của các cổ động viên cổ vũ cho trường học của mình, còn có tiếng bóng rổ cùng sàn nhà phát ra âm thanh lộp bộp.Xuyên thấu qua cửa kính pha lê trong suốt, Phó Thiên Tứ nhìn thấy bầu trời Hải Thành nhẹ nhàng hiện ra màu xám tro, tầng mây sắp xếp tầng tầng lớp lớp như vẩy cá, Phó Thiên Tứ có chút lo lắng đồng thời cũng cảm thấy thất lạc, Phó Kiến Văn cùng Tố Tâm có tới hay không!Đội giáo viên huấn luyện viên để cho bọn họ làm nóng người, Phó Thiên Tứ nắm chặt nắm đấm sau đí cởi áo khoác đồng phục học sinh xuống sau đó chạy về sân thi đấu cùng đồng đội.Điện thoại trong túi của Phó Thiên Tứ chấn động, Phó Thiên Tứ lấy điện thoại ra liếc nhìn...******Gần tết rồi nên công việc bận quá, mai shu sẽ cố gắng ra nhiều hơn ạ. Mong các nàng thông cảm cho shu ❤️❤️❤️❤️❤️

Chương 1492: Có tới hay không