Mạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể…

Chương 1493: Sợ người khác nhìn thấy

Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Chính là Mục Mạn Đồng nhắn tin tới, Mục Mạn Đồng nói cô ta vừa tới hội trường để cổ vũ cho Phó Thiên Tứ, nhưng là vì ngồi lên xe lăn, cho nên cô ta không tiến đến trước mặt để nói chuyện với Phó Thiên Tứ, để tránh cho Phó Thiên Tứ bị người khác chê cười, nói cô ta đã chuẩn bị đồ uống đợi trận đấu kết thúc sẽ đợi Phó Thiên Tứ ở bãi đậu xe, giúp Phó Thiên Tứ bổ sung năng lượng!Lông mày Phó Thiên Tứ khẽ nhíu lại, cậu ta dừng bước, xoay người nhìn về phía khán đài.Không ít thiếu nữ thấy Phó Thiên Tứ quay đầu lại, không nhịn được kề tai nói nhỏ xì xào bàn tán.Những thiếu nữ ở trên đài nhìn thấy một thiếu đẹp trai như Phó Thiên Tứ nhìn về phía mình, rất khó cưỡng lại được mà động lòng, càng đừng nói tới phương diện ca hát của Phó Thiên Tứ lại vô cùng tài hoa, đã sớm làm cho tất cả mọi người cảm thấy kinh ngạc.Vừa nãy Phó Thiên Tứ ngồi ở chỗ đó, rất nhiều thiếu nữ cũng không nhịn được muốn qua xin chữ kí và chụp ảnh chung, nhưng vị thầy giáo kiêm huấn luyện viên của trường Phó Thiên Tứ đen mặt ngồi ở bên cạnh cậu ta, khiến trong lòng mấy cô bé kia nảy sinh ra cảm giác sợ hãi.Tầm mắt của Phó Thiên Tứ quét tầm vài vòng quanh khán đài, bỗng nhìn thấy Mục Mạn Đồng đang ngồi ở trên xe lăn ở phía xa xa.Mục Mạn Đồng thấy tầm mắt của Phó Thiên Tứ nhìn sang, mặt đỏ lên, một đôi mắt to ngập nước càng thêm rực rỡ, cô ta cẩn thận từng li từng tí vẫy tay với Phó Thiên Tứ, rồi lại tay về rất nhanh vì sợ bị người khác phát hiện.Phó Thiên Tứ cau mày, cậu ta không thích Mục Mạn Đồng tự ti với người khác.“Thiên Tứ, cậu thất thần làm gì chứ!” Đồng đội quay đầu nhìn về phía Phó Thiên Tứ đang nhìn, kêu một tiếng.Phó Thiên Tứ đem đồng phục học sinh cùng điện thoại của mình ném cho đồng đội, đồng đội theo bản năng đưa tay tiếp được, vừa kêu tên Phó Thiên Tứ, chỉ thấy Phó Thiên Tứ bước nhanh chạy lên khán đài.

Chính là Mục Mạn Đồng nhắn tin tới, Mục Mạn Đồng nói cô ta vừa tới hội trường để cổ vũ cho Phó Thiên Tứ, nhưng là vì ngồi lên xe lăn, cho nên cô ta không tiến đến trước mặt để nói chuyện với Phó Thiên Tứ, để tránh cho Phó Thiên Tứ bị người khác chê cười, nói cô ta đã chuẩn bị đồ uống đợi trận đấu kết thúc sẽ đợi Phó Thiên Tứ ở bãi đậu xe, giúp Phó Thiên Tứ bổ sung năng lượng!

Lông mày Phó Thiên Tứ khẽ nhíu lại, cậu ta dừng bước, xoay người nhìn về phía khán đài.

Không ít thiếu nữ thấy Phó Thiên Tứ quay đầu lại, không nhịn được kề tai nói nhỏ xì xào bàn tán.

Những thiếu nữ ở trên đài nhìn thấy một thiếu đẹp trai như Phó Thiên Tứ nhìn về phía mình, rất khó cưỡng lại được mà động lòng, càng đừng nói tới phương diện ca hát của Phó Thiên Tứ lại vô cùng tài hoa, đã sớm làm cho tất cả mọi người cảm thấy kinh ngạc.

Vừa nãy Phó Thiên Tứ ngồi ở chỗ đó, rất nhiều thiếu nữ cũng không nhịn được muốn qua xin chữ kí và chụp ảnh chung, nhưng vị thầy giáo kiêm huấn luyện viên của trường Phó Thiên Tứ đen mặt ngồi ở bên cạnh cậu ta, khiến trong lòng mấy cô bé kia nảy sinh ra cảm giác sợ hãi.

Tầm mắt của Phó Thiên Tứ quét tầm vài vòng quanh khán đài, bỗng nhìn thấy Mục Mạn Đồng đang ngồi ở trên xe lăn ở phía xa xa.

Mục Mạn Đồng thấy tầm mắt của Phó Thiên Tứ nhìn sang, mặt đỏ lên, một đôi mắt to ngập nước càng thêm rực rỡ, cô ta cẩn thận từng li từng tí vẫy tay với Phó Thiên Tứ, rồi lại tay về rất nhanh vì sợ bị người khác phát hiện.

Phó Thiên Tứ cau mày, cậu ta không thích Mục Mạn Đồng tự ti với người khác.

“Thiên Tứ, cậu thất thần làm gì chứ!” Đồng đội quay đầu nhìn về phía Phó Thiên Tứ đang nhìn, kêu một tiếng.

Phó Thiên Tứ đem đồng phục học sinh cùng điện thoại của mình ném cho đồng đội, đồng đội theo bản năng đưa tay tiếp được, vừa kêu tên Phó Thiên Tứ, chỉ thấy Phó Thiên Tứ bước nhanh chạy lên khán đài.

Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Chính là Mục Mạn Đồng nhắn tin tới, Mục Mạn Đồng nói cô ta vừa tới hội trường để cổ vũ cho Phó Thiên Tứ, nhưng là vì ngồi lên xe lăn, cho nên cô ta không tiến đến trước mặt để nói chuyện với Phó Thiên Tứ, để tránh cho Phó Thiên Tứ bị người khác chê cười, nói cô ta đã chuẩn bị đồ uống đợi trận đấu kết thúc sẽ đợi Phó Thiên Tứ ở bãi đậu xe, giúp Phó Thiên Tứ bổ sung năng lượng!Lông mày Phó Thiên Tứ khẽ nhíu lại, cậu ta dừng bước, xoay người nhìn về phía khán đài.Không ít thiếu nữ thấy Phó Thiên Tứ quay đầu lại, không nhịn được kề tai nói nhỏ xì xào bàn tán.Những thiếu nữ ở trên đài nhìn thấy một thiếu đẹp trai như Phó Thiên Tứ nhìn về phía mình, rất khó cưỡng lại được mà động lòng, càng đừng nói tới phương diện ca hát của Phó Thiên Tứ lại vô cùng tài hoa, đã sớm làm cho tất cả mọi người cảm thấy kinh ngạc.Vừa nãy Phó Thiên Tứ ngồi ở chỗ đó, rất nhiều thiếu nữ cũng không nhịn được muốn qua xin chữ kí và chụp ảnh chung, nhưng vị thầy giáo kiêm huấn luyện viên của trường Phó Thiên Tứ đen mặt ngồi ở bên cạnh cậu ta, khiến trong lòng mấy cô bé kia nảy sinh ra cảm giác sợ hãi.Tầm mắt của Phó Thiên Tứ quét tầm vài vòng quanh khán đài, bỗng nhìn thấy Mục Mạn Đồng đang ngồi ở trên xe lăn ở phía xa xa.Mục Mạn Đồng thấy tầm mắt của Phó Thiên Tứ nhìn sang, mặt đỏ lên, một đôi mắt to ngập nước càng thêm rực rỡ, cô ta cẩn thận từng li từng tí vẫy tay với Phó Thiên Tứ, rồi lại tay về rất nhanh vì sợ bị người khác phát hiện.Phó Thiên Tứ cau mày, cậu ta không thích Mục Mạn Đồng tự ti với người khác.“Thiên Tứ, cậu thất thần làm gì chứ!” Đồng đội quay đầu nhìn về phía Phó Thiên Tứ đang nhìn, kêu một tiếng.Phó Thiên Tứ đem đồng phục học sinh cùng điện thoại của mình ném cho đồng đội, đồng đội theo bản năng đưa tay tiếp được, vừa kêu tên Phó Thiên Tứ, chỉ thấy Phó Thiên Tứ bước nhanh chạy lên khán đài.

Chương 1493: Sợ người khác nhìn thấy