– HSN = Hoa Sơn Nữ, Hoa Sơn Nữ là cách gọi mỹ miều, lịch sự của … Hội Sắc Nữ. – Vì đây là một bộ truyện rất hay nhưng cũng rất dài, nên các thành viên của khu văn học kites đã quyết định sẽ cùng nhau edit bộ truyện này. Có người có kinh nghiệm edit, có người chưa, nhưng đều có một điểm chung đó là yêu truyện và thích chia sẻ. Có thể bản edit của chúng mình không hay, nhưng đó cũng là công sức và sự đam mê của mọi người. Vậy nên, mong được mọi người ủng hộ, động viên và góp ý. – Nữ chính là 1 người rất kiên cường, không bao giờ chấp nhận số phận. Ngay từ bé đã rất toan tính và có chủ kiến riêng của mình. Rất thông minh, rất tỉnh táo và cũng rất mạnh mẽ. – Nam chính: anh này không biết dùng từ gì để diễn tả, 1 trong những soái ca cổ đại đáng ngưỡng mộ. Thông minh và thâm sâu vô cùng, thêm chút bí hiểm nữa, à bá đạo nữa chứ, nhưng làm nũng cũng iu không chịu được >”

Quyển 1 - Chương 103: Hắn có tâm bệnh

Từ Thứ Nữ Đến Hoàng Hậu: Phi Tử Bất ThiệnTác giả: Hoại Phi Vãn Vãn, Hoại Phi Vãn VãnTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng– HSN = Hoa Sơn Nữ, Hoa Sơn Nữ là cách gọi mỹ miều, lịch sự của … Hội Sắc Nữ. – Vì đây là một bộ truyện rất hay nhưng cũng rất dài, nên các thành viên của khu văn học kites đã quyết định sẽ cùng nhau edit bộ truyện này. Có người có kinh nghiệm edit, có người chưa, nhưng đều có một điểm chung đó là yêu truyện và thích chia sẻ. Có thể bản edit của chúng mình không hay, nhưng đó cũng là công sức và sự đam mê của mọi người. Vậy nên, mong được mọi người ủng hộ, động viên và góp ý. – Nữ chính là 1 người rất kiên cường, không bao giờ chấp nhận số phận. Ngay từ bé đã rất toan tính và có chủ kiến riêng của mình. Rất thông minh, rất tỉnh táo và cũng rất mạnh mẽ. – Nam chính: anh này không biết dùng từ gì để diễn tả, 1 trong những soái ca cổ đại đáng ngưỡng mộ. Thông minh và thâm sâu vô cùng, thêm chút bí hiểm nữa, à bá đạo nữa chứ, nhưng làm nũng cũng iu không chịu được >” Edit: Ong MDBeta: Kim NCTa nghiến răng ngồi dậy, khuỷu tay cứng đơ không nhúc nhích được, ta hít một hơi thật sâu, cẩn thận bước lên bậc thềm, thấp giọng mở miệng: “Thần thiếp tự nhận thấy đã mở mắt rất lớn rồi, nhưng mà Hoàng thượng, tay của người thì không có cách nào, thần thiếp khó lòng phòng bị được.”“Đàn phi!” Trong đôi mắt của hắn hiện lên ánh nhìn sắc bén, giận dữ nói, “Nàng dám tranh luận với trẫm!”“Thần thiếp không dám.” Bàn tay tự xoa xoa khuỷu tay bị thương, ta chậm rãi mở miệng.Thực ra hắn biết ý của ta, chỉ là hắn bắt bẻ câu chữ mà thôi.Hắn trừng mắt nhìn ta, một lúc lâu sau từ từ xoay người đi, dựa thân mình vào tay vịn trên cầu ngồi xuống.Sau đó, quay sang ta thốt ra đúng hai chữ: “Qua đây.”Ta hơi chần chừ nhưng vẫn bước chân đi tới, ngồi xuống bên cạnh hắn.Hắn thở hổn hển mấy hơi, giơ tay đập lên ngực hai cái, hàng lông mày anh tuấn khẽ cau lại.Lòng ta chợt hoảng sợ, vội hỏi: “Hoàng thượng làm sao vậy?”“Khó chịu.” Hắn thật keo kiệt a, ngay cả một từ dư thừa cũng không nói, đôi mắt hắn nhìn ta một cái, ngón tay thon dài chỉ chỉ vào ngực, “Ở đây.”Trái tim đang treo lên cuối cùng cũng buông xuống, thì ra là tâm bệnh.Đáng tiếc, ta không phải vị thuốc kia.Ta ngượng ngùng nhìn hắn, ta không biết phải nói gì cho tốt. Bởi vì mọi lời an ủi đều là dư thừa, thậm chí ngay cả thái y hắn cũng không cần.Hắn cũng không nói gì cứ lẳng lặng ngồi như vậy.Ta dường như bắt đầu để ý, ngay cả hít thở cũng cố gắng hết sức trở nên rất nhẹ rất nhẹ.Thỉnh thoảng ngước mắt nhìn về bên hồ, lại thấy mấy cung nhân chậm rãi đi qua. Sự đau đớn trên khuỷu tay dần dần tan biến, ta thử co co cánh tay, thật may mắn không có vấn đề gì.Người bên cạnh đột nhiên động đậy, bàn tay của hắn đưa về phía ta, ta chợt cảm thấy hoảng sợ, chỉ thấy hắn rút thật nhanh cây trâm trên đầu ta xuống, thuận tay ném ra giữa hồ. Chỉ nghe “Bõm” một tiếng, trên mặt hồ những vòng sóng nước tròn đều, lăn tăn, dập dờn nối tiếp nhau lan tỏa ra ngoài.Ta vô cùng kinh ngạc nhìn hắn, hắn chỉ nhàn nhạt nói: “Trẫm cảm thấy quá yên tĩnh.”Ta cảm thấy dở khóc dở cười, hắn cảm thấy quá yên tĩnh, nên mới lấy đồ vật ném xuống hồ, chỉ dựa vào tiếng nước nhỏ bé kia là có thể đánh tan sự yên tĩnh này sao?Ta giơ tay lên sờ sờ chỗ cây trâm bị hắn rút xuống, liếc mắt nhìn miếng ngọc bội thắt ở bên hông hắn, mở miệng nói: ” Hoàng thượng thật keo kiệt, sao người chỉ ném đồ của thần thiếp chứ?”

Edit: Ong MD

Beta: Kim NC

Ta nghiến răng ngồi dậy, khuỷu tay cứng đơ không nhúc nhích được, ta hít một hơi thật sâu, cẩn thận bước lên bậc thềm, thấp giọng mở miệng: “Thần thiếp tự nhận thấy đã mở mắt rất lớn rồi, nhưng mà Hoàng thượng, tay của người thì không có cách nào, thần thiếp khó lòng phòng bị được.”

“Đàn phi!” Trong đôi mắt của hắn hiện lên ánh nhìn sắc bén, giận dữ nói, “Nàng dám tranh luận với trẫm!”

“Thần thiếp không dám.” Bàn tay tự xoa xoa khuỷu tay bị thương, ta chậm rãi mở miệng.

Thực ra hắn biết ý của ta, chỉ là hắn bắt bẻ câu chữ mà thôi.

Hắn trừng mắt nhìn ta, một lúc lâu sau từ từ xoay người đi, dựa thân mình vào tay vịn trên cầu ngồi xuống.

Sau đó, quay sang ta thốt ra đúng hai chữ: “Qua đây.”

Ta hơi chần chừ nhưng vẫn bước chân đi tới, ngồi xuống bên cạnh hắn.

Hắn thở hổn hển mấy hơi, giơ tay đập lên ngực hai cái, hàng lông mày anh tuấn khẽ cau lại.

Lòng ta chợt hoảng sợ, vội hỏi: “Hoàng thượng làm sao vậy?”

“Khó chịu.” Hắn thật keo kiệt a, ngay cả một từ dư thừa cũng không nói, đôi mắt hắn nhìn ta một cái, ngón tay thon dài chỉ chỉ vào ngực, “Ở đây.”

Trái tim đang treo lên cuối cùng cũng buông xuống, thì ra là tâm bệnh.

Đáng tiếc, ta không phải vị thuốc kia.

Ta ngượng ngùng nhìn hắn, ta không biết phải nói gì cho tốt. Bởi vì mọi lời an ủi đều là dư thừa, thậm chí ngay cả thái y hắn cũng không cần.

Hắn cũng không nói gì cứ lẳng lặng ngồi như vậy.

Ta dường như bắt đầu để ý, ngay cả hít thở cũng cố gắng hết sức trở nên rất nhẹ rất nhẹ.

Thỉnh thoảng ngước mắt nhìn về bên hồ, lại thấy mấy cung nhân chậm rãi đi qua. Sự đau đớn trên khuỷu tay dần dần tan biến, ta thử co co cánh tay, thật may mắn không có vấn đề gì.

Người bên cạnh đột nhiên động đậy, bàn tay của hắn đưa về phía ta, ta chợt cảm thấy hoảng sợ, chỉ thấy hắn rút thật nhanh cây trâm trên đầu ta xuống, thuận tay ném ra giữa hồ. Chỉ nghe “Bõm” một tiếng, trên mặt hồ những vòng sóng nước tròn đều, lăn tăn, dập dờn nối tiếp nhau lan tỏa ra ngoài.

Ta vô cùng kinh ngạc nhìn hắn, hắn chỉ nhàn nhạt nói: “Trẫm cảm thấy quá yên tĩnh.”

Ta cảm thấy dở khóc dở cười, hắn cảm thấy quá yên tĩnh, nên mới lấy đồ vật ném xuống hồ, chỉ dựa vào tiếng nước nhỏ bé kia là có thể đánh tan sự yên tĩnh này sao?

Ta giơ tay lên sờ sờ chỗ cây trâm bị hắn rút xuống, liếc mắt nhìn miếng ngọc bội thắt ở bên hông hắn, mở miệng nói: ” Hoàng thượng thật keo kiệt, sao người chỉ ném đồ của thần thiếp chứ?”

Từ Thứ Nữ Đến Hoàng Hậu: Phi Tử Bất ThiệnTác giả: Hoại Phi Vãn Vãn, Hoại Phi Vãn VãnTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng– HSN = Hoa Sơn Nữ, Hoa Sơn Nữ là cách gọi mỹ miều, lịch sự của … Hội Sắc Nữ. – Vì đây là một bộ truyện rất hay nhưng cũng rất dài, nên các thành viên của khu văn học kites đã quyết định sẽ cùng nhau edit bộ truyện này. Có người có kinh nghiệm edit, có người chưa, nhưng đều có một điểm chung đó là yêu truyện và thích chia sẻ. Có thể bản edit của chúng mình không hay, nhưng đó cũng là công sức và sự đam mê của mọi người. Vậy nên, mong được mọi người ủng hộ, động viên và góp ý. – Nữ chính là 1 người rất kiên cường, không bao giờ chấp nhận số phận. Ngay từ bé đã rất toan tính và có chủ kiến riêng của mình. Rất thông minh, rất tỉnh táo và cũng rất mạnh mẽ. – Nam chính: anh này không biết dùng từ gì để diễn tả, 1 trong những soái ca cổ đại đáng ngưỡng mộ. Thông minh và thâm sâu vô cùng, thêm chút bí hiểm nữa, à bá đạo nữa chứ, nhưng làm nũng cũng iu không chịu được >” Edit: Ong MDBeta: Kim NCTa nghiến răng ngồi dậy, khuỷu tay cứng đơ không nhúc nhích được, ta hít một hơi thật sâu, cẩn thận bước lên bậc thềm, thấp giọng mở miệng: “Thần thiếp tự nhận thấy đã mở mắt rất lớn rồi, nhưng mà Hoàng thượng, tay của người thì không có cách nào, thần thiếp khó lòng phòng bị được.”“Đàn phi!” Trong đôi mắt của hắn hiện lên ánh nhìn sắc bén, giận dữ nói, “Nàng dám tranh luận với trẫm!”“Thần thiếp không dám.” Bàn tay tự xoa xoa khuỷu tay bị thương, ta chậm rãi mở miệng.Thực ra hắn biết ý của ta, chỉ là hắn bắt bẻ câu chữ mà thôi.Hắn trừng mắt nhìn ta, một lúc lâu sau từ từ xoay người đi, dựa thân mình vào tay vịn trên cầu ngồi xuống.Sau đó, quay sang ta thốt ra đúng hai chữ: “Qua đây.”Ta hơi chần chừ nhưng vẫn bước chân đi tới, ngồi xuống bên cạnh hắn.Hắn thở hổn hển mấy hơi, giơ tay đập lên ngực hai cái, hàng lông mày anh tuấn khẽ cau lại.Lòng ta chợt hoảng sợ, vội hỏi: “Hoàng thượng làm sao vậy?”“Khó chịu.” Hắn thật keo kiệt a, ngay cả một từ dư thừa cũng không nói, đôi mắt hắn nhìn ta một cái, ngón tay thon dài chỉ chỉ vào ngực, “Ở đây.”Trái tim đang treo lên cuối cùng cũng buông xuống, thì ra là tâm bệnh.Đáng tiếc, ta không phải vị thuốc kia.Ta ngượng ngùng nhìn hắn, ta không biết phải nói gì cho tốt. Bởi vì mọi lời an ủi đều là dư thừa, thậm chí ngay cả thái y hắn cũng không cần.Hắn cũng không nói gì cứ lẳng lặng ngồi như vậy.Ta dường như bắt đầu để ý, ngay cả hít thở cũng cố gắng hết sức trở nên rất nhẹ rất nhẹ.Thỉnh thoảng ngước mắt nhìn về bên hồ, lại thấy mấy cung nhân chậm rãi đi qua. Sự đau đớn trên khuỷu tay dần dần tan biến, ta thử co co cánh tay, thật may mắn không có vấn đề gì.Người bên cạnh đột nhiên động đậy, bàn tay của hắn đưa về phía ta, ta chợt cảm thấy hoảng sợ, chỉ thấy hắn rút thật nhanh cây trâm trên đầu ta xuống, thuận tay ném ra giữa hồ. Chỉ nghe “Bõm” một tiếng, trên mặt hồ những vòng sóng nước tròn đều, lăn tăn, dập dờn nối tiếp nhau lan tỏa ra ngoài.Ta vô cùng kinh ngạc nhìn hắn, hắn chỉ nhàn nhạt nói: “Trẫm cảm thấy quá yên tĩnh.”Ta cảm thấy dở khóc dở cười, hắn cảm thấy quá yên tĩnh, nên mới lấy đồ vật ném xuống hồ, chỉ dựa vào tiếng nước nhỏ bé kia là có thể đánh tan sự yên tĩnh này sao?Ta giơ tay lên sờ sờ chỗ cây trâm bị hắn rút xuống, liếc mắt nhìn miếng ngọc bội thắt ở bên hông hắn, mở miệng nói: ” Hoàng thượng thật keo kiệt, sao người chỉ ném đồ của thần thiếp chứ?”

Quyển 1 - Chương 103: Hắn có tâm bệnh