– HSN = Hoa Sơn Nữ, Hoa Sơn Nữ là cách gọi mỹ miều, lịch sự của … Hội Sắc Nữ. – Vì đây là một bộ truyện rất hay nhưng cũng rất dài, nên các thành viên của khu văn học kites đã quyết định sẽ cùng nhau edit bộ truyện này. Có người có kinh nghiệm edit, có người chưa, nhưng đều có một điểm chung đó là yêu truyện và thích chia sẻ. Có thể bản edit của chúng mình không hay, nhưng đó cũng là công sức và sự đam mê của mọi người. Vậy nên, mong được mọi người ủng hộ, động viên và góp ý. – Nữ chính là 1 người rất kiên cường, không bao giờ chấp nhận số phận. Ngay từ bé đã rất toan tính và có chủ kiến riêng của mình. Rất thông minh, rất tỉnh táo và cũng rất mạnh mẽ. – Nam chính: anh này không biết dùng từ gì để diễn tả, 1 trong những soái ca cổ đại đáng ngưỡng mộ. Thông minh và thâm sâu vô cùng, thêm chút bí hiểm nữa, à bá đạo nữa chứ, nhưng làm nũng cũng iu không chịu được >”
Quyển 1 - Chương 133: Tài nghệ của Thiên Lục (I)
Từ Thứ Nữ Đến Hoàng Hậu: Phi Tử Bất ThiệnTác giả: Hoại Phi Vãn Vãn, Hoại Phi Vãn VãnTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng– HSN = Hoa Sơn Nữ, Hoa Sơn Nữ là cách gọi mỹ miều, lịch sự của … Hội Sắc Nữ. – Vì đây là một bộ truyện rất hay nhưng cũng rất dài, nên các thành viên của khu văn học kites đã quyết định sẽ cùng nhau edit bộ truyện này. Có người có kinh nghiệm edit, có người chưa, nhưng đều có một điểm chung đó là yêu truyện và thích chia sẻ. Có thể bản edit của chúng mình không hay, nhưng đó cũng là công sức và sự đam mê của mọi người. Vậy nên, mong được mọi người ủng hộ, động viên và góp ý. – Nữ chính là 1 người rất kiên cường, không bao giờ chấp nhận số phận. Ngay từ bé đã rất toan tính và có chủ kiến riêng của mình. Rất thông minh, rất tỉnh táo và cũng rất mạnh mẽ. – Nam chính: anh này không biết dùng từ gì để diễn tả, 1 trong những soái ca cổ đại đáng ngưỡng mộ. Thông minh và thâm sâu vô cùng, thêm chút bí hiểm nữa, à bá đạo nữa chứ, nhưng làm nũng cũng iu không chịu được >” Edit: npqaBeta: Vô PhươngChỉ không biết vì sao sắc mặt Hạ Hầu Tử Khâm lại lạ kỳ đến vậy, không giống hài lòng, cũng không giống như tức giận…Không biết có phải ta thấy ảo giác hay không, ta cảm thấy hành động của Thiên Phi vừa rồi có ẩn giấu huyền cơ. Nếu không, vì sao nàng ta vừa dứt lời, sắc mặt của hắn lập tức trở nên kỳ lạ như vậy?Nhưng nếu là như vậy, chắn hẳn Thiên Phi không đoán được ta sẽ đối lại câu gì mới đúng? Hơn nữa, nhìn sắc mặt vừa rồi của nàng ta, chắc chắn nàng ta cho rằng ta không đối được.Như vậy, đây không phải cái tròng chờ ta nhảy vào chứ.‘Bắc nhạn nam phi, bắc quốc giai nhân hồi vọng bắc quốc.’Trong lòng lặng yên, nhớ lại vế đối của nàng ta. Nếu tỉ mỉ bình luận, thì vế trên của nàng cũng không quá hoàn mỹ. Và ta cũng đã đối lại được, ‘Thu thủy y nhân’ và ‘vọng xuyên thu thủy’, cũng rất trọn vẹn rồi.Ta nhìn không ra vế đối đó có điều gì không ổn. Chẳng lẽ, do ta suy nghĩ quá nhiều sao?Mọi người còn đang bàn tán sôi nổi, Thái hậu ho nhẹ một tiếng nói: “Mặc dù câu đối lại của Đàn phi rất tinh tế, nhưng lại thiếu chút khí phách. Nhưng âu cũng là nhi nữ tình trường, không chê trách được.”Nghe Thái hậu nói vậy, mấy phi tần vừa khen ta đối tốt, lại không dám lên tiếng nữa.“Tạ Thái hậu chỉ điểm.” Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong tâm lại cười lạnh. Thiên Phi ra vế trên như vậy, mà lại bảo ý cảnh hòa hợp, còn bảo ta đối ra kiểu gì nữa đây.Người ngồi ghế trên lại chưa hề nói một lời, càng không có khen thưởng. Ta ngày càng cảm thấy lạ kỳ.Mà lúc này, Thiên Phi vừa cười vừa ôm lấy cánh tay hắn, nói: “Hoàng thượng, gần đây thần thiếp hay buồn bực, thường kêu Lục mỹ nhân đánh đàn cho thần thiếp nghe. Thần thiếp cảm thấy từ khúc của muội ấy không tồi, chi bằng hôm nay cho muội ấy đàn một bản?”Ta hơi kinh ngạc, trước kia nàng ta không đem cơ hội cho Thiên Lục, mà Thiên Lục cũng chậm chạp mãi không có động tĩnh gì, hóa ra không phải không muốn mà là đang đợi cơ hội đến đêm giao thừa này đây.Đánh đàn ư, với tài nghệ tầm thường như vậy, ta thật sự muốn xem Thiên Lục rốt cuộc có thủ pháp siêu phàm gì để bắt được trái tim của Hạ Hầu Tử Khâm!Cung nữ vội mang đàn tới, cẩn thận để trong sảnh.Thiên Lục đứng lên, đi tới bên ngoài, khẽ cúi người chào mọi người.Ta mới phát hiện, hôm nay nàng ta mặc cung trang màu tím nhạt, trên gấm vóc như ẩn như hiện sắc hoa mẫu đơn. Ở khuỷu tay nàng có miếng lụa nhạt rũ xuống, mỗi bước nàng đi, đều đong đưa như cành liễu trong làn gió nhẹ.Chẳng biết tại sao, ta ngoái đầu nhìn lại Hạ Hầu Tử Khâm.Đôi mắt của hắn thoáng hiện ra vẻ kinh ngạc, rồi chậm rãi chậm rãi, biến thành dịu dàng…
Edit: npqa
Beta: Vô Phương
Chỉ không biết vì sao sắc mặt Hạ Hầu Tử Khâm lại lạ kỳ đến vậy, không giống hài lòng, cũng không giống như tức giận…
Không biết có phải ta thấy ảo giác hay không, ta cảm thấy hành động của Thiên Phi vừa rồi có ẩn giấu huyền cơ. Nếu không, vì sao nàng ta vừa dứt lời, sắc mặt của hắn lập tức trở nên kỳ lạ như vậy?
Nhưng nếu là như vậy, chắn hẳn Thiên Phi không đoán được ta sẽ đối lại câu gì mới đúng? Hơn nữa, nhìn sắc mặt vừa rồi của nàng ta, chắc chắn nàng ta cho rằng ta không đối được.
Như vậy, đây không phải cái tròng chờ ta nhảy vào chứ.
‘Bắc nhạn nam phi, bắc quốc giai nhân hồi vọng bắc quốc.’
Trong lòng lặng yên, nhớ lại vế đối của nàng ta. Nếu tỉ mỉ bình luận, thì vế trên của nàng cũng không quá hoàn mỹ. Và ta cũng đã đối lại được, ‘Thu thủy y nhân’ và ‘vọng xuyên thu thủy’, cũng rất trọn vẹn rồi.
Ta nhìn không ra vế đối đó có điều gì không ổn. Chẳng lẽ, do ta suy nghĩ quá nhiều sao?
Mọi người còn đang bàn tán sôi nổi, Thái hậu ho nhẹ một tiếng nói: “Mặc dù câu đối lại của Đàn phi rất tinh tế, nhưng lại thiếu chút khí phách. Nhưng âu cũng là nhi nữ tình trường, không chê trách được.”
Nghe Thái hậu nói vậy, mấy phi tần vừa khen ta đối tốt, lại không dám lên tiếng nữa.
“Tạ Thái hậu chỉ điểm.” Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong tâm lại cười lạnh. Thiên Phi ra vế trên như vậy, mà lại bảo ý cảnh hòa hợp, còn bảo ta đối ra kiểu gì nữa đây.
Người ngồi ghế trên lại chưa hề nói một lời, càng không có khen thưởng. Ta ngày càng cảm thấy lạ kỳ.
Mà lúc này, Thiên Phi vừa cười vừa ôm lấy cánh tay hắn, nói: “Hoàng thượng, gần đây thần thiếp hay buồn bực, thường kêu Lục mỹ nhân đánh đàn cho thần thiếp nghe. Thần thiếp cảm thấy từ khúc của muội ấy không tồi, chi bằng hôm nay cho muội ấy đàn một bản?”
Ta hơi kinh ngạc, trước kia nàng ta không đem cơ hội cho Thiên Lục, mà Thiên Lục cũng chậm chạp mãi không có động tĩnh gì, hóa ra không phải không muốn mà là đang đợi cơ hội đến đêm giao thừa này đây.
Đánh đàn ư, với tài nghệ tầm thường như vậy, ta thật sự muốn xem Thiên Lục rốt cuộc có thủ pháp siêu phàm gì để bắt được trái tim của Hạ Hầu Tử Khâm!
Cung nữ vội mang đàn tới, cẩn thận để trong sảnh.
Thiên Lục đứng lên, đi tới bên ngoài, khẽ cúi người chào mọi người.
Ta mới phát hiện, hôm nay nàng ta mặc cung trang màu tím nhạt, trên gấm vóc như ẩn như hiện sắc hoa mẫu đơn. Ở khuỷu tay nàng có miếng lụa nhạt rũ xuống, mỗi bước nàng đi, đều đong đưa như cành liễu trong làn gió nhẹ.
Chẳng biết tại sao, ta ngoái đầu nhìn lại Hạ Hầu Tử Khâm.
Đôi mắt của hắn thoáng hiện ra vẻ kinh ngạc, rồi chậm rãi chậm rãi, biến thành dịu dàng…
Từ Thứ Nữ Đến Hoàng Hậu: Phi Tử Bất ThiệnTác giả: Hoại Phi Vãn Vãn, Hoại Phi Vãn VãnTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng– HSN = Hoa Sơn Nữ, Hoa Sơn Nữ là cách gọi mỹ miều, lịch sự của … Hội Sắc Nữ. – Vì đây là một bộ truyện rất hay nhưng cũng rất dài, nên các thành viên của khu văn học kites đã quyết định sẽ cùng nhau edit bộ truyện này. Có người có kinh nghiệm edit, có người chưa, nhưng đều có một điểm chung đó là yêu truyện và thích chia sẻ. Có thể bản edit của chúng mình không hay, nhưng đó cũng là công sức và sự đam mê của mọi người. Vậy nên, mong được mọi người ủng hộ, động viên và góp ý. – Nữ chính là 1 người rất kiên cường, không bao giờ chấp nhận số phận. Ngay từ bé đã rất toan tính và có chủ kiến riêng của mình. Rất thông minh, rất tỉnh táo và cũng rất mạnh mẽ. – Nam chính: anh này không biết dùng từ gì để diễn tả, 1 trong những soái ca cổ đại đáng ngưỡng mộ. Thông minh và thâm sâu vô cùng, thêm chút bí hiểm nữa, à bá đạo nữa chứ, nhưng làm nũng cũng iu không chịu được >” Edit: npqaBeta: Vô PhươngChỉ không biết vì sao sắc mặt Hạ Hầu Tử Khâm lại lạ kỳ đến vậy, không giống hài lòng, cũng không giống như tức giận…Không biết có phải ta thấy ảo giác hay không, ta cảm thấy hành động của Thiên Phi vừa rồi có ẩn giấu huyền cơ. Nếu không, vì sao nàng ta vừa dứt lời, sắc mặt của hắn lập tức trở nên kỳ lạ như vậy?Nhưng nếu là như vậy, chắn hẳn Thiên Phi không đoán được ta sẽ đối lại câu gì mới đúng? Hơn nữa, nhìn sắc mặt vừa rồi của nàng ta, chắc chắn nàng ta cho rằng ta không đối được.Như vậy, đây không phải cái tròng chờ ta nhảy vào chứ.‘Bắc nhạn nam phi, bắc quốc giai nhân hồi vọng bắc quốc.’Trong lòng lặng yên, nhớ lại vế đối của nàng ta. Nếu tỉ mỉ bình luận, thì vế trên của nàng cũng không quá hoàn mỹ. Và ta cũng đã đối lại được, ‘Thu thủy y nhân’ và ‘vọng xuyên thu thủy’, cũng rất trọn vẹn rồi.Ta nhìn không ra vế đối đó có điều gì không ổn. Chẳng lẽ, do ta suy nghĩ quá nhiều sao?Mọi người còn đang bàn tán sôi nổi, Thái hậu ho nhẹ một tiếng nói: “Mặc dù câu đối lại của Đàn phi rất tinh tế, nhưng lại thiếu chút khí phách. Nhưng âu cũng là nhi nữ tình trường, không chê trách được.”Nghe Thái hậu nói vậy, mấy phi tần vừa khen ta đối tốt, lại không dám lên tiếng nữa.“Tạ Thái hậu chỉ điểm.” Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong tâm lại cười lạnh. Thiên Phi ra vế trên như vậy, mà lại bảo ý cảnh hòa hợp, còn bảo ta đối ra kiểu gì nữa đây.Người ngồi ghế trên lại chưa hề nói một lời, càng không có khen thưởng. Ta ngày càng cảm thấy lạ kỳ.Mà lúc này, Thiên Phi vừa cười vừa ôm lấy cánh tay hắn, nói: “Hoàng thượng, gần đây thần thiếp hay buồn bực, thường kêu Lục mỹ nhân đánh đàn cho thần thiếp nghe. Thần thiếp cảm thấy từ khúc của muội ấy không tồi, chi bằng hôm nay cho muội ấy đàn một bản?”Ta hơi kinh ngạc, trước kia nàng ta không đem cơ hội cho Thiên Lục, mà Thiên Lục cũng chậm chạp mãi không có động tĩnh gì, hóa ra không phải không muốn mà là đang đợi cơ hội đến đêm giao thừa này đây.Đánh đàn ư, với tài nghệ tầm thường như vậy, ta thật sự muốn xem Thiên Lục rốt cuộc có thủ pháp siêu phàm gì để bắt được trái tim của Hạ Hầu Tử Khâm!Cung nữ vội mang đàn tới, cẩn thận để trong sảnh.Thiên Lục đứng lên, đi tới bên ngoài, khẽ cúi người chào mọi người.Ta mới phát hiện, hôm nay nàng ta mặc cung trang màu tím nhạt, trên gấm vóc như ẩn như hiện sắc hoa mẫu đơn. Ở khuỷu tay nàng có miếng lụa nhạt rũ xuống, mỗi bước nàng đi, đều đong đưa như cành liễu trong làn gió nhẹ.Chẳng biết tại sao, ta ngoái đầu nhìn lại Hạ Hầu Tử Khâm.Đôi mắt của hắn thoáng hiện ra vẻ kinh ngạc, rồi chậm rãi chậm rãi, biến thành dịu dàng…