Đêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi…
Chương 48
Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… Cái giường lớn màu đen khiến tinh thần cô chấn động.Rất hiển nhiên, đây là giường anh.“Cái đó--- tôi ngủ phòng khách cũng được!”Mộ Nguyệt Sâm quay đầu nhìn mặt cô, ánh mắt trêu đùa: “Ở đây chỉ có 1 phòng.”“Vậy tối anh cũng ngủ đây?”Lời nói ra, Hạ Băng Khuynh hối hận muốn cắn lưỡi.Lời này không nói còn đỡ, sau khi nói, vô hình tạo cảm giác tế nhị dị thường, giống như là đang mời gọi anh.Khuôn mặt thanh thuần có chút đỏ lên.Mộ Nguyệt Sâm ánh mắt càng sâu, môi mỏng đến gần tai cô: “Cô muốn tôi ngủ đây?”Âm thanh, ái muội!Hạ Băng Khuynh chỉ cảm thấy mặt càng nóng, xấu hổ đến đẩy anh 1 cái: “Tùy anh ngủ đâu, sao lại hỏi tôi!”Sức cô không thể đẩy anh ra bao xa, hơi thở đầy sức công lược của nam nhân lần nữa đến gần: “Cô xác định để tôi tùy tôi---, ngủ?” =)))Chỉ cuối, anh nói cực nhẹ, như là thổi vào lông vũ trong lòng cô.“Mộ Nguyệt Sâm---” Hạ Băng Khuynh cúi đầu, có chút xấu hổ: “Anh đại sắc lang!”“Tôi là sắc lang, so với cô tôi kém xa, cô dám nói xem sáng nay đầu cô đều nghĩ gì?”Sao còn nhớ chuyện đó!Hạ Băng Khuynh chột dạ, ánh mắt né tránh, khuôn mặt non nớt đỏ đến sắp búng ra máu.“Tôi không hiểu anh đang nói gì.” Cô quay đầu đi, quyết định giả ngu.Khuôn mặt xấu hổ cực kỳ của cô khiến lòng anh ngứa ngáy, ánh mắt sâu lóe lên tia sáng dịu dàng, không nhịn được, anh cúi đầu, áp lên môi cô.Xúc cảm mềm mại khiến Hạ Băng Khuynh hoang mang 1 lúc.Khi phản ứng lại, cô gấp gáp đẩy anh.Bàn tay hữu lực nhanh 1 bước ôm eo cô, kéo lại gần, giam khống chế cô trong lòng anh, cơ thể 2 người dán chặt 1 chỗ, không chừa 1 lỗ.Nóng bỏng, trong nhất thời, kéo dài cả căn phòng.2 người hôn đến muốn nghẹn thở, anh mới buông cô ra.Cô vô lực dựa vào lòng anh, hít từng hơi lớn.Mộ Nguyệt Sâm dùng tay xoa tóc cô, trong lòng có cảm giác dịu dàng từ từ xâm chiếm, miệng vui vẻ cong lên nụ cười.Chỉ có cô, mới khiến anh lộ ra mặt dịu dàng vậy.Cô là người đầu tiên, cũng xác định là người cuối cùng.Hạ Băng Khuynh sau khi hồi phục tinh thần như lò xò nhảy khỏi người anh, nghĩ đến chịu anh làm với cô, tức giận chỉ anh: “Mộ Nguyệt Sâm, anh anh chiếm tiện nghi của tôi, sắc lang, lưu manh, cầm thú!”Miệng cô chửi, nhưng trong lòng lại hoảng cực kỳ.Vì vì lúc nãy cô hình như không phản kháng.Mộ Nguyệt Sâm đối với sự kêu la của cô không bị chút gì, nhẹ nhàng áp lấy ngón tay chỉ lên của cô, như dỗ dành như mệnh lệnh nói: “Đi ngủ đi!”“...”Quỷ mới nghe anh.Nhân lúc còn tức, Hạ Băng Khuynh đi ra ngoài.Còn chưa tới cửa, cơ thể đã không tiếp đất, rơi vào lồng ngực ấm nóng.“Mộ Nguyệt Sâm!” Nhìn nam nhân trên đỉnh đầu, Hạ Băng Khuynh như bộc phát hét lên.Mộ Nguyệt Sâm ôm cô lên giường, kéo chăn ra, để xuống: “Ngoan ngoãn ngủ!”“Tôi không---”Chữ “muốn” chưa la lên, khuôn mặt đẹp trai của anh xông đến, cách cô chỉ vài cm.Hạ Băng Khuynh chớp đôi mắt lớn đẹp, lập tức không dám động.Dưới ánh mắt đầy uy h**p của anh, gan của cô từ từ nhỏ như hạt mè.“Còn muốn la không?”Anh phả hơi nóng, có thể cho là “ôn hòa” hỏi.- -------- ----------
Cái giường lớn màu đen khiến tinh thần cô chấn động.
Rất hiển nhiên, đây là giường anh.
“Cái đó--- tôi ngủ phòng khách cũng được!”
Mộ Nguyệt Sâm quay đầu nhìn mặt cô, ánh mắt trêu đùa: “Ở đây chỉ có 1 phòng.”
“Vậy tối anh cũng ngủ đây?”
Lời nói ra, Hạ Băng Khuynh hối hận muốn cắn lưỡi.
Lời này không nói còn đỡ, sau khi nói, vô hình tạo cảm giác tế nhị dị thường, giống như là đang mời gọi anh.
Khuôn mặt thanh thuần có chút đỏ lên.
Mộ Nguyệt Sâm ánh mắt càng sâu, môi mỏng đến gần tai cô: “Cô muốn tôi ngủ đây?”
Âm thanh, ái muội!
Hạ Băng Khuynh chỉ cảm thấy mặt càng nóng, xấu hổ đến đẩy anh 1 cái: “Tùy anh ngủ đâu, sao lại hỏi tôi!”
Sức cô không thể đẩy anh ra bao xa, hơi thở đầy sức công lược của nam nhân lần nữa đến gần: “Cô xác định để tôi tùy tôi---, ngủ?” =)))
Chỉ cuối, anh nói cực nhẹ, như là thổi vào lông vũ trong lòng cô.
“Mộ Nguyệt Sâm---” Hạ Băng Khuynh cúi đầu, có chút xấu hổ: “Anh đại sắc lang!”
“Tôi là sắc lang, so với cô tôi kém xa, cô dám nói xem sáng nay đầu cô đều nghĩ gì?”
Sao còn nhớ chuyện đó!
Hạ Băng Khuynh chột dạ, ánh mắt né tránh, khuôn mặt non nớt đỏ đến sắp búng ra máu.
“Tôi không hiểu anh đang nói gì.” Cô quay đầu đi, quyết định giả ngu.
Khuôn mặt xấu hổ cực kỳ của cô khiến lòng anh ngứa ngáy, ánh mắt sâu lóe lên tia sáng dịu dàng, không nhịn được, anh cúi đầu, áp lên môi cô.
Xúc cảm mềm mại khiến Hạ Băng Khuynh hoang mang 1 lúc.
Khi phản ứng lại, cô gấp gáp đẩy anh.
Bàn tay hữu lực nhanh 1 bước ôm eo cô, kéo lại gần, giam khống chế cô trong lòng anh, cơ thể 2 người dán chặt 1 chỗ, không chừa 1 lỗ.
Nóng bỏng, trong nhất thời, kéo dài cả căn phòng.
2 người hôn đến muốn nghẹn thở, anh mới buông cô ra.
Cô vô lực dựa vào lòng anh, hít từng hơi lớn.
Mộ Nguyệt Sâm dùng tay xoa tóc cô, trong lòng có cảm giác dịu dàng từ từ xâm chiếm, miệng vui vẻ cong lên nụ cười.
Chỉ có cô, mới khiến anh lộ ra mặt dịu dàng vậy.
Cô là người đầu tiên, cũng xác định là người cuối cùng.
Hạ Băng Khuynh sau khi hồi phục tinh thần như lò xò nhảy khỏi người anh, nghĩ đến chịu anh làm với cô, tức giận chỉ anh: “Mộ Nguyệt Sâm, anh anh chiếm tiện nghi của tôi, sắc lang, lưu manh, cầm thú!”
Miệng cô chửi, nhưng trong lòng lại hoảng cực kỳ.
Vì vì lúc nãy cô hình như không phản kháng.
Mộ Nguyệt Sâm đối với sự kêu la của cô không bị chút gì, nhẹ nhàng áp lấy ngón tay chỉ lên của cô, như dỗ dành như mệnh lệnh nói: “Đi ngủ đi!”
“...”
Quỷ mới nghe anh.
Nhân lúc còn tức, Hạ Băng Khuynh đi ra ngoài.
Còn chưa tới cửa, cơ thể đã không tiếp đất, rơi vào lồng ngực ấm nóng.
“Mộ Nguyệt Sâm!” Nhìn nam nhân trên đỉnh đầu, Hạ Băng Khuynh như bộc phát hét lên.
Mộ Nguyệt Sâm ôm cô lên giường, kéo chăn ra, để xuống: “Ngoan ngoãn ngủ!”
“Tôi không---”
Chữ “muốn” chưa la lên, khuôn mặt đẹp trai của anh xông đến, cách cô chỉ vài cm.
Hạ Băng Khuynh chớp đôi mắt lớn đẹp, lập tức không dám động.
Dưới ánh mắt đầy uy h**p của anh, gan của cô từ từ nhỏ như hạt mè.
“Còn muốn la không?”
Anh phả hơi nóng, có thể cho là “ôn hòa” hỏi.
- -------- ----------
Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… Cái giường lớn màu đen khiến tinh thần cô chấn động.Rất hiển nhiên, đây là giường anh.“Cái đó--- tôi ngủ phòng khách cũng được!”Mộ Nguyệt Sâm quay đầu nhìn mặt cô, ánh mắt trêu đùa: “Ở đây chỉ có 1 phòng.”“Vậy tối anh cũng ngủ đây?”Lời nói ra, Hạ Băng Khuynh hối hận muốn cắn lưỡi.Lời này không nói còn đỡ, sau khi nói, vô hình tạo cảm giác tế nhị dị thường, giống như là đang mời gọi anh.Khuôn mặt thanh thuần có chút đỏ lên.Mộ Nguyệt Sâm ánh mắt càng sâu, môi mỏng đến gần tai cô: “Cô muốn tôi ngủ đây?”Âm thanh, ái muội!Hạ Băng Khuynh chỉ cảm thấy mặt càng nóng, xấu hổ đến đẩy anh 1 cái: “Tùy anh ngủ đâu, sao lại hỏi tôi!”Sức cô không thể đẩy anh ra bao xa, hơi thở đầy sức công lược của nam nhân lần nữa đến gần: “Cô xác định để tôi tùy tôi---, ngủ?” =)))Chỉ cuối, anh nói cực nhẹ, như là thổi vào lông vũ trong lòng cô.“Mộ Nguyệt Sâm---” Hạ Băng Khuynh cúi đầu, có chút xấu hổ: “Anh đại sắc lang!”“Tôi là sắc lang, so với cô tôi kém xa, cô dám nói xem sáng nay đầu cô đều nghĩ gì?”Sao còn nhớ chuyện đó!Hạ Băng Khuynh chột dạ, ánh mắt né tránh, khuôn mặt non nớt đỏ đến sắp búng ra máu.“Tôi không hiểu anh đang nói gì.” Cô quay đầu đi, quyết định giả ngu.Khuôn mặt xấu hổ cực kỳ của cô khiến lòng anh ngứa ngáy, ánh mắt sâu lóe lên tia sáng dịu dàng, không nhịn được, anh cúi đầu, áp lên môi cô.Xúc cảm mềm mại khiến Hạ Băng Khuynh hoang mang 1 lúc.Khi phản ứng lại, cô gấp gáp đẩy anh.Bàn tay hữu lực nhanh 1 bước ôm eo cô, kéo lại gần, giam khống chế cô trong lòng anh, cơ thể 2 người dán chặt 1 chỗ, không chừa 1 lỗ.Nóng bỏng, trong nhất thời, kéo dài cả căn phòng.2 người hôn đến muốn nghẹn thở, anh mới buông cô ra.Cô vô lực dựa vào lòng anh, hít từng hơi lớn.Mộ Nguyệt Sâm dùng tay xoa tóc cô, trong lòng có cảm giác dịu dàng từ từ xâm chiếm, miệng vui vẻ cong lên nụ cười.Chỉ có cô, mới khiến anh lộ ra mặt dịu dàng vậy.Cô là người đầu tiên, cũng xác định là người cuối cùng.Hạ Băng Khuynh sau khi hồi phục tinh thần như lò xò nhảy khỏi người anh, nghĩ đến chịu anh làm với cô, tức giận chỉ anh: “Mộ Nguyệt Sâm, anh anh chiếm tiện nghi của tôi, sắc lang, lưu manh, cầm thú!”Miệng cô chửi, nhưng trong lòng lại hoảng cực kỳ.Vì vì lúc nãy cô hình như không phản kháng.Mộ Nguyệt Sâm đối với sự kêu la của cô không bị chút gì, nhẹ nhàng áp lấy ngón tay chỉ lên của cô, như dỗ dành như mệnh lệnh nói: “Đi ngủ đi!”“...”Quỷ mới nghe anh.Nhân lúc còn tức, Hạ Băng Khuynh đi ra ngoài.Còn chưa tới cửa, cơ thể đã không tiếp đất, rơi vào lồng ngực ấm nóng.“Mộ Nguyệt Sâm!” Nhìn nam nhân trên đỉnh đầu, Hạ Băng Khuynh như bộc phát hét lên.Mộ Nguyệt Sâm ôm cô lên giường, kéo chăn ra, để xuống: “Ngoan ngoãn ngủ!”“Tôi không---”Chữ “muốn” chưa la lên, khuôn mặt đẹp trai của anh xông đến, cách cô chỉ vài cm.Hạ Băng Khuynh chớp đôi mắt lớn đẹp, lập tức không dám động.Dưới ánh mắt đầy uy h**p của anh, gan của cô từ từ nhỏ như hạt mè.“Còn muốn la không?”Anh phả hơi nóng, có thể cho là “ôn hòa” hỏi.- -------- ----------