Đêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi…
Chương 78
Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… Bánh bao!Quá khoa trương rồi!Hạ Băng Khuynh sờ mặt mình, biểu cảm ngây ngốc, không thể nói nên lời.Người hầu mang đồ ăn sáng lên, cô không ăn món chính, trước uống 1 ngụm nước trái cây, trong lòng chuẩn bị 1 chút, mở miệng nói: “Cái đó----. con muốn chuyển đến trường ở!”Cô vừa mở miệng, tất cả người ngồi ăn đều dừng động tác, kinh ngạc nhìn cô.Mắt Mộ Nguyệt Sâm lóe lên sự chấn động kịch liệt, 1 tia khủng hoảng chạy vào tim anh, muốn hoàn toàn trốn khỏi thế giới của anh sao?Người nhà Mộ hoàn toàn không hiểu tình hình, sau kinh ngạc, đều mở miệng khuyên.“Bé dễ thương, sao đột nhiên muốn ở trường? Có phải không hài lòng anh Nguyệt bạch?” Mộ Nguyệt Bạch căng thẳng nhìn cô.“Không, không.” Hạ Băng Khuynh lập tức xua tay: “Anh Nguyệt Bạch là người rất tốt, không phải vì anh, là vì em, em muốn ở trường, cùng bạn bè thân thiết thêm.”Mộ Cẩm Đình thấp giọng, cần thận hỏi: “Có phải vì chuyện tối qua?”“Tối qua lại có chuyện gì?” Hạ Vân Khuynh nghe câu này, lòng treo lên.Cô không biết 100 đồng kìa.“Chút ngoài ý muốn, lát nói với em.” Mộ Cẩm Đình nói qua loa, trong lòng anh không muốn vợ biết, cô ấy thương em gái này nhất, nếu để cô biết người Mộ gia đến 100 cũng không chịu cho cô mượn, nhất định sẽ đau lòng.Anh nhìn Hạ Băng Khuynh:”Em là cô gái thông minh, nếu ở trường, chị em sẽ” dừng 1 chút, anh tìm từ ngữ diễn đạt: “sẽ không nỡ”“Em đương nhiên không nỡ, em muốn để em bên cạnh.” Hạ Vân Khuynh nghe không hiểu ý của chồng, như cô đồng ý không để em gái ở trường.“Băng Khuynh đơn thuần vậy, ở chung nhiều nguy hiểm, không thể ở, nếu không anh chị thông gia sẽ trách chúng ta.” Mộ Lâm Nguyệt vừa nghe Hạ Băng Khuynh muốn đi, liền ngăn cản, cô còn luôn muốn đưa cô vào giới giải trí, ở trường, sau này sẽ ít gặp hơn.Cô nó nói vậy, Tân Viên Thường cũng thấy có lí, liền mở miệng hòa nhã khuyên: “Ở trường không thể thoải mái như nhà, Băng Khuynh à, nếu con cảm thấy không thân với các bạn, có thể mời bạn đến nhà chơi, con cứ coi như nhà mình là được.”“Cô, dì, con---” Bọn họ níu kéo, khiến Hạ Băng Khuynh không biết từ chối thế nào.Mộ Cẩm Đình biết mấu chốt là Mộ Nguyệt Sâm, liếc nhìn anh 1 cái: “Nguyệt Sâm, em nói 2 câu đi.”Mộ Nguyệt Sâm thần thái duy trì sự lạnh lùng, anh là người không muốn cô đi nhất, cũng không là người khó mở miệng kêu cô ở lại nhất.“Tùy cô ấy đi!” Anh nhàn nhạt nói 1 câu.Ánh mắt xung quanh đều trở nên âm trầm.Cả bàn khuyên nửa ngày, bị 4 chữ nhẹ nhàng của anh hủy không còn gì.Hạ Băng Khuynh liền ngại ngừng mím môi.Lúc này, quản gia luôn đứng bên cạnh đột nhiên lớn tiếng nói: “Tam thiếu rất thích tiểu thư Băng Khuynh, cậu ta chỉ là ngại níu giữ thôi.”“Chú Trương----” Mộ Nguyệt Sâm nhíu mày, không vui nhìn quản gia, ngăn ông nói tiếp.“Tiểu thư Băng Khuynh, nếu cô đi, tam thiếu nhất định rất đau lòng, cô vẫn nên ở lại đi.” Quản gia không sợ chết tiếp tục nói.“Im miệng!” Mắt Mộ Nguyệt Sâm bạo phát, anh muốn b*p ch*t lão gia nhiều chuyện này.Vì bị quản gia nói ra tâm tư, khuôn mặt đẹp trai của anh phủ lên 1 tầng không tự nhiên.Hạ Băng Khuynh cũng trở nên ái ngại.- -------- ----------
Bánh bao!
Quá khoa trương rồi!
Hạ Băng Khuynh sờ mặt mình, biểu cảm ngây ngốc, không thể nói nên lời.
Người hầu mang đồ ăn sáng lên, cô không ăn món chính, trước uống 1 ngụm nước trái cây, trong lòng chuẩn bị 1 chút, mở miệng nói: “Cái đó----. con muốn chuyển đến trường ở!”
Cô vừa mở miệng, tất cả người ngồi ăn đều dừng động tác, kinh ngạc nhìn cô.
Mắt Mộ Nguyệt Sâm lóe lên sự chấn động kịch liệt, 1 tia khủng hoảng chạy vào tim anh, muốn hoàn toàn trốn khỏi thế giới của anh sao?
Người nhà Mộ hoàn toàn không hiểu tình hình, sau kinh ngạc, đều mở miệng khuyên.
“Bé dễ thương, sao đột nhiên muốn ở trường? Có phải không hài lòng anh Nguyệt bạch?” Mộ Nguyệt Bạch căng thẳng nhìn cô.
“Không, không.” Hạ Băng Khuynh lập tức xua tay: “Anh Nguyệt Bạch là người rất tốt, không phải vì anh, là vì em, em muốn ở trường, cùng bạn bè thân thiết thêm.”
Mộ Cẩm Đình thấp giọng, cần thận hỏi: “Có phải vì chuyện tối qua?”
“Tối qua lại có chuyện gì?” Hạ Vân Khuynh nghe câu này, lòng treo lên.
Cô không biết 100 đồng kìa.
“Chút ngoài ý muốn, lát nói với em.” Mộ Cẩm Đình nói qua loa, trong lòng anh không muốn vợ biết, cô ấy thương em gái này nhất, nếu để cô biết người Mộ gia đến 100 cũng không chịu cho cô mượn, nhất định sẽ đau lòng.
Anh nhìn Hạ Băng Khuynh:”Em là cô gái thông minh, nếu ở trường, chị em sẽ” dừng 1 chút, anh tìm từ ngữ diễn đạt: “sẽ không nỡ”
“Em đương nhiên không nỡ, em muốn để em bên cạnh.” Hạ Vân Khuynh nghe không hiểu ý của chồng, như cô đồng ý không để em gái ở trường.
“Băng Khuynh đơn thuần vậy, ở chung nhiều nguy hiểm, không thể ở, nếu không anh chị thông gia sẽ trách chúng ta.” Mộ Lâm Nguyệt vừa nghe Hạ Băng Khuynh muốn đi, liền ngăn cản, cô còn luôn muốn đưa cô vào giới giải trí, ở trường, sau này sẽ ít gặp hơn.
Cô nó nói vậy, Tân Viên Thường cũng thấy có lí, liền mở miệng hòa nhã khuyên: “Ở trường không thể thoải mái như nhà, Băng Khuynh à, nếu con cảm thấy không thân với các bạn, có thể mời bạn đến nhà chơi, con cứ coi như nhà mình là được.”
“Cô, dì, con---” Bọn họ níu kéo, khiến Hạ Băng Khuynh không biết từ chối thế nào.
Mộ Cẩm Đình biết mấu chốt là Mộ Nguyệt Sâm, liếc nhìn anh 1 cái: “Nguyệt Sâm, em nói 2 câu đi.”
Mộ Nguyệt Sâm thần thái duy trì sự lạnh lùng, anh là người không muốn cô đi nhất, cũng không là người khó mở miệng kêu cô ở lại nhất.
“Tùy cô ấy đi!” Anh nhàn nhạt nói 1 câu.
Ánh mắt xung quanh đều trở nên âm trầm.
Cả bàn khuyên nửa ngày, bị 4 chữ nhẹ nhàng của anh hủy không còn gì.
Hạ Băng Khuynh liền ngại ngừng mím môi.
Lúc này, quản gia luôn đứng bên cạnh đột nhiên lớn tiếng nói: “Tam thiếu rất thích tiểu thư Băng Khuynh, cậu ta chỉ là ngại níu giữ thôi.”
“Chú Trương----” Mộ Nguyệt Sâm nhíu mày, không vui nhìn quản gia, ngăn ông nói tiếp.
“Tiểu thư Băng Khuynh, nếu cô đi, tam thiếu nhất định rất đau lòng, cô vẫn nên ở lại đi.” Quản gia không sợ chết tiếp tục nói.
“Im miệng!” Mắt Mộ Nguyệt Sâm bạo phát, anh muốn b*p ch*t lão gia nhiều chuyện này.
Vì bị quản gia nói ra tâm tư, khuôn mặt đẹp trai của anh phủ lên 1 tầng không tự nhiên.
Hạ Băng Khuynh cũng trở nên ái ngại.
- -------- ----------
Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… Bánh bao!Quá khoa trương rồi!Hạ Băng Khuynh sờ mặt mình, biểu cảm ngây ngốc, không thể nói nên lời.Người hầu mang đồ ăn sáng lên, cô không ăn món chính, trước uống 1 ngụm nước trái cây, trong lòng chuẩn bị 1 chút, mở miệng nói: “Cái đó----. con muốn chuyển đến trường ở!”Cô vừa mở miệng, tất cả người ngồi ăn đều dừng động tác, kinh ngạc nhìn cô.Mắt Mộ Nguyệt Sâm lóe lên sự chấn động kịch liệt, 1 tia khủng hoảng chạy vào tim anh, muốn hoàn toàn trốn khỏi thế giới của anh sao?Người nhà Mộ hoàn toàn không hiểu tình hình, sau kinh ngạc, đều mở miệng khuyên.“Bé dễ thương, sao đột nhiên muốn ở trường? Có phải không hài lòng anh Nguyệt bạch?” Mộ Nguyệt Bạch căng thẳng nhìn cô.“Không, không.” Hạ Băng Khuynh lập tức xua tay: “Anh Nguyệt Bạch là người rất tốt, không phải vì anh, là vì em, em muốn ở trường, cùng bạn bè thân thiết thêm.”Mộ Cẩm Đình thấp giọng, cần thận hỏi: “Có phải vì chuyện tối qua?”“Tối qua lại có chuyện gì?” Hạ Vân Khuynh nghe câu này, lòng treo lên.Cô không biết 100 đồng kìa.“Chút ngoài ý muốn, lát nói với em.” Mộ Cẩm Đình nói qua loa, trong lòng anh không muốn vợ biết, cô ấy thương em gái này nhất, nếu để cô biết người Mộ gia đến 100 cũng không chịu cho cô mượn, nhất định sẽ đau lòng.Anh nhìn Hạ Băng Khuynh:”Em là cô gái thông minh, nếu ở trường, chị em sẽ” dừng 1 chút, anh tìm từ ngữ diễn đạt: “sẽ không nỡ”“Em đương nhiên không nỡ, em muốn để em bên cạnh.” Hạ Vân Khuynh nghe không hiểu ý của chồng, như cô đồng ý không để em gái ở trường.“Băng Khuynh đơn thuần vậy, ở chung nhiều nguy hiểm, không thể ở, nếu không anh chị thông gia sẽ trách chúng ta.” Mộ Lâm Nguyệt vừa nghe Hạ Băng Khuynh muốn đi, liền ngăn cản, cô còn luôn muốn đưa cô vào giới giải trí, ở trường, sau này sẽ ít gặp hơn.Cô nó nói vậy, Tân Viên Thường cũng thấy có lí, liền mở miệng hòa nhã khuyên: “Ở trường không thể thoải mái như nhà, Băng Khuynh à, nếu con cảm thấy không thân với các bạn, có thể mời bạn đến nhà chơi, con cứ coi như nhà mình là được.”“Cô, dì, con---” Bọn họ níu kéo, khiến Hạ Băng Khuynh không biết từ chối thế nào.Mộ Cẩm Đình biết mấu chốt là Mộ Nguyệt Sâm, liếc nhìn anh 1 cái: “Nguyệt Sâm, em nói 2 câu đi.”Mộ Nguyệt Sâm thần thái duy trì sự lạnh lùng, anh là người không muốn cô đi nhất, cũng không là người khó mở miệng kêu cô ở lại nhất.“Tùy cô ấy đi!” Anh nhàn nhạt nói 1 câu.Ánh mắt xung quanh đều trở nên âm trầm.Cả bàn khuyên nửa ngày, bị 4 chữ nhẹ nhàng của anh hủy không còn gì.Hạ Băng Khuynh liền ngại ngừng mím môi.Lúc này, quản gia luôn đứng bên cạnh đột nhiên lớn tiếng nói: “Tam thiếu rất thích tiểu thư Băng Khuynh, cậu ta chỉ là ngại níu giữ thôi.”“Chú Trương----” Mộ Nguyệt Sâm nhíu mày, không vui nhìn quản gia, ngăn ông nói tiếp.“Tiểu thư Băng Khuynh, nếu cô đi, tam thiếu nhất định rất đau lòng, cô vẫn nên ở lại đi.” Quản gia không sợ chết tiếp tục nói.“Im miệng!” Mắt Mộ Nguyệt Sâm bạo phát, anh muốn b*p ch*t lão gia nhiều chuyện này.Vì bị quản gia nói ra tâm tư, khuôn mặt đẹp trai của anh phủ lên 1 tầng không tự nhiên.Hạ Băng Khuynh cũng trở nên ái ngại.- -------- ----------