Tác giả:

Đêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi…

Chương 126

Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… Nói xong nhanh chóng chạy ra lớp học.“Băng Khuynh cậu điên rồi, nghỉ thầy Kiều Lâm bị đánh rớt đó!” Tiêu Nhân ở sau la lên, thấy bóng Hạ Băng Khuynh đã rời khỏi, hoàn toàn k tin vào mắt mình.Học bá trc h k bao h vắng tiết vậy mà dám trốn tiết!1 hơi chạy ra cổng trường, Hạ Băng Khuynh cong lưng tay để trên đầu gối thở gấp, tuy họng đau rát, nhưng lòng đặc biệt thoải mái.Ở tiệm đồ ngọt gần cổng trường mua bánh kem dâu tây, bắt xe đến Mộ thị.Đến bên đó, cô từ cửa chính đi vào, nếu đi đường riêng đến phòng làm việc Mộ Nguyệt Sâm nhưng cần vân tay của anh.Cô k có, chỉ có thể đi cửa chính.“Xin đợi tí!” Cô gái trước quầy gọi điện báo, sau khi cúp, lễ phép cười với Hạ Băng Khuynh: “Hạ tiểu thư, cô có thể lên rồi.”“Được, cảm ơn!” Lòng Hạ Băng Khuynh có chút vui vẻ.Anh để cô vào, biểu hiện k giận cô nữa.Cầm bánh kem, cô bước nhanh đến thang máy.Trác Tùy Hàng đến phòng làm việc Mộ Nguyệt Sâm, mặt đầy ý cười nói: “Mộ tổng, Hạ tiểu thư đến rồi!”Động tác kí tên trên văn kiện của Mộ Nguyệt Sâm dừng 1 chút, dùng lực, mực lem trên giấy, ngẩng đầu, mắt âm u nhìn Trác Tùy Hàng: “Cậu để cô ấy lên rồi?”“Hả---” Phản ứng của Mộ Nguyệt Sâm khiến Trác Tùy Hàng ngây người, sợ anh nghe k rõ, lại nói lần nữa: “Là Hạ Băng Khuynh Hạ tiểu thư!”“Tôi biết là cô ấy!” Mộ Nguyệt Sâm đóng nắp, mặt đẹp lạnh như băng.Trác Tùy Hàng phát hiện sự bất thường, nhanh chóng đáp: “Hay là bây giờ tôi đuổi cô ấy đi---”“K cần nữa!” Mộ Nguyệt Sâm nhìn cửa phòng làm việc, âm u nói: “Đã k kịp rồi.”Lời anh vừa dứt, bên ngoài vang tiếng gõ cửa.“Cốc cốc---”Rất nhẹ 2 lần.Trác Tùy Hàng trán có tầng mồ hôi, thái độ Mộ Tổng sâu khó lường, trời biết tim anh nghĩ gì!Cửa là nên mở hay k?“Dám tự động cho cô ấy lên, k lẽ muốn tôi đích thân mở cửa đón---” Giọng hàn lạnh truyền đến.“Tôi đi mở---”Trác Tùy Hàng nhanh chóng đi đến, mở cửa.Hạ Băng Khuynh bên ngoài thấy Trác Tùy Hàng, khắc chế lo lắng trong lòng chào hỏi: “Chào thư ký Trác!”Đường đến k căng thẳng, nhưng lúc ngoài cửa, biết Mộ Nguyệt Sâm ở trong, lòng cô hoảng loạn lên.Trác Tùy Hàng cười với cô, đưa tay: “Mộ tổng ở trong, mời vào!”“Được!” Hạ Băng Khuynh gật đầu, vào cửa phòng làm việc, mắt nhìn lén ra sau anh.“Tôi đi làm trước.” Trác Tùy Hàng đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa.Ngoài cửa, anh thở phào, lau mồ hôi trên trán.Lòng vua khó lường mà!Phòng làm việc lớn vậy, im lặng đến dị thường.Hạ Băng Khuynh nắm chặt hộp giấy trong tay, biểu cảm không tự nhiên người đàn ông đang ngồi bên đó, miệng nhỏ động đậy: “Cái đó, trưa nay chỉ có 1 tiết học, thời gian còn sớm, cũng k gấp về nhà, cho nên ---, em đến đây.”Cô vừa ní vừa cười ngây với anh.Mắt Mộ Nguyệt Sâm thâm sâu nhìn cô, rất lâu, k có biểu cảm gì, cúi đầu mở nắp, tiếp tục kí văn kiện kí đc nửa.- -------- ----------

Nói xong nhanh chóng chạy ra lớp học.

“Băng Khuynh cậu điên rồi, nghỉ thầy Kiều Lâm bị đánh rớt đó!” Tiêu Nhân ở sau la lên, thấy bóng Hạ Băng Khuynh đã rời khỏi, hoàn toàn k tin vào mắt mình.

Học bá trc h k bao h vắng tiết vậy mà dám trốn tiết!

1 hơi chạy ra cổng trường, Hạ Băng Khuynh cong lưng tay để trên đầu gối thở gấp, tuy họng đau rát, nhưng lòng đặc biệt thoải mái.

Ở tiệm đồ ngọt gần cổng trường mua bánh kem dâu tây, bắt xe đến Mộ thị.

Đến bên đó, cô từ cửa chính đi vào, nếu đi đường riêng đến phòng làm việc Mộ Nguyệt Sâm nhưng cần vân tay của anh.

Cô k có, chỉ có thể đi cửa chính.

“Xin đợi tí!” Cô gái trước quầy gọi điện báo, sau khi cúp, lễ phép cười với Hạ Băng Khuynh: “Hạ tiểu thư, cô có thể lên rồi.”

“Được, cảm ơn!” Lòng Hạ Băng Khuynh có chút vui vẻ.

Anh để cô vào, biểu hiện k giận cô nữa.

Cầm bánh kem, cô bước nhanh đến thang máy.

Trác Tùy Hàng đến phòng làm việc Mộ Nguyệt Sâm, mặt đầy ý cười nói: “Mộ tổng, Hạ tiểu thư đến rồi!”

Động tác kí tên trên văn kiện của Mộ Nguyệt Sâm dừng 1 chút, dùng lực, mực lem trên giấy, ngẩng đầu, mắt âm u nhìn Trác Tùy Hàng: “Cậu để cô ấy lên rồi?”

“Hả---” Phản ứng của Mộ Nguyệt Sâm khiến Trác Tùy Hàng ngây người, sợ anh nghe k rõ, lại nói lần nữa: “Là Hạ Băng Khuynh Hạ tiểu thư!”

“Tôi biết là cô ấy!” Mộ Nguyệt Sâm đóng nắp, mặt đẹp lạnh như băng.

Trác Tùy Hàng phát hiện sự bất thường, nhanh chóng đáp: “Hay là bây giờ tôi đuổi cô ấy đi---”

“K cần nữa!” Mộ Nguyệt Sâm nhìn cửa phòng làm việc, âm u nói: “Đã k kịp rồi.”

Lời anh vừa dứt, bên ngoài vang tiếng gõ cửa.

“Cốc cốc---”

Rất nhẹ 2 lần.

Trác Tùy Hàng trán có tầng mồ hôi, thái độ Mộ Tổng sâu khó lường, trời biết tim anh nghĩ gì!

Cửa là nên mở hay k?

“Dám tự động cho cô ấy lên, k lẽ muốn tôi đích thân mở cửa đón---” Giọng hàn lạnh truyền đến.

“Tôi đi mở---”

Trác Tùy Hàng nhanh chóng đi đến, mở cửa.

Hạ Băng Khuynh bên ngoài thấy Trác Tùy Hàng, khắc chế lo lắng trong lòng chào hỏi: “Chào thư ký Trác!”

Đường đến k căng thẳng, nhưng lúc ngoài cửa, biết Mộ Nguyệt Sâm ở trong, lòng cô hoảng loạn lên.

Trác Tùy Hàng cười với cô, đưa tay: “Mộ tổng ở trong, mời vào!”

“Được!” Hạ Băng Khuynh gật đầu, vào cửa phòng làm việc, mắt nhìn lén ra sau anh.

“Tôi đi làm trước.” Trác Tùy Hàng đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa.

Ngoài cửa, anh thở phào, lau mồ hôi trên trán.

Lòng vua khó lường mà!

Phòng làm việc lớn vậy, im lặng đến dị thường.

Hạ Băng Khuynh nắm chặt hộp giấy trong tay, biểu cảm không tự nhiên người đàn ông đang ngồi bên đó, miệng nhỏ động đậy: “Cái đó, trưa nay chỉ có 1 tiết học, thời gian còn sớm, cũng k gấp về nhà, cho nên ---, em đến đây.”

Cô vừa ní vừa cười ngây với anh.

Mắt Mộ Nguyệt Sâm thâm sâu nhìn cô, rất lâu, k có biểu cảm gì, cúi đầu mở nắp, tiếp tục kí văn kiện kí đc nửa.

- -------- ----------

Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… Nói xong nhanh chóng chạy ra lớp học.“Băng Khuynh cậu điên rồi, nghỉ thầy Kiều Lâm bị đánh rớt đó!” Tiêu Nhân ở sau la lên, thấy bóng Hạ Băng Khuynh đã rời khỏi, hoàn toàn k tin vào mắt mình.Học bá trc h k bao h vắng tiết vậy mà dám trốn tiết!1 hơi chạy ra cổng trường, Hạ Băng Khuynh cong lưng tay để trên đầu gối thở gấp, tuy họng đau rát, nhưng lòng đặc biệt thoải mái.Ở tiệm đồ ngọt gần cổng trường mua bánh kem dâu tây, bắt xe đến Mộ thị.Đến bên đó, cô từ cửa chính đi vào, nếu đi đường riêng đến phòng làm việc Mộ Nguyệt Sâm nhưng cần vân tay của anh.Cô k có, chỉ có thể đi cửa chính.“Xin đợi tí!” Cô gái trước quầy gọi điện báo, sau khi cúp, lễ phép cười với Hạ Băng Khuynh: “Hạ tiểu thư, cô có thể lên rồi.”“Được, cảm ơn!” Lòng Hạ Băng Khuynh có chút vui vẻ.Anh để cô vào, biểu hiện k giận cô nữa.Cầm bánh kem, cô bước nhanh đến thang máy.Trác Tùy Hàng đến phòng làm việc Mộ Nguyệt Sâm, mặt đầy ý cười nói: “Mộ tổng, Hạ tiểu thư đến rồi!”Động tác kí tên trên văn kiện của Mộ Nguyệt Sâm dừng 1 chút, dùng lực, mực lem trên giấy, ngẩng đầu, mắt âm u nhìn Trác Tùy Hàng: “Cậu để cô ấy lên rồi?”“Hả---” Phản ứng của Mộ Nguyệt Sâm khiến Trác Tùy Hàng ngây người, sợ anh nghe k rõ, lại nói lần nữa: “Là Hạ Băng Khuynh Hạ tiểu thư!”“Tôi biết là cô ấy!” Mộ Nguyệt Sâm đóng nắp, mặt đẹp lạnh như băng.Trác Tùy Hàng phát hiện sự bất thường, nhanh chóng đáp: “Hay là bây giờ tôi đuổi cô ấy đi---”“K cần nữa!” Mộ Nguyệt Sâm nhìn cửa phòng làm việc, âm u nói: “Đã k kịp rồi.”Lời anh vừa dứt, bên ngoài vang tiếng gõ cửa.“Cốc cốc---”Rất nhẹ 2 lần.Trác Tùy Hàng trán có tầng mồ hôi, thái độ Mộ Tổng sâu khó lường, trời biết tim anh nghĩ gì!Cửa là nên mở hay k?“Dám tự động cho cô ấy lên, k lẽ muốn tôi đích thân mở cửa đón---” Giọng hàn lạnh truyền đến.“Tôi đi mở---”Trác Tùy Hàng nhanh chóng đi đến, mở cửa.Hạ Băng Khuynh bên ngoài thấy Trác Tùy Hàng, khắc chế lo lắng trong lòng chào hỏi: “Chào thư ký Trác!”Đường đến k căng thẳng, nhưng lúc ngoài cửa, biết Mộ Nguyệt Sâm ở trong, lòng cô hoảng loạn lên.Trác Tùy Hàng cười với cô, đưa tay: “Mộ tổng ở trong, mời vào!”“Được!” Hạ Băng Khuynh gật đầu, vào cửa phòng làm việc, mắt nhìn lén ra sau anh.“Tôi đi làm trước.” Trác Tùy Hàng đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa.Ngoài cửa, anh thở phào, lau mồ hôi trên trán.Lòng vua khó lường mà!Phòng làm việc lớn vậy, im lặng đến dị thường.Hạ Băng Khuynh nắm chặt hộp giấy trong tay, biểu cảm không tự nhiên người đàn ông đang ngồi bên đó, miệng nhỏ động đậy: “Cái đó, trưa nay chỉ có 1 tiết học, thời gian còn sớm, cũng k gấp về nhà, cho nên ---, em đến đây.”Cô vừa ní vừa cười ngây với anh.Mắt Mộ Nguyệt Sâm thâm sâu nhìn cô, rất lâu, k có biểu cảm gì, cúi đầu mở nắp, tiếp tục kí văn kiện kí đc nửa.- -------- ----------

Chương 126