Đêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi…
Chương 132
Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… Mộ Nguyệt Sâm híp mắt lại, chăm chú nhìn cô, mắt dần dần mang sát khí máu tanh: “Nếu đã cho rằng vậy, vậy Hạ Băng Khuynh em cũng chỉ có vậy thôi, vốn tưởng lại cô gái thanh thuần, nhưng nghe vào như em rất rõ chuyện nam nữ, 5 lần 7 lượt từ chối tôi, tôi hoặc là có thể hiểu là em cố ý thể hiện mình ngây thơ, lạt mềm buộc chặt, nếu k s mỗi lần em đều nhìn rất hưởng thụ, nhưng sau đó thì từ chối, à, thì ra em muốn dụ dỗ tôi, thì ra là vậy!”Lời anh nói lời nào cũng thấy máu.Hô hấp Hạ Băng Khuynh ngưng trọng, 1 câu cũng k nói đc, cũng k có sức phản biện.Như là bị dao đâm vào tim mình, xuyên qua cơ thể cô, cô đã k còn sức công kích nữa.Mộ Nguyệt Sâm thả tay cô ra, mở khóa cửa: “Muốn xuống xe, vậy xuống đi!”Anh nhìn phía trc, biểu cảm lạnh lùng.Hạ Băng Khuynh như con ngốc ngây ở đó rất lâu, mới cứng nhắc cầm khóa cửa, đẩy cửa đi xuống, cô chân sâu chân nông đạp lên lá, tai ù ù vang lên, cảm thấy đất trời xoay chuyển.Xiêu vẹo đi về trước, ánh mặt trời xuyên qua cây rọi xuống, rọi là khuôn mặt trắng bệch của cô.Trên xe, Mộ Nguyệt Sâm dựa ghế, từ từ nhắm mắt.Lời vừa nãy khó nghe cỡ nào, anh rõ hơn ai hết, đối với 1 cô gái mà nói, k có sự sỉ nhục nào sâu hơn.Nhưng cô cũng đạp lên chân tình của anh, còn k tốn chút sức nào.Thời gian trôi theo tiếng xào xạc của lá cây.Lâu sau, Mộ Nguyệt Sâm mở mắt, tâm trạng bình tĩnh lại.Nhìn ra cửa 1 vòng, đã k thấy bóng dáng cô đâu.Nổ máy, anh lùi xe về sau, quay xe, rời khỏi khu rừng, đi đến đường lớn.Theo thời gian, cô chắc k đi xa, đường này sớm bị chặn rồi, xe ngoài k thể vào, tự nhiên cũng k cần thiết fai đi ra, cô muốn ven theo đường đó bắt xe xác suất là 0.Nhưng anh 1 đường lái đến, đều k thấy bóng dáng cô.Đến khi xe sắp đến khu thành phố, anh mới phát giác k đúng.Nha đầu đó, chắc k fai ở lại khu rừng lúc nãy!Vừa nghĩ đến đây, tim anh cảm thấy khủng hoảng k thôi. rừng đó sâu vậy, lại k có người đến, người mù phương hướng rất dễ lạc.Thử gọi cho cô, điện thoại tắt máy, còn tệ hơn k bắt máy.Thu điện thoại, anh k dám chậm trễ, quay đầu, chạy lại lên khu rừng lúc nãy.Từ xe đi xuống, 1 ngọn gió lạnh âm u từ rừng sâu thối đến, mang theo âm thanh của gió rất quỷ dị, sáng sớm cũng cảm thấy kinh dị 1 cách lạ thường.Nha đầu đó nếu lạc ở đây, chắc sẽ bị dọa.Dựa theo vị trí cô xuống xe, anh đi vào trong tìm.Càng vào trong, rừng cây càng rậm, ánh sáng càng tối dần.Những cây người sinh trưởng ở đây, theo thời gian từ cây non lớn thành cổ thụ, che cả bầu trời, che luôn ánh nắng từ bên ngoài, k biết từ đầu truyền đến tiếng kêu của chim tu hú.Nha đầu này thật sự sẽ đến chỗ này sao?Trong lúc nghĩ, chân đạp đất bị trùng xuống, anh nhìn thấy 1 tấm bảng hình chữ nhật dựng lên giữa không trung.Là nơi mai táng!Anh dường như lập tức ra kết luận!Nơi âm u k khí người này, người phụ nữ nào thấy đc đều sợ đến chạy đi, cô nhất định k ở đây!Quay người, anh chuẩn bị rời đi.“Hít----”1 tiếng rất nhỏ từ sau truyền tới, như là tiếng hít thở của mũi.- -------- ----------
Mộ Nguyệt Sâm híp mắt lại, chăm chú nhìn cô, mắt dần dần mang sát khí máu tanh: “Nếu đã cho rằng vậy, vậy Hạ Băng Khuynh em cũng chỉ có vậy thôi, vốn tưởng lại cô gái thanh thuần, nhưng nghe vào như em rất rõ chuyện nam nữ, 5 lần 7 lượt từ chối tôi, tôi hoặc là có thể hiểu là em cố ý thể hiện mình ngây thơ, lạt mềm buộc chặt, nếu k s mỗi lần em đều nhìn rất hưởng thụ, nhưng sau đó thì từ chối, à, thì ra em muốn dụ dỗ tôi, thì ra là vậy!”
Lời anh nói lời nào cũng thấy máu.
Hô hấp Hạ Băng Khuynh ngưng trọng, 1 câu cũng k nói đc, cũng k có sức phản biện.
Như là bị dao đâm vào tim mình, xuyên qua cơ thể cô, cô đã k còn sức công kích nữa.
Mộ Nguyệt Sâm thả tay cô ra, mở khóa cửa: “Muốn xuống xe, vậy xuống đi!”
Anh nhìn phía trc, biểu cảm lạnh lùng.
Hạ Băng Khuynh như con ngốc ngây ở đó rất lâu, mới cứng nhắc cầm khóa cửa, đẩy cửa đi xuống, cô chân sâu chân nông đạp lên lá, tai ù ù vang lên, cảm thấy đất trời xoay chuyển.
Xiêu vẹo đi về trước, ánh mặt trời xuyên qua cây rọi xuống, rọi là khuôn mặt trắng bệch của cô.
Trên xe, Mộ Nguyệt Sâm dựa ghế, từ từ nhắm mắt.
Lời vừa nãy khó nghe cỡ nào, anh rõ hơn ai hết, đối với 1 cô gái mà nói, k có sự sỉ nhục nào sâu hơn.
Nhưng cô cũng đạp lên chân tình của anh, còn k tốn chút sức nào.
Thời gian trôi theo tiếng xào xạc của lá cây.
Lâu sau, Mộ Nguyệt Sâm mở mắt, tâm trạng bình tĩnh lại.
Nhìn ra cửa 1 vòng, đã k thấy bóng dáng cô đâu.
Nổ máy, anh lùi xe về sau, quay xe, rời khỏi khu rừng, đi đến đường lớn.
Theo thời gian, cô chắc k đi xa, đường này sớm bị chặn rồi, xe ngoài k thể vào, tự nhiên cũng k cần thiết fai đi ra, cô muốn ven theo đường đó bắt xe xác suất là 0.
Nhưng anh 1 đường lái đến, đều k thấy bóng dáng cô.
Đến khi xe sắp đến khu thành phố, anh mới phát giác k đúng.
Nha đầu đó, chắc k fai ở lại khu rừng lúc nãy!
Vừa nghĩ đến đây, tim anh cảm thấy khủng hoảng k thôi. rừng đó sâu vậy, lại k có người đến, người mù phương hướng rất dễ lạc.
Thử gọi cho cô, điện thoại tắt máy, còn tệ hơn k bắt máy.
Thu điện thoại, anh k dám chậm trễ, quay đầu, chạy lại lên khu rừng lúc nãy.
Từ xe đi xuống, 1 ngọn gió lạnh âm u từ rừng sâu thối đến, mang theo âm thanh của gió rất quỷ dị, sáng sớm cũng cảm thấy kinh dị 1 cách lạ thường.
Nha đầu đó nếu lạc ở đây, chắc sẽ bị dọa.
Dựa theo vị trí cô xuống xe, anh đi vào trong tìm.
Càng vào trong, rừng cây càng rậm, ánh sáng càng tối dần.
Những cây người sinh trưởng ở đây, theo thời gian từ cây non lớn thành cổ thụ, che cả bầu trời, che luôn ánh nắng từ bên ngoài, k biết từ đầu truyền đến tiếng kêu của chim tu hú.
Nha đầu này thật sự sẽ đến chỗ này sao?
Trong lúc nghĩ, chân đạp đất bị trùng xuống, anh nhìn thấy 1 tấm bảng hình chữ nhật dựng lên giữa không trung.
Là nơi mai táng!
Anh dường như lập tức ra kết luận!
Nơi âm u k khí người này, người phụ nữ nào thấy đc đều sợ đến chạy đi, cô nhất định k ở đây!
Quay người, anh chuẩn bị rời đi.
“Hít----”
1 tiếng rất nhỏ từ sau truyền tới, như là tiếng hít thở của mũi.
- -------- ----------
Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… Mộ Nguyệt Sâm híp mắt lại, chăm chú nhìn cô, mắt dần dần mang sát khí máu tanh: “Nếu đã cho rằng vậy, vậy Hạ Băng Khuynh em cũng chỉ có vậy thôi, vốn tưởng lại cô gái thanh thuần, nhưng nghe vào như em rất rõ chuyện nam nữ, 5 lần 7 lượt từ chối tôi, tôi hoặc là có thể hiểu là em cố ý thể hiện mình ngây thơ, lạt mềm buộc chặt, nếu k s mỗi lần em đều nhìn rất hưởng thụ, nhưng sau đó thì từ chối, à, thì ra em muốn dụ dỗ tôi, thì ra là vậy!”Lời anh nói lời nào cũng thấy máu.Hô hấp Hạ Băng Khuynh ngưng trọng, 1 câu cũng k nói đc, cũng k có sức phản biện.Như là bị dao đâm vào tim mình, xuyên qua cơ thể cô, cô đã k còn sức công kích nữa.Mộ Nguyệt Sâm thả tay cô ra, mở khóa cửa: “Muốn xuống xe, vậy xuống đi!”Anh nhìn phía trc, biểu cảm lạnh lùng.Hạ Băng Khuynh như con ngốc ngây ở đó rất lâu, mới cứng nhắc cầm khóa cửa, đẩy cửa đi xuống, cô chân sâu chân nông đạp lên lá, tai ù ù vang lên, cảm thấy đất trời xoay chuyển.Xiêu vẹo đi về trước, ánh mặt trời xuyên qua cây rọi xuống, rọi là khuôn mặt trắng bệch của cô.Trên xe, Mộ Nguyệt Sâm dựa ghế, từ từ nhắm mắt.Lời vừa nãy khó nghe cỡ nào, anh rõ hơn ai hết, đối với 1 cô gái mà nói, k có sự sỉ nhục nào sâu hơn.Nhưng cô cũng đạp lên chân tình của anh, còn k tốn chút sức nào.Thời gian trôi theo tiếng xào xạc của lá cây.Lâu sau, Mộ Nguyệt Sâm mở mắt, tâm trạng bình tĩnh lại.Nhìn ra cửa 1 vòng, đã k thấy bóng dáng cô đâu.Nổ máy, anh lùi xe về sau, quay xe, rời khỏi khu rừng, đi đến đường lớn.Theo thời gian, cô chắc k đi xa, đường này sớm bị chặn rồi, xe ngoài k thể vào, tự nhiên cũng k cần thiết fai đi ra, cô muốn ven theo đường đó bắt xe xác suất là 0.Nhưng anh 1 đường lái đến, đều k thấy bóng dáng cô.Đến khi xe sắp đến khu thành phố, anh mới phát giác k đúng.Nha đầu đó, chắc k fai ở lại khu rừng lúc nãy!Vừa nghĩ đến đây, tim anh cảm thấy khủng hoảng k thôi. rừng đó sâu vậy, lại k có người đến, người mù phương hướng rất dễ lạc.Thử gọi cho cô, điện thoại tắt máy, còn tệ hơn k bắt máy.Thu điện thoại, anh k dám chậm trễ, quay đầu, chạy lại lên khu rừng lúc nãy.Từ xe đi xuống, 1 ngọn gió lạnh âm u từ rừng sâu thối đến, mang theo âm thanh của gió rất quỷ dị, sáng sớm cũng cảm thấy kinh dị 1 cách lạ thường.Nha đầu đó nếu lạc ở đây, chắc sẽ bị dọa.Dựa theo vị trí cô xuống xe, anh đi vào trong tìm.Càng vào trong, rừng cây càng rậm, ánh sáng càng tối dần.Những cây người sinh trưởng ở đây, theo thời gian từ cây non lớn thành cổ thụ, che cả bầu trời, che luôn ánh nắng từ bên ngoài, k biết từ đầu truyền đến tiếng kêu của chim tu hú.Nha đầu này thật sự sẽ đến chỗ này sao?Trong lúc nghĩ, chân đạp đất bị trùng xuống, anh nhìn thấy 1 tấm bảng hình chữ nhật dựng lên giữa không trung.Là nơi mai táng!Anh dường như lập tức ra kết luận!Nơi âm u k khí người này, người phụ nữ nào thấy đc đều sợ đến chạy đi, cô nhất định k ở đây!Quay người, anh chuẩn bị rời đi.“Hít----”1 tiếng rất nhỏ từ sau truyền tới, như là tiếng hít thở của mũi.- -------- ----------