Đêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi…
Chương 139
Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… “Tớ tớ đang coi giờ, bên thầy Lâm tớ k muốn trễ.” Hạ Băng Khuynh tìm cớ, lòng chột dạ dẹp đth.Đợi đth của đàn ông đợi đến tẩu hỏa nhập ma k fai chịu hay ho gì.“Nói chứ hqa rốt cuộc cậu làm gì, gấp vậy, thầy Lâm cực tức giận đó.”“Thầy tức giận k chỉ vì tớ trốn tiết, mà vì lần trc tôi đồng ý lên thuyết trình, kết quả lại trốn!” Hạ Băng Khuynh nhún vai, bình tĩnh nghĩ, hôm qua thật quá xúc động.“Haha, hèn gì, cậu nói cậu cho ai leo cây k tốt, cứ fai là thầy Lâm, lão già đó, nhìn là biết khó xử, nói thật, lát cậu fai cẩn thận tí.” Tiêu Nhân nhắc nhở, mặt cực kỳ nghiêm túc.Hạ Băng Khuynh k hiểu, khẽ nhíu mày: “Cẩn thận cái gì?”Tiêu Nhân cảnh giác nhìn 4 phía, đến gần Hạ Băng Khuynh, nói nhỏ: “Tớ nghe chị năm 4 nói, phòng họ có 1 nữ sinh, trước bị thầy Lâm kêu qua, nhưng sau khi đi xong, mơ hồ k biết sao trên người xuất hiện người dấu vết, nữ sinh ban đầu tưởng bệnh về da, đi bệnh viện, nói bị người khác dùng miệng hút, nữ sinh đó muốn báo cảnh sát, nhưng k có chứng cứ, sau đó chỉ có thể im, tuyệt đối cẩn thận với thầy Lâm này, ngàn vạn lần đừng bị bộ dạng thanh cao lừa.”“Nói bậy, k thể.” Hạ Băng Khuynh nghe xong tim lạnh lẽo.Thầy Lâm nhìn rất chính trực, sao có thể làm chuyện đáng sợ vậy.“Nói bậy hay k cũng đc, nói chung, cậu fai cẩn thận, nếu thầy thật sự là sói đội lột cừu, thầy đối với cậu tuyệt k có ý tốt gì.” Tiêu Nhân ấn cằm Hạ Băng Khuynh: “Đặc biệt là loại đẹp như cậu.”“Đừng làm loạn.” Hạ Băng Khuynh kéo tay cô, vô thức lo lắng hơn.Sau giờ học, Tiêu NHân kiên trì cùng Hạ Băng Khuynh đến gặp thầy Lâm.Đi đến lầu của giáo viên, Hạ Băng Khuynh lên lầu 2, hướng phòng làm việc của thầy Lâm.“Tớ ngoài đợi cậu, k đúng lập tức chạy, nghe k.” Tiêu Nhân thấp giọng nói với Hạ Băng Khuynh.“Trời sáng có thể có chuyện gì, yên tâm, k sao.”Hạ Băng Khuynh vỗ tay Tiêu Nhân, kéo lại đồ, đi đến trc cửa, gõ nhẹ 2 cái.Thầy Lâm đeo kính lão đang đọc sách, nghe tiếng gõ cửa, tháo kính xuống: “Là Tiểu Hạ à, vào đi!”Hạ Băng Khuynh đi vào.“Chào thầy Lâm, tiết hôm qua---”Thầy Lâm đưa tay ngắt lời, từ chỗ đứng lên, đi đến khóa cửa lại.Hạ Băng Khuynh lòng căng thẳng.Thầy Lâm quay người: “Ngồi sofa đi.”“Dạ” Hạ Băng Khuynh trấn tĩnh qua sofa ngồi.Cô k nói gì nhìn thầy Lâm, chỉ thấy thầy lấy 1 ly giấy, bỏ gì vào trong đó, rồi đến bên máy rót nước rót vào.Thấy thầy đi qua, cô quay đầu lại, như k nhìn thấy.Nhưng lòng ít nhiều đã đánh trống.“Đến, tiểu Hạ, uống nước.” Thầy Lâm đưa ly giấy đến trc mặt cô, ngồi đối diện.“Cảm ơn!” Hạ Băng Khuynh cười, lại k uống nước.“Tiểu Hạ, gần đây đang hẹn hò rồi?”“Hả---” Hạ Băng Khuynh do dự chút, đáp: “K có ạ!”Thầy Lâm thở dài: “Thầy k phản đối con có bạn trai, nhưng vì vậy ảnh hưởng học tập, thì quá k đúng, con đường tương lai rất dài, nếu bây giờ cứ thả lỏng, còn nói gì đến lí tưởng trong tương lai, tiểu Hạ, hy vọng con có thể cân bằng lại.”- -------- ----------
“Tớ tớ đang coi giờ, bên thầy Lâm tớ k muốn trễ.” Hạ Băng Khuynh tìm cớ, lòng chột dạ dẹp đth.
Đợi đth của đàn ông đợi đến tẩu hỏa nhập ma k fai chịu hay ho gì.
“Nói chứ hqa rốt cuộc cậu làm gì, gấp vậy, thầy Lâm cực tức giận đó.”
“Thầy tức giận k chỉ vì tớ trốn tiết, mà vì lần trc tôi đồng ý lên thuyết trình, kết quả lại trốn!” Hạ Băng Khuynh nhún vai, bình tĩnh nghĩ, hôm qua thật quá xúc động.
“Haha, hèn gì, cậu nói cậu cho ai leo cây k tốt, cứ fai là thầy Lâm, lão già đó, nhìn là biết khó xử, nói thật, lát cậu fai cẩn thận tí.” Tiêu Nhân nhắc nhở, mặt cực kỳ nghiêm túc.
Hạ Băng Khuynh k hiểu, khẽ nhíu mày: “Cẩn thận cái gì?”
Tiêu Nhân cảnh giác nhìn 4 phía, đến gần Hạ Băng Khuynh, nói nhỏ: “Tớ nghe chị năm 4 nói, phòng họ có 1 nữ sinh, trước bị thầy Lâm kêu qua, nhưng sau khi đi xong, mơ hồ k biết sao trên người xuất hiện người dấu vết, nữ sinh ban đầu tưởng bệnh về da, đi bệnh viện, nói bị người khác dùng miệng hút, nữ sinh đó muốn báo cảnh sát, nhưng k có chứng cứ, sau đó chỉ có thể im, tuyệt đối cẩn thận với thầy Lâm này, ngàn vạn lần đừng bị bộ dạng thanh cao lừa.”
“Nói bậy, k thể.” Hạ Băng Khuynh nghe xong tim lạnh lẽo.
Thầy Lâm nhìn rất chính trực, sao có thể làm chuyện đáng sợ vậy.
“Nói bậy hay k cũng đc, nói chung, cậu fai cẩn thận, nếu thầy thật sự là sói đội lột cừu, thầy đối với cậu tuyệt k có ý tốt gì.” Tiêu Nhân ấn cằm Hạ Băng Khuynh: “Đặc biệt là loại đẹp như cậu.”
“Đừng làm loạn.” Hạ Băng Khuynh kéo tay cô, vô thức lo lắng hơn.
Sau giờ học, Tiêu NHân kiên trì cùng Hạ Băng Khuynh đến gặp thầy Lâm.
Đi đến lầu của giáo viên, Hạ Băng Khuynh lên lầu 2, hướng phòng làm việc của thầy Lâm.
“Tớ ngoài đợi cậu, k đúng lập tức chạy, nghe k.” Tiêu Nhân thấp giọng nói với Hạ Băng Khuynh.
“Trời sáng có thể có chuyện gì, yên tâm, k sao.”
Hạ Băng Khuynh vỗ tay Tiêu Nhân, kéo lại đồ, đi đến trc cửa, gõ nhẹ 2 cái.
Thầy Lâm đeo kính lão đang đọc sách, nghe tiếng gõ cửa, tháo kính xuống: “Là Tiểu Hạ à, vào đi!”
Hạ Băng Khuynh đi vào.
“Chào thầy Lâm, tiết hôm qua---”
Thầy Lâm đưa tay ngắt lời, từ chỗ đứng lên, đi đến khóa cửa lại.
Hạ Băng Khuynh lòng căng thẳng.
Thầy Lâm quay người: “Ngồi sofa đi.”
“Dạ” Hạ Băng Khuynh trấn tĩnh qua sofa ngồi.
Cô k nói gì nhìn thầy Lâm, chỉ thấy thầy lấy 1 ly giấy, bỏ gì vào trong đó, rồi đến bên máy rót nước rót vào.
Thấy thầy đi qua, cô quay đầu lại, như k nhìn thấy.
Nhưng lòng ít nhiều đã đánh trống.
“Đến, tiểu Hạ, uống nước.” Thầy Lâm đưa ly giấy đến trc mặt cô, ngồi đối diện.
“Cảm ơn!” Hạ Băng Khuynh cười, lại k uống nước.
“Tiểu Hạ, gần đây đang hẹn hò rồi?”
“Hả---” Hạ Băng Khuynh do dự chút, đáp: “K có ạ!”
Thầy Lâm thở dài: “Thầy k phản đối con có bạn trai, nhưng vì vậy ảnh hưởng học tập, thì quá k đúng, con đường tương lai rất dài, nếu bây giờ cứ thả lỏng, còn nói gì đến lí tưởng trong tương lai, tiểu Hạ, hy vọng con có thể cân bằng lại.”
- -------- ----------
Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… “Tớ tớ đang coi giờ, bên thầy Lâm tớ k muốn trễ.” Hạ Băng Khuynh tìm cớ, lòng chột dạ dẹp đth.Đợi đth của đàn ông đợi đến tẩu hỏa nhập ma k fai chịu hay ho gì.“Nói chứ hqa rốt cuộc cậu làm gì, gấp vậy, thầy Lâm cực tức giận đó.”“Thầy tức giận k chỉ vì tớ trốn tiết, mà vì lần trc tôi đồng ý lên thuyết trình, kết quả lại trốn!” Hạ Băng Khuynh nhún vai, bình tĩnh nghĩ, hôm qua thật quá xúc động.“Haha, hèn gì, cậu nói cậu cho ai leo cây k tốt, cứ fai là thầy Lâm, lão già đó, nhìn là biết khó xử, nói thật, lát cậu fai cẩn thận tí.” Tiêu Nhân nhắc nhở, mặt cực kỳ nghiêm túc.Hạ Băng Khuynh k hiểu, khẽ nhíu mày: “Cẩn thận cái gì?”Tiêu Nhân cảnh giác nhìn 4 phía, đến gần Hạ Băng Khuynh, nói nhỏ: “Tớ nghe chị năm 4 nói, phòng họ có 1 nữ sinh, trước bị thầy Lâm kêu qua, nhưng sau khi đi xong, mơ hồ k biết sao trên người xuất hiện người dấu vết, nữ sinh ban đầu tưởng bệnh về da, đi bệnh viện, nói bị người khác dùng miệng hút, nữ sinh đó muốn báo cảnh sát, nhưng k có chứng cứ, sau đó chỉ có thể im, tuyệt đối cẩn thận với thầy Lâm này, ngàn vạn lần đừng bị bộ dạng thanh cao lừa.”“Nói bậy, k thể.” Hạ Băng Khuynh nghe xong tim lạnh lẽo.Thầy Lâm nhìn rất chính trực, sao có thể làm chuyện đáng sợ vậy.“Nói bậy hay k cũng đc, nói chung, cậu fai cẩn thận, nếu thầy thật sự là sói đội lột cừu, thầy đối với cậu tuyệt k có ý tốt gì.” Tiêu Nhân ấn cằm Hạ Băng Khuynh: “Đặc biệt là loại đẹp như cậu.”“Đừng làm loạn.” Hạ Băng Khuynh kéo tay cô, vô thức lo lắng hơn.Sau giờ học, Tiêu NHân kiên trì cùng Hạ Băng Khuynh đến gặp thầy Lâm.Đi đến lầu của giáo viên, Hạ Băng Khuynh lên lầu 2, hướng phòng làm việc của thầy Lâm.“Tớ ngoài đợi cậu, k đúng lập tức chạy, nghe k.” Tiêu Nhân thấp giọng nói với Hạ Băng Khuynh.“Trời sáng có thể có chuyện gì, yên tâm, k sao.”Hạ Băng Khuynh vỗ tay Tiêu Nhân, kéo lại đồ, đi đến trc cửa, gõ nhẹ 2 cái.Thầy Lâm đeo kính lão đang đọc sách, nghe tiếng gõ cửa, tháo kính xuống: “Là Tiểu Hạ à, vào đi!”Hạ Băng Khuynh đi vào.“Chào thầy Lâm, tiết hôm qua---”Thầy Lâm đưa tay ngắt lời, từ chỗ đứng lên, đi đến khóa cửa lại.Hạ Băng Khuynh lòng căng thẳng.Thầy Lâm quay người: “Ngồi sofa đi.”“Dạ” Hạ Băng Khuynh trấn tĩnh qua sofa ngồi.Cô k nói gì nhìn thầy Lâm, chỉ thấy thầy lấy 1 ly giấy, bỏ gì vào trong đó, rồi đến bên máy rót nước rót vào.Thấy thầy đi qua, cô quay đầu lại, như k nhìn thấy.Nhưng lòng ít nhiều đã đánh trống.“Đến, tiểu Hạ, uống nước.” Thầy Lâm đưa ly giấy đến trc mặt cô, ngồi đối diện.“Cảm ơn!” Hạ Băng Khuynh cười, lại k uống nước.“Tiểu Hạ, gần đây đang hẹn hò rồi?”“Hả---” Hạ Băng Khuynh do dự chút, đáp: “K có ạ!”Thầy Lâm thở dài: “Thầy k phản đối con có bạn trai, nhưng vì vậy ảnh hưởng học tập, thì quá k đúng, con đường tương lai rất dài, nếu bây giờ cứ thả lỏng, còn nói gì đến lí tưởng trong tương lai, tiểu Hạ, hy vọng con có thể cân bằng lại.”- -------- ----------