Tác giả:

Đêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi…

Chương 219

Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… Cố Quân Thụy và Ôn Nhã Liên cười liên tục.“Tớ nói Dung Khiêm, 2 nữ nhân này nếu dễ bị cậu tẩy não như vậy, họ có thể có chỗ đứng trong tim Nguyệt Sâm sao? Cậu giữ lại chút sức lực!” Cố Quân Thụy nói anh.Ôn Nhã Liên rất đồng ý gật đầu.Họ đều hiểu, Tử Tích tuy k fai bạn gái Nguyệt Sâm, nhưng tuyệt đối là bạn khác giới duy nhất, quan trọng là, anh cũng coi cô là nữ.Lòng Hạ Băng Khuynh có chút buồn phiền, cô k thích bị họ đem mình và Ôn Tử Tích cùng nói là phụ nữ của Mộ Nguyệt Sâm.Cô biết trong thế giới của đàn ông, họ k câu nệ tiểu tiết đối với chuyện phụ nữ, dù Ôn Tử Tích thích Mộ Nguyệt Sâm là chuyện ai cũng rõ, bí mật đc công khai, nhưng họ ít nhất cũng nên nghĩ đến Mộ Nguyệt Sâm có thích cô ấy hay k.Điều làm cô cảm thấy chạnh lòng nhất, là Mộ Nguyệt Sâm đối với chuyện Ôn Tử Tích thích mình, chỉ nghe bên tai, hình như klq đến anh, có cũng đc, cũng k cố gắng ngăn cản.Vẫn thật sự bị Khương Viên nói trúng rồi, Mộ Nguyệt Sâm quá tự tin rồi.“Các anh đừng đùa nữa.” Ôn Tử Tích tức giận chặn lại, nhưng biểu tình lại rất hài lòng với cách nói này.Cô nhìn Hạ Băng Khuynh: “K ngờ em hô hấp nhân tạo cho tôi, tôi nghĩ em sẽ rất khó khăn, vẫn là cảm ơn em!”“K có gì, cứu 1 mạng, hơn xây 7 tòa tháp, dù là ăn xin, em cũng sẽ làm vậy.” Hạ Băng Khuynh cười nhạt đáp.Nụ cười trên mặt Ôn Tử Tích liền thay đổi, tuy vẫn cười, nhưng hình như cảm nhận đc lãnh ý nồng đượm.Mộ Nguyệt Sâm nhìn thời gian: “Quá trễ rồi, Băng Khuynh mai còn đi học, chúng tôi đi trc.”“Đc!” Ôn Tử Tích gật đầu, lại lộ khuôn mặt khó xử: “Nguyệt Sâm, hôm nay thật xin lỗi! Em biết, đó k fai là em, em cũng”“Cô k cần nói, tôi hiểu, nghỉ ngơi cho tốt.” Mộ Nguyệt Sâm nhàn nhạt ngắt lời.“Uhm, em sẽ, 2 người nhanh về đi.” Ôn Tử Tích cười nói.Mộ Nguyệt Sâm và Hạ Băng Khuynh nói tạm biệt rồi đi trc.Sau đó, Cố Quân Thụy và Quản Dung Khiêm cũng đi.Chỉ còn Ôn Nhã Liên, Ôn Tử Tích cũng đuổi anh về.Đêm khuya ít người.Phòng bệnh chỉ mình Ôn Tử Tích, nụ cười giả tạo đc lột ra k còn vết tích, cô tưởng dù Nguyệt Sâm yêu Hạ Băng Khuynh, cũng k vì vậy mà tổn thương cô, nhưng đêm nay cô mới thật sự cảm nhận đc sự si mê của Nguyệt Sâm đối với Hạ Băng Khuynh, nha đầu chết tiết này cô k thể để nó ở bên Nguyệt Sâm nữa.K cần biết trả giá thế nào, cô cũng phải tống khứ cô ta ra khỏi thế giới của Nguyệt Sâm.Kéo chăn ra, xuống giường, mặc dép đi ra trc cửa sổ.Đứng rất lâu, từ trong túi lấy ra đth, gọi cho 1 ng.Điện thoại thông rồi, cô khách khí mở miệng: “Mai rảnh k, ra uống trà, có chuyện cần cậu làm, đừng khiêm tốn như vậy, tôi biết, trên thế giới này k ai thông minh hơn cậu, có thể khống chế lòng người, quan trọng hơn là, cậu, mới thật sự là người hiểu Nguyệt Sâm nhất.”Trong bóng tối, ma quỷ đang dần nở nụ cười.“Ai yo---”Sáng sớm, Hạ Băng Khuynh lật người dậy, ngủ 1 giấc, toàn thân như rã rời.Từ giường bò dậy, đi vào nhà vệ sinh xử lý, chuẩn bị tắm nước nóng, coi có thể xoa dịu đc k.Tối qua, họ từ bệnh viện về thẳng nhà.Mở nước nóng, thả 1 chút huân y thảo, cô nằm vào.

Cố Quân Thụy và Ôn Nhã Liên cười liên tục.

“Tớ nói Dung Khiêm, 2 nữ nhân này nếu dễ bị cậu tẩy não như vậy, họ có thể có chỗ đứng trong tim Nguyệt Sâm sao? Cậu giữ lại chút sức lực!” Cố Quân Thụy nói anh.

Ôn Nhã Liên rất đồng ý gật đầu.

Họ đều hiểu, Tử Tích tuy k fai bạn gái Nguyệt Sâm, nhưng tuyệt đối là bạn khác giới duy nhất, quan trọng là, anh cũng coi cô là nữ.

Lòng Hạ Băng Khuynh có chút buồn phiền, cô k thích bị họ đem mình và Ôn Tử Tích cùng nói là phụ nữ của Mộ Nguyệt Sâm.

Cô biết trong thế giới của đàn ông, họ k câu nệ tiểu tiết đối với chuyện phụ nữ, dù Ôn Tử Tích thích Mộ Nguyệt Sâm là chuyện ai cũng rõ, bí mật đc công khai, nhưng họ ít nhất cũng nên nghĩ đến Mộ Nguyệt Sâm có thích cô ấy hay k.

Điều làm cô cảm thấy chạnh lòng nhất, là Mộ Nguyệt Sâm đối với chuyện Ôn Tử Tích thích mình, chỉ nghe bên tai, hình như klq đến anh, có cũng đc, cũng k cố gắng ngăn cản.

Vẫn thật sự bị Khương Viên nói trúng rồi, Mộ Nguyệt Sâm quá tự tin rồi.

“Các anh đừng đùa nữa.” Ôn Tử Tích tức giận chặn lại, nhưng biểu tình lại rất hài lòng với cách nói này.

Cô nhìn Hạ Băng Khuynh: “K ngờ em hô hấp nhân tạo cho tôi, tôi nghĩ em sẽ rất khó khăn, vẫn là cảm ơn em!”

“K có gì, cứu 1 mạng, hơn xây 7 tòa tháp, dù là ăn xin, em cũng sẽ làm vậy.” Hạ Băng Khuynh cười nhạt đáp.

Nụ cười trên mặt Ôn Tử Tích liền thay đổi, tuy vẫn cười, nhưng hình như cảm nhận đc lãnh ý nồng đượm.

Mộ Nguyệt Sâm nhìn thời gian: “Quá trễ rồi, Băng Khuynh mai còn đi học, chúng tôi đi trc.”

“Đc!” Ôn Tử Tích gật đầu, lại lộ khuôn mặt khó xử: “Nguyệt Sâm, hôm nay thật xin lỗi! Em biết, đó k fai là em, em cũng”

“Cô k cần nói, tôi hiểu, nghỉ ngơi cho tốt.” Mộ Nguyệt Sâm nhàn nhạt ngắt lời.

“Uhm, em sẽ, 2 người nhanh về đi.” Ôn Tử Tích cười nói.

Mộ Nguyệt Sâm và Hạ Băng Khuynh nói tạm biệt rồi đi trc.

Sau đó, Cố Quân Thụy và Quản Dung Khiêm cũng đi.

Chỉ còn Ôn Nhã Liên, Ôn Tử Tích cũng đuổi anh về.

Đêm khuya ít người.

Phòng bệnh chỉ mình Ôn Tử Tích, nụ cười giả tạo đc lột ra k còn vết tích, cô tưởng dù Nguyệt Sâm yêu Hạ Băng Khuynh, cũng k vì vậy mà tổn thương cô, nhưng đêm nay cô mới thật sự cảm nhận đc sự si mê của Nguyệt Sâm đối với Hạ Băng Khuynh, nha đầu chết tiết này cô k thể để nó ở bên Nguyệt Sâm nữa.

K cần biết trả giá thế nào, cô cũng phải tống khứ cô ta ra khỏi thế giới của Nguyệt Sâm.

Kéo chăn ra, xuống giường, mặc dép đi ra trc cửa sổ.

Đứng rất lâu, từ trong túi lấy ra đth, gọi cho 1 ng.

Điện thoại thông rồi, cô khách khí mở miệng: “Mai rảnh k, ra uống trà, có chuyện cần cậu làm, đừng khiêm tốn như vậy, tôi biết, trên thế giới này k ai thông minh hơn cậu, có thể khống chế lòng người, quan trọng hơn là, cậu, mới thật sự là người hiểu Nguyệt Sâm nhất.”

Trong bóng tối, ma quỷ đang dần nở nụ cười.

“Ai yo---”

Sáng sớm, Hạ Băng Khuynh lật người dậy, ngủ 1 giấc, toàn thân như rã rời.

Từ giường bò dậy, đi vào nhà vệ sinh xử lý, chuẩn bị tắm nước nóng, coi có thể xoa dịu đc k.

Tối qua, họ từ bệnh viện về thẳng nhà.

Mở nước nóng, thả 1 chút huân y thảo, cô nằm vào.

Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… Cố Quân Thụy và Ôn Nhã Liên cười liên tục.“Tớ nói Dung Khiêm, 2 nữ nhân này nếu dễ bị cậu tẩy não như vậy, họ có thể có chỗ đứng trong tim Nguyệt Sâm sao? Cậu giữ lại chút sức lực!” Cố Quân Thụy nói anh.Ôn Nhã Liên rất đồng ý gật đầu.Họ đều hiểu, Tử Tích tuy k fai bạn gái Nguyệt Sâm, nhưng tuyệt đối là bạn khác giới duy nhất, quan trọng là, anh cũng coi cô là nữ.Lòng Hạ Băng Khuynh có chút buồn phiền, cô k thích bị họ đem mình và Ôn Tử Tích cùng nói là phụ nữ của Mộ Nguyệt Sâm.Cô biết trong thế giới của đàn ông, họ k câu nệ tiểu tiết đối với chuyện phụ nữ, dù Ôn Tử Tích thích Mộ Nguyệt Sâm là chuyện ai cũng rõ, bí mật đc công khai, nhưng họ ít nhất cũng nên nghĩ đến Mộ Nguyệt Sâm có thích cô ấy hay k.Điều làm cô cảm thấy chạnh lòng nhất, là Mộ Nguyệt Sâm đối với chuyện Ôn Tử Tích thích mình, chỉ nghe bên tai, hình như klq đến anh, có cũng đc, cũng k cố gắng ngăn cản.Vẫn thật sự bị Khương Viên nói trúng rồi, Mộ Nguyệt Sâm quá tự tin rồi.“Các anh đừng đùa nữa.” Ôn Tử Tích tức giận chặn lại, nhưng biểu tình lại rất hài lòng với cách nói này.Cô nhìn Hạ Băng Khuynh: “K ngờ em hô hấp nhân tạo cho tôi, tôi nghĩ em sẽ rất khó khăn, vẫn là cảm ơn em!”“K có gì, cứu 1 mạng, hơn xây 7 tòa tháp, dù là ăn xin, em cũng sẽ làm vậy.” Hạ Băng Khuynh cười nhạt đáp.Nụ cười trên mặt Ôn Tử Tích liền thay đổi, tuy vẫn cười, nhưng hình như cảm nhận đc lãnh ý nồng đượm.Mộ Nguyệt Sâm nhìn thời gian: “Quá trễ rồi, Băng Khuynh mai còn đi học, chúng tôi đi trc.”“Đc!” Ôn Tử Tích gật đầu, lại lộ khuôn mặt khó xử: “Nguyệt Sâm, hôm nay thật xin lỗi! Em biết, đó k fai là em, em cũng”“Cô k cần nói, tôi hiểu, nghỉ ngơi cho tốt.” Mộ Nguyệt Sâm nhàn nhạt ngắt lời.“Uhm, em sẽ, 2 người nhanh về đi.” Ôn Tử Tích cười nói.Mộ Nguyệt Sâm và Hạ Băng Khuynh nói tạm biệt rồi đi trc.Sau đó, Cố Quân Thụy và Quản Dung Khiêm cũng đi.Chỉ còn Ôn Nhã Liên, Ôn Tử Tích cũng đuổi anh về.Đêm khuya ít người.Phòng bệnh chỉ mình Ôn Tử Tích, nụ cười giả tạo đc lột ra k còn vết tích, cô tưởng dù Nguyệt Sâm yêu Hạ Băng Khuynh, cũng k vì vậy mà tổn thương cô, nhưng đêm nay cô mới thật sự cảm nhận đc sự si mê của Nguyệt Sâm đối với Hạ Băng Khuynh, nha đầu chết tiết này cô k thể để nó ở bên Nguyệt Sâm nữa.K cần biết trả giá thế nào, cô cũng phải tống khứ cô ta ra khỏi thế giới của Nguyệt Sâm.Kéo chăn ra, xuống giường, mặc dép đi ra trc cửa sổ.Đứng rất lâu, từ trong túi lấy ra đth, gọi cho 1 ng.Điện thoại thông rồi, cô khách khí mở miệng: “Mai rảnh k, ra uống trà, có chuyện cần cậu làm, đừng khiêm tốn như vậy, tôi biết, trên thế giới này k ai thông minh hơn cậu, có thể khống chế lòng người, quan trọng hơn là, cậu, mới thật sự là người hiểu Nguyệt Sâm nhất.”Trong bóng tối, ma quỷ đang dần nở nụ cười.“Ai yo---”Sáng sớm, Hạ Băng Khuynh lật người dậy, ngủ 1 giấc, toàn thân như rã rời.Từ giường bò dậy, đi vào nhà vệ sinh xử lý, chuẩn bị tắm nước nóng, coi có thể xoa dịu đc k.Tối qua, họ từ bệnh viện về thẳng nhà.Mở nước nóng, thả 1 chút huân y thảo, cô nằm vào.

Chương 219