Đêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi…
Chương 240
Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… “Uhm, đi pha đi.” Mộ Nguyệt Sâm trầm đáp 1 tiếng, đầu cũng k quay, mắt chú tâm vào văn kiện, mày kiếm vẫn nhíu như cũ.“”Hạ Băng Khuynh k dám tin anh lại đáp như v.Nói là sẽ cắn anh, nhưng thật sự cho cơ hội, cô cũng k dám cắn.Dù s bây h or là pha or là k pha.Lòng rối rắm, ngẩng đầu nhìn Ôn Tử Tích, phát hiện cô đang nghĩ mình, mà còn cười nhạt cực kỳ ưu nhã với mình, sau nụ cười này, như cho cô thấy tia khiêu khích đắc ý.1 ngọn lửa trực tiếp xông lên đầu cô, vừa muốn tức giận, cô nghĩ đến Khương Viên k lâu về trc nói, cô chỉ cần phòng thủ là đc!Áp tức giận xuống, Hạ Băng Khuynh nở nụ cười ngọt đẹp với cô: “Chị Ôn muốn uống cafe gì?”Ôn Tử Tích cười nhạt, miệng tự nhiên nói: “Tôi và Nguyệt Sâm uống Lam Sơn, bột cafe tôi phân xong để ở tủ thứ 3, máy cafe ở bên phải tủ thứ nhất, ly cafe tôi để ở hộc tủ chính giữa của bàn trang điểm, bên trong có rất nhiều ly, màu trắng của anh ấy, đỏ của tôi, ngại quá, 1 lần nói nhiều v, cũng k hỏi em nhớ chưa.”“Nhớ rồi, nghe phức tạp, thật ra rất đơn giản.” Hạ Băng Khuynh bình tĩnh hòa khí cười, k fai chỉ là khoe với cô đã để lại bao nhiêu dấu vết trong cuộc sống của Mộ Nguyệt Sâm thôi à!“Vậy thì tốt, thật phiền em, vốn chuyện này nên là tôi làm.” Ôn Tử Tích rất áy náy.“K s k s, chị Ôn cứ ngồi, nói chuyện công việc với anh ấy, từ từ nói, cafe em lập tức pha lên.” Hạ Băng Khuynh biểu hiện ngoan ngoãn hiểu chuyện.Nói xong, cô đứng dậy rời thư phòng.Uống cafe đúng không!K vấn đề!Đi đến ngoài phòng khách, k đến nhà bếp trc, mà đến tìm thùng thuốc, ở trong tìm rất lâu, mới tìm đc đồ cô muốn.“Ài---” Cô “áy náy” than, cô thật sự k muốn thành ng tàn nhẫn v!1 lúc sau, Hạ Băng Khuynh đưa 2 li cafe vào, trắng để trc mặt Mộ Nguyệt Sâm, đồng để trc Ôn Tử Tích.“Cảm ơn” Ôn Tử Tích lấy ly: “Đồ dễ tìm chứ?”“Dễ tìm, chị Ôn để thì s k dễ tìm đc, đúng rồi, bên ngoài có sushi, chị muốn ăn k? E đi lấy!” Hạ Băng Khuynh hưng phấn ra ngoài, đi đc 2 bước quay đầu nói: “Cafe nguội rồi k ngon, nhanh uống.”Nói xong, cô chạy ra ngoài.Ôn Tử Tích có nhiều suy nghĩ nhìn cafe trên tay, nhưng k uống, để cafe qua 1 góc.Hừ, chiêu cũ rách!Rất nhanh, Hạ Băng Khuynh như gió lốc thổi vào, tay cầm khay sushi lớn, còn có phần rau cải, thêm đĩa mù tạt.Cô để sushi trên bàn, đưa đũa trong tay cho Ôn Tử Tích: “Chị Ôn, tiệm sushi này k tệ, chị thử đi.”“Đc!” Ôn Tử Tịch cười uyển chuyển, đưa đũa ra gắp, lúc sắp rơi đến sushi, cô lại thu đũa: “Aiyo, em coi chị đi, miệng đói, chỉ lo bản thân, em Băng Khuynh em ăn trc.”
“Uhm, đi pha đi.” Mộ Nguyệt Sâm trầm đáp 1 tiếng, đầu cũng k quay, mắt chú tâm vào văn kiện, mày kiếm vẫn nhíu như cũ.
“”
Hạ Băng Khuynh k dám tin anh lại đáp như v.
Nói là sẽ cắn anh, nhưng thật sự cho cơ hội, cô cũng k dám cắn.
Dù s bây h or là pha or là k pha.
Lòng rối rắm, ngẩng đầu nhìn Ôn Tử Tích, phát hiện cô đang nghĩ mình, mà còn cười nhạt cực kỳ ưu nhã với mình, sau nụ cười này, như cho cô thấy tia khiêu khích đắc ý.
1 ngọn lửa trực tiếp xông lên đầu cô, vừa muốn tức giận, cô nghĩ đến Khương Viên k lâu về trc nói, cô chỉ cần phòng thủ là đc!
Áp tức giận xuống, Hạ Băng Khuynh nở nụ cười ngọt đẹp với cô: “Chị Ôn muốn uống cafe gì?”
Ôn Tử Tích cười nhạt, miệng tự nhiên nói: “Tôi và Nguyệt Sâm uống Lam Sơn, bột cafe tôi phân xong để ở tủ thứ 3, máy cafe ở bên phải tủ thứ nhất, ly cafe tôi để ở hộc tủ chính giữa của bàn trang điểm, bên trong có rất nhiều ly, màu trắng của anh ấy, đỏ của tôi, ngại quá, 1 lần nói nhiều v, cũng k hỏi em nhớ chưa.”
“Nhớ rồi, nghe phức tạp, thật ra rất đơn giản.” Hạ Băng Khuynh bình tĩnh hòa khí cười, k fai chỉ là khoe với cô đã để lại bao nhiêu dấu vết trong cuộc sống của Mộ Nguyệt Sâm thôi à!
“Vậy thì tốt, thật phiền em, vốn chuyện này nên là tôi làm.” Ôn Tử Tích rất áy náy.
“K s k s, chị Ôn cứ ngồi, nói chuyện công việc với anh ấy, từ từ nói, cafe em lập tức pha lên.” Hạ Băng Khuynh biểu hiện ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Nói xong, cô đứng dậy rời thư phòng.
Uống cafe đúng không!
K vấn đề!
Đi đến ngoài phòng khách, k đến nhà bếp trc, mà đến tìm thùng thuốc, ở trong tìm rất lâu, mới tìm đc đồ cô muốn.
“Ài---” Cô “áy náy” than, cô thật sự k muốn thành ng tàn nhẫn v!
1 lúc sau, Hạ Băng Khuynh đưa 2 li cafe vào, trắng để trc mặt Mộ Nguyệt Sâm, đồng để trc Ôn Tử Tích.
“Cảm ơn” Ôn Tử Tích lấy ly: “Đồ dễ tìm chứ?”
“Dễ tìm, chị Ôn để thì s k dễ tìm đc, đúng rồi, bên ngoài có sushi, chị muốn ăn k? E đi lấy!” Hạ Băng Khuynh hưng phấn ra ngoài, đi đc 2 bước quay đầu nói: “Cafe nguội rồi k ngon, nhanh uống.”
Nói xong, cô chạy ra ngoài.
Ôn Tử Tích có nhiều suy nghĩ nhìn cafe trên tay, nhưng k uống, để cafe qua 1 góc.
Hừ, chiêu cũ rách!
Rất nhanh, Hạ Băng Khuynh như gió lốc thổi vào, tay cầm khay sushi lớn, còn có phần rau cải, thêm đĩa mù tạt.
Cô để sushi trên bàn, đưa đũa trong tay cho Ôn Tử Tích: “Chị Ôn, tiệm sushi này k tệ, chị thử đi.”
“Đc!” Ôn Tử Tịch cười uyển chuyển, đưa đũa ra gắp, lúc sắp rơi đến sushi, cô lại thu đũa: “Aiyo, em coi chị đi, miệng đói, chỉ lo bản thân, em Băng Khuynh em ăn trc.”
Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… “Uhm, đi pha đi.” Mộ Nguyệt Sâm trầm đáp 1 tiếng, đầu cũng k quay, mắt chú tâm vào văn kiện, mày kiếm vẫn nhíu như cũ.“”Hạ Băng Khuynh k dám tin anh lại đáp như v.Nói là sẽ cắn anh, nhưng thật sự cho cơ hội, cô cũng k dám cắn.Dù s bây h or là pha or là k pha.Lòng rối rắm, ngẩng đầu nhìn Ôn Tử Tích, phát hiện cô đang nghĩ mình, mà còn cười nhạt cực kỳ ưu nhã với mình, sau nụ cười này, như cho cô thấy tia khiêu khích đắc ý.1 ngọn lửa trực tiếp xông lên đầu cô, vừa muốn tức giận, cô nghĩ đến Khương Viên k lâu về trc nói, cô chỉ cần phòng thủ là đc!Áp tức giận xuống, Hạ Băng Khuynh nở nụ cười ngọt đẹp với cô: “Chị Ôn muốn uống cafe gì?”Ôn Tử Tích cười nhạt, miệng tự nhiên nói: “Tôi và Nguyệt Sâm uống Lam Sơn, bột cafe tôi phân xong để ở tủ thứ 3, máy cafe ở bên phải tủ thứ nhất, ly cafe tôi để ở hộc tủ chính giữa của bàn trang điểm, bên trong có rất nhiều ly, màu trắng của anh ấy, đỏ của tôi, ngại quá, 1 lần nói nhiều v, cũng k hỏi em nhớ chưa.”“Nhớ rồi, nghe phức tạp, thật ra rất đơn giản.” Hạ Băng Khuynh bình tĩnh hòa khí cười, k fai chỉ là khoe với cô đã để lại bao nhiêu dấu vết trong cuộc sống của Mộ Nguyệt Sâm thôi à!“Vậy thì tốt, thật phiền em, vốn chuyện này nên là tôi làm.” Ôn Tử Tích rất áy náy.“K s k s, chị Ôn cứ ngồi, nói chuyện công việc với anh ấy, từ từ nói, cafe em lập tức pha lên.” Hạ Băng Khuynh biểu hiện ngoan ngoãn hiểu chuyện.Nói xong, cô đứng dậy rời thư phòng.Uống cafe đúng không!K vấn đề!Đi đến ngoài phòng khách, k đến nhà bếp trc, mà đến tìm thùng thuốc, ở trong tìm rất lâu, mới tìm đc đồ cô muốn.“Ài---” Cô “áy náy” than, cô thật sự k muốn thành ng tàn nhẫn v!1 lúc sau, Hạ Băng Khuynh đưa 2 li cafe vào, trắng để trc mặt Mộ Nguyệt Sâm, đồng để trc Ôn Tử Tích.“Cảm ơn” Ôn Tử Tích lấy ly: “Đồ dễ tìm chứ?”“Dễ tìm, chị Ôn để thì s k dễ tìm đc, đúng rồi, bên ngoài có sushi, chị muốn ăn k? E đi lấy!” Hạ Băng Khuynh hưng phấn ra ngoài, đi đc 2 bước quay đầu nói: “Cafe nguội rồi k ngon, nhanh uống.”Nói xong, cô chạy ra ngoài.Ôn Tử Tích có nhiều suy nghĩ nhìn cafe trên tay, nhưng k uống, để cafe qua 1 góc.Hừ, chiêu cũ rách!Rất nhanh, Hạ Băng Khuynh như gió lốc thổi vào, tay cầm khay sushi lớn, còn có phần rau cải, thêm đĩa mù tạt.Cô để sushi trên bàn, đưa đũa trong tay cho Ôn Tử Tích: “Chị Ôn, tiệm sushi này k tệ, chị thử đi.”“Đc!” Ôn Tử Tịch cười uyển chuyển, đưa đũa ra gắp, lúc sắp rơi đến sushi, cô lại thu đũa: “Aiyo, em coi chị đi, miệng đói, chỉ lo bản thân, em Băng Khuynh em ăn trc.”