Tác giả:

Đêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi…

Chương 250

Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… “K đau nữa!” Hạ Băng Khuynh xấu hổ lắc đầu, kéo chăn cao che mặt nhỏ.“Còn xấu hổ à?” Mộ Nguyệt Sâm cười, cúi đầu nói bên tai cô: “Lúc nãy kêu lên như v, em nói kế bên có nghe thấy k?”“Em em k có kêu?”“Em có! Em kêu rất sung sướng, biểu tình”“Em k muốn nghe k muốn nghe.”Mộ Nguyệt Sâm kéo chăn xuống: “Dám làm k dám nhận à!”“Anh đáng ghét,” Hạ Băng Khuynh đẩy tay anh ra: “Mộ Nguyệt Sâm, em đến phòng anh k fai chỉ có thể làm 1 việc.”K lẽ hẹn hò thì mỗi ngày đều làm chuyện xấu hổ sao?Mà còn k cần biết thời gian địa điểm, k hạn chế!Sớm biết k chuồn vào phòng anh, vừa vào chưa để cô thở đã ép ngực, áp tường, chặn miệng, có thể nắm tay đơn thuần, nói chuyện phiếm đc k!“Ai nói em vào phòng anh chỉ để làm 1 chuyện, có nhiều chuyện có thể làm, lúc nãy k fai --- đã thử nghiệm rồi, thực tế chứng minh, dù bất kì tư thế nào, em đều làm rất tốt.” Mộ Nguyệt Sâm khen cô.“” Hạ Băng Khuynh dùng sức lấy chăn che mặt.Cô k muốn ra nữa.Mộ Nguyệt Sâm cũng “ăn no” rồi, ôm cô nhắm mắt: “Chúng ta ngủ thôi!”“K đc, em phải về phòng.” Hạ Băng Khuynh mạnh mẽ mở mắt.“Chỉ vài bước mà thôi, sẽ k ai phát hiện đâu.”“Nếu bị phát hiện thì sao?”“Phát hiện thì phát hiện! Ai sẽ ăn thịt em vậy!”“K, em phải về phòng!”Hạ Băng Khuynh kiên trì muốn về, Mộ Nguyệt Sâm chỉ có thể thả cô đi.Lén lút mở cửa nhìn ra ngoài, sau đó nhanh chóng rời đi, chạy về phòng mình.Tắm xong, đã 11h!Ngáp cái, bò lên giường ngủ.Ngủ trong mơ màng, đột nhiên, đth vang.Cô đưa tay sờ.1 tin nhắn!Chỉ là trễ v, ai nhắn cho cô?Bấm mở máy, bấm vài cô, bên trên nhảy lên bức ảnh.Là gì đây?Xoa mắt coi kĩ, Hạ Băng Khuynh liền bị dọa tỉnh, chút nữa bị dọa đến bay hồn.Vì, hình như là cảnh sáng cô ném băng đô màu xanh lá, từng chi tiết đều rõ ràng.Cô dùng mọi cách xử lý nó, còn ném ở thùng rác vắng người nhất trg, sao vẫn bị phát hiện?Cảm giác như oan nghiệt bám lấy người, phía sau đột nhiên lạnh lẽo.Cầm đth ngây ng nửa ngày, đột nhiên nghĩ ra, hình như cô chưa coi ai gửi.Vừa muốn xem ng gửi là ai, lại có tin nhắn khác, trên đó chữ rõ ràng: Đến phòng làm việc của anh!Mộ Nguyệt Bạch gửi!Trùng hợp v?Cô vừa nhận hình, anh gửi tin nhắn?

“K đau nữa!” Hạ Băng Khuynh xấu hổ lắc đầu, kéo chăn cao che mặt nhỏ.

“Còn xấu hổ à?” Mộ Nguyệt Sâm cười, cúi đầu nói bên tai cô: “Lúc nãy kêu lên như v, em nói kế bên có nghe thấy k?”

“Em em k có kêu?”

“Em có! Em kêu rất sung sướng, biểu tình”

“Em k muốn nghe k muốn nghe.”

Mộ Nguyệt Sâm kéo chăn xuống: “Dám làm k dám nhận à!”

“Anh đáng ghét,” Hạ Băng Khuynh đẩy tay anh ra: “Mộ Nguyệt Sâm, em đến phòng anh k fai chỉ có thể làm 1 việc.”

K lẽ hẹn hò thì mỗi ngày đều làm chuyện xấu hổ sao?

Mà còn k cần biết thời gian địa điểm, k hạn chế!

Sớm biết k chuồn vào phòng anh, vừa vào chưa để cô thở đã ép ngực, áp tường, chặn miệng, có thể nắm tay đơn thuần, nói chuyện phiếm đc k!

“Ai nói em vào phòng anh chỉ để làm 1 chuyện, có nhiều chuyện có thể làm, lúc nãy k fai --- đã thử nghiệm rồi, thực tế chứng minh, dù bất kì tư thế nào, em đều làm rất tốt.” Mộ Nguyệt Sâm khen cô.

“” Hạ Băng Khuynh dùng sức lấy chăn che mặt.

Cô k muốn ra nữa.

Mộ Nguyệt Sâm cũng “ăn no” rồi, ôm cô nhắm mắt: “Chúng ta ngủ thôi!”

“K đc, em phải về phòng.” Hạ Băng Khuynh mạnh mẽ mở mắt.

“Chỉ vài bước mà thôi, sẽ k ai phát hiện đâu.”

“Nếu bị phát hiện thì sao?”

“Phát hiện thì phát hiện! Ai sẽ ăn thịt em vậy!”

“K, em phải về phòng!”

Hạ Băng Khuynh kiên trì muốn về, Mộ Nguyệt Sâm chỉ có thể thả cô đi.

Lén lút mở cửa nhìn ra ngoài, sau đó nhanh chóng rời đi, chạy về phòng mình.

Tắm xong, đã 11h!

Ngáp cái, bò lên giường ngủ.

Ngủ trong mơ màng, đột nhiên, đth vang.

Cô đưa tay sờ.

1 tin nhắn!

Chỉ là trễ v, ai nhắn cho cô?

Bấm mở máy, bấm vài cô, bên trên nhảy lên bức ảnh.

Là gì đây?

Xoa mắt coi kĩ, Hạ Băng Khuynh liền bị dọa tỉnh, chút nữa bị dọa đến bay hồn.

Vì, hình như là cảnh sáng cô ném băng đô màu xanh lá, từng chi tiết đều rõ ràng.

Cô dùng mọi cách xử lý nó, còn ném ở thùng rác vắng người nhất trg, sao vẫn bị phát hiện?

Cảm giác như oan nghiệt bám lấy người, phía sau đột nhiên lạnh lẽo.

Cầm đth ngây ng nửa ngày, đột nhiên nghĩ ra, hình như cô chưa coi ai gửi.

Vừa muốn xem ng gửi là ai, lại có tin nhắn khác, trên đó chữ rõ ràng: Đến phòng làm việc của anh!

Mộ Nguyệt Bạch gửi!

Trùng hợp v?

Cô vừa nhận hình, anh gửi tin nhắn?

Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… “K đau nữa!” Hạ Băng Khuynh xấu hổ lắc đầu, kéo chăn cao che mặt nhỏ.“Còn xấu hổ à?” Mộ Nguyệt Sâm cười, cúi đầu nói bên tai cô: “Lúc nãy kêu lên như v, em nói kế bên có nghe thấy k?”“Em em k có kêu?”“Em có! Em kêu rất sung sướng, biểu tình”“Em k muốn nghe k muốn nghe.”Mộ Nguyệt Sâm kéo chăn xuống: “Dám làm k dám nhận à!”“Anh đáng ghét,” Hạ Băng Khuynh đẩy tay anh ra: “Mộ Nguyệt Sâm, em đến phòng anh k fai chỉ có thể làm 1 việc.”K lẽ hẹn hò thì mỗi ngày đều làm chuyện xấu hổ sao?Mà còn k cần biết thời gian địa điểm, k hạn chế!Sớm biết k chuồn vào phòng anh, vừa vào chưa để cô thở đã ép ngực, áp tường, chặn miệng, có thể nắm tay đơn thuần, nói chuyện phiếm đc k!“Ai nói em vào phòng anh chỉ để làm 1 chuyện, có nhiều chuyện có thể làm, lúc nãy k fai --- đã thử nghiệm rồi, thực tế chứng minh, dù bất kì tư thế nào, em đều làm rất tốt.” Mộ Nguyệt Sâm khen cô.“” Hạ Băng Khuynh dùng sức lấy chăn che mặt.Cô k muốn ra nữa.Mộ Nguyệt Sâm cũng “ăn no” rồi, ôm cô nhắm mắt: “Chúng ta ngủ thôi!”“K đc, em phải về phòng.” Hạ Băng Khuynh mạnh mẽ mở mắt.“Chỉ vài bước mà thôi, sẽ k ai phát hiện đâu.”“Nếu bị phát hiện thì sao?”“Phát hiện thì phát hiện! Ai sẽ ăn thịt em vậy!”“K, em phải về phòng!”Hạ Băng Khuynh kiên trì muốn về, Mộ Nguyệt Sâm chỉ có thể thả cô đi.Lén lút mở cửa nhìn ra ngoài, sau đó nhanh chóng rời đi, chạy về phòng mình.Tắm xong, đã 11h!Ngáp cái, bò lên giường ngủ.Ngủ trong mơ màng, đột nhiên, đth vang.Cô đưa tay sờ.1 tin nhắn!Chỉ là trễ v, ai nhắn cho cô?Bấm mở máy, bấm vài cô, bên trên nhảy lên bức ảnh.Là gì đây?Xoa mắt coi kĩ, Hạ Băng Khuynh liền bị dọa tỉnh, chút nữa bị dọa đến bay hồn.Vì, hình như là cảnh sáng cô ném băng đô màu xanh lá, từng chi tiết đều rõ ràng.Cô dùng mọi cách xử lý nó, còn ném ở thùng rác vắng người nhất trg, sao vẫn bị phát hiện?Cảm giác như oan nghiệt bám lấy người, phía sau đột nhiên lạnh lẽo.Cầm đth ngây ng nửa ngày, đột nhiên nghĩ ra, hình như cô chưa coi ai gửi.Vừa muốn xem ng gửi là ai, lại có tin nhắn khác, trên đó chữ rõ ràng: Đến phòng làm việc của anh!Mộ Nguyệt Bạch gửi!Trùng hợp v?Cô vừa nhận hình, anh gửi tin nhắn?

Chương 250