Đêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi…
Chương 285
Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… Hạ Băng Khuynh đẩy tay Mộ Nguyệt Bạch ra, lùi ra nửa mét, giữ khoảng cách xã giao bình thường.Cũng muốn nói với anh, bọn họ k thân như v.Tiêu Nhân ôm rượu đỏ đứng bên cạnh Hạ Băng Khuynh, chào thân thiện với Mộ Nguyệt Bạch: “Nhị thiếu chào, anh đi đâu v, chiều nay k thấy đâu.”“Anh lên núi đi dạo!” Mộ Nguyệt Bạch cười đáp.“Uh, hèn gì sau khi ăn xong luôn k thấy anh!’ Tiêu Nhân gật đầu.Tên này cũng lên núi?K fai là theo dõi Mộ Nguyệt Sâm chứ!Vừa nghe lên núi, điều đầu tiên xuất hiện trong não Hạ Băng Khuynh là đi làm việc xấu, nhưng lập tức lại cảm thấy mình nghĩ nhiều, vì tên này ăn xong liền đi, mà cô và Mộ Nguyệt Sâm sắp 3h mới đi, dù anh thông minh cỡ này, cũng k biết trc đc tương lai.“Băng Khuynh, em xem đến Tiêu Nhân còn quan tâm anh như v, sao e k hỏi xem anh đi đâu?” Mộ Nguyệt Bạch dùng ánh mắt ôn nhu nhìn Hạ Băng Khuynh, cười ôn nhuận hỏi.“Tôi hỏi anh sẽ nói sự thật sao?” Hạ Băng Khuynh đáp bằng nụ cười nửa thật nửa giả.Mộ Nguyệt Bạch nhẹ nhíu mày cười: “hình như anh k có gì cần gạt em.”“Có thể đi---” Hạ Băng Khuynh lại cười ngọt với anh, lại k mặn k nhạt nói thêm 1 câu: “Ai biết đc!”“Nghe như rất k tin tưởng anh Nguyệt Bạch!”“S có thể, anh Nguyệt Bạch tốt với em vậy, sao em có thể k tin.”Anh cười, cô cũng cười.2 ng đều cười rất tươi, nhìn trong mắt ngkhac, quan hệ giữa họ k quá tốt.Mộ Nguyệt Sâm ở xa, ánh mắt lại lạnh lùng lên.Tiêu Nhân khoác vai Hạ Băng Khuynh: “Đừng lười, theo tớ đi làm việc” Nói xong, cô lại cười với Mộ Nguyệt Bạch: “Nhị thiếu, chúng em qa đó chuẩn bị đồ nướng, anh cũng qa giúp đi.”“Đc!” Mộ Nguyệt Bạch đáp ứng.Bên kia, giọng Mộ Cẩm Đình vang lên: “Nguyệt Bạch em qua đây---”“Xem ra, em chỉ có thể qua đây.” Mộ Nguyệt Bạch lại cười uyển chuyển, liền bước về hướng Mộ Cẩm Đình, thuận theo đó cười với Mộ Nguyệt Sâm như hung thần.Hạ Băng Khuynh và Tiêu Nhân về bên lúc nãy.Tiêu Nhân lấy 1 cái nĩa đưa cho Hạ Băng Khuynh: “Cậu cũng thật là, sắp thực hiện kế hoạch r, cũng k biết giả bộ.” Rõ ràng nói chuyện như bt thì k ai nghe ra, mà cố ý thấp giọng, liền trở nên thần bí.Hạ Băng Khuynh chút nữa đâm vào tay: “Cậu còn muốn kế hoạch đó, anh muốn chết phải k!”Cô sớm tuyên bố bỏ cuộc rồi!Đặc biệt là lúc Mộ Nguyệt Bạch đứng ở sau lưng, cô càng khẳng định.“Cái gì gọi là tìm chết, k làm k biết thành công hay thất bại, đến đây có dễ k.” Tiêu Nhân thấp giọng cực kỳ, lại nói: “Biết hôm nay tại s tớ đề nghị ăn đồ nướng k?”“K fai cậu muốn động tay động chân vào đồ nướng, bỏ thuốc anh ta.” Cô nhóc này hỏi v, đáp án k quá hiển nhiên sao?“bingo! Đúng r!” Tiêu Nhân rất vui vẻ kêu lên.Hạ Băng Khuynh dùng nĩa gõ đầu cô:”bing cái đầu cậu! Bỏ kế hoạch, nghe chưa!”“Nữ nhân này cậu thật k có lương tâm, tớ k fai vì cậu sao.” Tiêu Nhân tức giận bĩu môi, xoa đầu mình.
Hạ Băng Khuynh đẩy tay Mộ Nguyệt Bạch ra, lùi ra nửa mét, giữ khoảng cách xã giao bình thường.
Cũng muốn nói với anh, bọn họ k thân như v.
Tiêu Nhân ôm rượu đỏ đứng bên cạnh Hạ Băng Khuynh, chào thân thiện với Mộ Nguyệt Bạch: “Nhị thiếu chào, anh đi đâu v, chiều nay k thấy đâu.”
“Anh lên núi đi dạo!” Mộ Nguyệt Bạch cười đáp.
“Uh, hèn gì sau khi ăn xong luôn k thấy anh!’ Tiêu Nhân gật đầu.
Tên này cũng lên núi?
K fai là theo dõi Mộ Nguyệt Sâm chứ!
Vừa nghe lên núi, điều đầu tiên xuất hiện trong não Hạ Băng Khuynh là đi làm việc xấu, nhưng lập tức lại cảm thấy mình nghĩ nhiều, vì tên này ăn xong liền đi, mà cô và Mộ Nguyệt Sâm sắp 3h mới đi, dù anh thông minh cỡ này, cũng k biết trc đc tương lai.
“Băng Khuynh, em xem đến Tiêu Nhân còn quan tâm anh như v, sao e k hỏi xem anh đi đâu?” Mộ Nguyệt Bạch dùng ánh mắt ôn nhu nhìn Hạ Băng Khuynh, cười ôn nhuận hỏi.
“Tôi hỏi anh sẽ nói sự thật sao?” Hạ Băng Khuynh đáp bằng nụ cười nửa thật nửa giả.
Mộ Nguyệt Bạch nhẹ nhíu mày cười: “hình như anh k có gì cần gạt em.”
“Có thể đi---” Hạ Băng Khuynh lại cười ngọt với anh, lại k mặn k nhạt nói thêm 1 câu: “Ai biết đc!”
“Nghe như rất k tin tưởng anh Nguyệt Bạch!”
“S có thể, anh Nguyệt Bạch tốt với em vậy, sao em có thể k tin.”
Anh cười, cô cũng cười.
2 ng đều cười rất tươi, nhìn trong mắt ngkhac, quan hệ giữa họ k quá tốt.
Mộ Nguyệt Sâm ở xa, ánh mắt lại lạnh lùng lên.
Tiêu Nhân khoác vai Hạ Băng Khuynh: “Đừng lười, theo tớ đi làm việc” Nói xong, cô lại cười với Mộ Nguyệt Bạch: “Nhị thiếu, chúng em qa đó chuẩn bị đồ nướng, anh cũng qa giúp đi.”
“Đc!” Mộ Nguyệt Bạch đáp ứng.
Bên kia, giọng Mộ Cẩm Đình vang lên: “Nguyệt Bạch em qua đây---”
“Xem ra, em chỉ có thể qua đây.” Mộ Nguyệt Bạch lại cười uyển chuyển, liền bước về hướng Mộ Cẩm Đình, thuận theo đó cười với Mộ Nguyệt Sâm như hung thần.
Hạ Băng Khuynh và Tiêu Nhân về bên lúc nãy.
Tiêu Nhân lấy 1 cái nĩa đưa cho Hạ Băng Khuynh: “Cậu cũng thật là, sắp thực hiện kế hoạch r, cũng k biết giả bộ.” Rõ ràng nói chuyện như bt thì k ai nghe ra, mà cố ý thấp giọng, liền trở nên thần bí.
Hạ Băng Khuynh chút nữa đâm vào tay: “Cậu còn muốn kế hoạch đó, anh muốn chết phải k!”
Cô sớm tuyên bố bỏ cuộc rồi!
Đặc biệt là lúc Mộ Nguyệt Bạch đứng ở sau lưng, cô càng khẳng định.
“Cái gì gọi là tìm chết, k làm k biết thành công hay thất bại, đến đây có dễ k.” Tiêu Nhân thấp giọng cực kỳ, lại nói: “Biết hôm nay tại s tớ đề nghị ăn đồ nướng k?”
“K fai cậu muốn động tay động chân vào đồ nướng, bỏ thuốc anh ta.” Cô nhóc này hỏi v, đáp án k quá hiển nhiên sao?
“bingo! Đúng r!” Tiêu Nhân rất vui vẻ kêu lên.
Hạ Băng Khuynh dùng nĩa gõ đầu cô:”bing cái đầu cậu! Bỏ kế hoạch, nghe chưa!”
“Nữ nhân này cậu thật k có lương tâm, tớ k fai vì cậu sao.” Tiêu Nhân tức giận bĩu môi, xoa đầu mình.
Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… Hạ Băng Khuynh đẩy tay Mộ Nguyệt Bạch ra, lùi ra nửa mét, giữ khoảng cách xã giao bình thường.Cũng muốn nói với anh, bọn họ k thân như v.Tiêu Nhân ôm rượu đỏ đứng bên cạnh Hạ Băng Khuynh, chào thân thiện với Mộ Nguyệt Bạch: “Nhị thiếu chào, anh đi đâu v, chiều nay k thấy đâu.”“Anh lên núi đi dạo!” Mộ Nguyệt Bạch cười đáp.“Uh, hèn gì sau khi ăn xong luôn k thấy anh!’ Tiêu Nhân gật đầu.Tên này cũng lên núi?K fai là theo dõi Mộ Nguyệt Sâm chứ!Vừa nghe lên núi, điều đầu tiên xuất hiện trong não Hạ Băng Khuynh là đi làm việc xấu, nhưng lập tức lại cảm thấy mình nghĩ nhiều, vì tên này ăn xong liền đi, mà cô và Mộ Nguyệt Sâm sắp 3h mới đi, dù anh thông minh cỡ này, cũng k biết trc đc tương lai.“Băng Khuynh, em xem đến Tiêu Nhân còn quan tâm anh như v, sao e k hỏi xem anh đi đâu?” Mộ Nguyệt Bạch dùng ánh mắt ôn nhu nhìn Hạ Băng Khuynh, cười ôn nhuận hỏi.“Tôi hỏi anh sẽ nói sự thật sao?” Hạ Băng Khuynh đáp bằng nụ cười nửa thật nửa giả.Mộ Nguyệt Bạch nhẹ nhíu mày cười: “hình như anh k có gì cần gạt em.”“Có thể đi---” Hạ Băng Khuynh lại cười ngọt với anh, lại k mặn k nhạt nói thêm 1 câu: “Ai biết đc!”“Nghe như rất k tin tưởng anh Nguyệt Bạch!”“S có thể, anh Nguyệt Bạch tốt với em vậy, sao em có thể k tin.”Anh cười, cô cũng cười.2 ng đều cười rất tươi, nhìn trong mắt ngkhac, quan hệ giữa họ k quá tốt.Mộ Nguyệt Sâm ở xa, ánh mắt lại lạnh lùng lên.Tiêu Nhân khoác vai Hạ Băng Khuynh: “Đừng lười, theo tớ đi làm việc” Nói xong, cô lại cười với Mộ Nguyệt Bạch: “Nhị thiếu, chúng em qa đó chuẩn bị đồ nướng, anh cũng qa giúp đi.”“Đc!” Mộ Nguyệt Bạch đáp ứng.Bên kia, giọng Mộ Cẩm Đình vang lên: “Nguyệt Bạch em qua đây---”“Xem ra, em chỉ có thể qua đây.” Mộ Nguyệt Bạch lại cười uyển chuyển, liền bước về hướng Mộ Cẩm Đình, thuận theo đó cười với Mộ Nguyệt Sâm như hung thần.Hạ Băng Khuynh và Tiêu Nhân về bên lúc nãy.Tiêu Nhân lấy 1 cái nĩa đưa cho Hạ Băng Khuynh: “Cậu cũng thật là, sắp thực hiện kế hoạch r, cũng k biết giả bộ.” Rõ ràng nói chuyện như bt thì k ai nghe ra, mà cố ý thấp giọng, liền trở nên thần bí.Hạ Băng Khuynh chút nữa đâm vào tay: “Cậu còn muốn kế hoạch đó, anh muốn chết phải k!”Cô sớm tuyên bố bỏ cuộc rồi!Đặc biệt là lúc Mộ Nguyệt Bạch đứng ở sau lưng, cô càng khẳng định.“Cái gì gọi là tìm chết, k làm k biết thành công hay thất bại, đến đây có dễ k.” Tiêu Nhân thấp giọng cực kỳ, lại nói: “Biết hôm nay tại s tớ đề nghị ăn đồ nướng k?”“K fai cậu muốn động tay động chân vào đồ nướng, bỏ thuốc anh ta.” Cô nhóc này hỏi v, đáp án k quá hiển nhiên sao?“bingo! Đúng r!” Tiêu Nhân rất vui vẻ kêu lên.Hạ Băng Khuynh dùng nĩa gõ đầu cô:”bing cái đầu cậu! Bỏ kế hoạch, nghe chưa!”“Nữ nhân này cậu thật k có lương tâm, tớ k fai vì cậu sao.” Tiêu Nhân tức giận bĩu môi, xoa đầu mình.