Đêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi…
Chương 329
Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… “Băng Băng Khuynh, cậu đừng làm chuyện ngu ngốc!” Suy nghĩ đầu tiên trong đầu cô là Băng Khuynh muốn nhảy lầu.Hạ Băng Khuynh nghe tiếng, k nói chuyện, chỉ ưỡn ngực lên, thở dài 1 hơi.Quý Tu cũng k biết cô muốn làm gì.Trạng thái này khiến ngkhac k thể đoán trc, anh k thể giấu nữa, anh áp thấp giọng nói với Tiêu Nhân: “E qua đó nói chuyện với cô ấy, khuyên thật tốt, tôi gọi điện cái.”“Uhm, uhm, đc, e đi!” Tiêu Nhân gật đầu ngay, hoảng loạn nuốt nước miếng, trong lòng căng thẳng.Quý Tu đi ra, gọi cho Mộ Cẩm Đình.Bên Mộ gia, m.n đều ngồi ở phòng khách nhỏ lầu 2, dưới lầu, quản gia cùng ng làm để dọn dẹp, Cố Quân Thụy bọn họ cũng về r, Mộ Nguyệt Sâm cũng k biết hành tung.Bọn họ k bàn luận chuyện của Mộ Nguyệt Sâm và Hạ Băng Khuynh, dù k nói, trong lòng cũng hiểu, tiếp tục nói, chỉ tăng thêm tổn thương.Đth Mộ Cẩm Đình vang, thấy Quý Tu gọi, lập tức nhận: “Alo, thầy Quý, ng vẫn tốt chứ!”Điện thoại bên kia im lặng 1 lúc, khiến Mộ Cẩm Đình phát giác k điều k hay.Quý Tu cũng k nói lời vô dụng: “Ng ngồi ở lang cang trên ban công chung cư, trc mắt k biết cô ấy muốn làm gì!”“Cái gì?” Mộ Cẩm Đình mạnh mẽ đứng dậy từ sofa, thần sắc ngưng trọng.Ng khác trong phòng thấy v, đều bất giác ngồi thẳng ng.Mộ Nguyệt Bạch cũng lo lắng nhìn hướng Mộ Cẩm Đình.“Tôi lập tức qua đó!” Mộ Cẩm Đình gấp gáp nhảy lên.Anh cúp máy, Hạ Vân Khuynh nắm lấy anh hỏi: “Có phải Băng Khuynh xảy ra chuyện gì k?”“Thầy Quý gọi, nó Băng Khuynh ngồi trên lang cang ngoài ban công chung cư, k biết muốn làm gì.” Mộ Cẩm Đình cố gắng bảo toàn bình tĩnh.Hạ Vân Khuynh che miệng, đến âm thanh cũng k thể phát ra, cô thuận theo đứng dậy, ngôn từ loạn xạ đi ra ngoài:”E fai đi, em fai đi, đi ngay, nói với nó là lỗi của e, là lỗi của e.”“Bà xã---” Mộ Cẩm Đình đứng dậy đuổi theo.Sắc mặt Mộ Nguyệt Bạch cũng khó coi.Tay để trên đùi k ngừng nắm chặt, đột nhiên đứng dậy, bước lớn ra ngoài.Trong phòng còn lại Mộ Bác Minh, Tân Viên Thường Mộ Lâm Nguyệt cũng gấp k thôi.“H s mới tốt, hay báo cảnh sát.” Tân Viên Thường nói liền lấy đth ra.Mộ Lâm Nguyệt áp điện thoại của Tân Viên Thường xuống: “Chuyện ai làm ng đó giải quyết, Băng Khuynh là tổn thương tình cảm, cảnh sát khuyên cũng k đc, vẫn là để Nguyệt Sâm đi, chỉ có nó mới dỗ đc.”“Lâm Nguyệt nói đúng, để tiểu tử thối đi, họa nó gây ra, để nó tự giải quyết.” MỘ Bác Minh cũng tức đến xanh mặt.Tân Viên Thường gật đầu: “Vậy tôi đi tìm Nguyệt Sâm!”Bà đứng dậy.Mộ Lâm Nguyệt cũng theo đi tìm.Trên ban công, Tiêu Nhân run chân, lòng cũng run rẩy đến bên Hạ Băng Khuynh, 2 tay vòng trên lang cang.Cô ngẩng đầu, cẩn thận nói: “Băng Khuynh à, trên đây gió lớn, hay là ngồi xuống, đc k?”Hạ Băng Khuynh hít sâu 1 hơi, lại thở dài, mắt nhìn phương xa, bình thản nói: “Tớ làm mọi chuyện loạn lên, tớ thấy k có tiền đồ, còn ở đây khóc, còn làm loạn, Tiêu Nhân, cậu nói tớ có vô dụng k?”“K fai, k fai đâu, Băng Khuynh đừng nghĩ v, cậu làm tốt lắm, cậu luôn làm rất tốt, cậu chưa từng lùi bước qua, cậu là cô gái dũng cảm, tin tớ, tương lai sẽ tốt hơn, cậu sẽ gặp ng tốt hơn.” Tiêu Nhân tích cực an ủi cô.Ai ya, sr m.n deadline dí quá, nên mình xin off mấy ngày nhé, sẽ cố tranh thủ nhanh nhất có thể để dịch lại, các bạn đón đọc trên iNovel nheeee!!!! Cảm ơn các b, m.n đọc truyện vui vẻ!- -------- ----------
“Băng Băng Khuynh, cậu đừng làm chuyện ngu ngốc!” Suy nghĩ đầu tiên trong đầu cô là Băng Khuynh muốn nhảy lầu.
Hạ Băng Khuynh nghe tiếng, k nói chuyện, chỉ ưỡn ngực lên, thở dài 1 hơi.
Quý Tu cũng k biết cô muốn làm gì.
Trạng thái này khiến ngkhac k thể đoán trc, anh k thể giấu nữa, anh áp thấp giọng nói với Tiêu Nhân: “E qua đó nói chuyện với cô ấy, khuyên thật tốt, tôi gọi điện cái.”
“Uhm, uhm, đc, e đi!” Tiêu Nhân gật đầu ngay, hoảng loạn nuốt nước miếng, trong lòng căng thẳng.
Quý Tu đi ra, gọi cho Mộ Cẩm Đình.
Bên Mộ gia, m.n đều ngồi ở phòng khách nhỏ lầu 2, dưới lầu, quản gia cùng ng làm để dọn dẹp, Cố Quân Thụy bọn họ cũng về r, Mộ Nguyệt Sâm cũng k biết hành tung.
Bọn họ k bàn luận chuyện của Mộ Nguyệt Sâm và Hạ Băng Khuynh, dù k nói, trong lòng cũng hiểu, tiếp tục nói, chỉ tăng thêm tổn thương.
Đth Mộ Cẩm Đình vang, thấy Quý Tu gọi, lập tức nhận: “Alo, thầy Quý, ng vẫn tốt chứ!”
Điện thoại bên kia im lặng 1 lúc, khiến Mộ Cẩm Đình phát giác k điều k hay.
Quý Tu cũng k nói lời vô dụng: “Ng ngồi ở lang cang trên ban công chung cư, trc mắt k biết cô ấy muốn làm gì!”
“Cái gì?” Mộ Cẩm Đình mạnh mẽ đứng dậy từ sofa, thần sắc ngưng trọng.
Ng khác trong phòng thấy v, đều bất giác ngồi thẳng ng.
Mộ Nguyệt Bạch cũng lo lắng nhìn hướng Mộ Cẩm Đình.
“Tôi lập tức qua đó!” Mộ Cẩm Đình gấp gáp nhảy lên.
Anh cúp máy, Hạ Vân Khuynh nắm lấy anh hỏi: “Có phải Băng Khuynh xảy ra chuyện gì k?”
“Thầy Quý gọi, nó Băng Khuynh ngồi trên lang cang ngoài ban công chung cư, k biết muốn làm gì.” Mộ Cẩm Đình cố gắng bảo toàn bình tĩnh.
Hạ Vân Khuynh che miệng, đến âm thanh cũng k thể phát ra, cô thuận theo đứng dậy, ngôn từ loạn xạ đi ra ngoài:”E fai đi, em fai đi, đi ngay, nói với nó là lỗi của e, là lỗi của e.”
“Bà xã---” Mộ Cẩm Đình đứng dậy đuổi theo.
Sắc mặt Mộ Nguyệt Bạch cũng khó coi.
Tay để trên đùi k ngừng nắm chặt, đột nhiên đứng dậy, bước lớn ra ngoài.
Trong phòng còn lại Mộ Bác Minh, Tân Viên Thường Mộ Lâm Nguyệt cũng gấp k thôi.
“H s mới tốt, hay báo cảnh sát.” Tân Viên Thường nói liền lấy đth ra.
Mộ Lâm Nguyệt áp điện thoại của Tân Viên Thường xuống: “Chuyện ai làm ng đó giải quyết, Băng Khuynh là tổn thương tình cảm, cảnh sát khuyên cũng k đc, vẫn là để Nguyệt Sâm đi, chỉ có nó mới dỗ đc.”
“Lâm Nguyệt nói đúng, để tiểu tử thối đi, họa nó gây ra, để nó tự giải quyết.” MỘ Bác Minh cũng tức đến xanh mặt.
Tân Viên Thường gật đầu: “Vậy tôi đi tìm Nguyệt Sâm!”
Bà đứng dậy.
Mộ Lâm Nguyệt cũng theo đi tìm.
Trên ban công, Tiêu Nhân run chân, lòng cũng run rẩy đến bên Hạ Băng Khuynh, 2 tay vòng trên lang cang.
Cô ngẩng đầu, cẩn thận nói: “Băng Khuynh à, trên đây gió lớn, hay là ngồi xuống, đc k?”
Hạ Băng Khuynh hít sâu 1 hơi, lại thở dài, mắt nhìn phương xa, bình thản nói: “Tớ làm mọi chuyện loạn lên, tớ thấy k có tiền đồ, còn ở đây khóc, còn làm loạn, Tiêu Nhân, cậu nói tớ có vô dụng k?”
“K fai, k fai đâu, Băng Khuynh đừng nghĩ v, cậu làm tốt lắm, cậu luôn làm rất tốt, cậu chưa từng lùi bước qua, cậu là cô gái dũng cảm, tin tớ, tương lai sẽ tốt hơn, cậu sẽ gặp ng tốt hơn.” Tiêu Nhân tích cực an ủi cô.
Ai ya, sr m.n deadline dí quá, nên mình xin off mấy ngày nhé, sẽ cố tranh thủ nhanh nhất có thể để dịch lại, các bạn đón đọc trên iNovel nheeee!!!! Cảm ơn các b, m.n đọc truyện vui vẻ!
- -------- ----------
Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… “Băng Băng Khuynh, cậu đừng làm chuyện ngu ngốc!” Suy nghĩ đầu tiên trong đầu cô là Băng Khuynh muốn nhảy lầu.Hạ Băng Khuynh nghe tiếng, k nói chuyện, chỉ ưỡn ngực lên, thở dài 1 hơi.Quý Tu cũng k biết cô muốn làm gì.Trạng thái này khiến ngkhac k thể đoán trc, anh k thể giấu nữa, anh áp thấp giọng nói với Tiêu Nhân: “E qua đó nói chuyện với cô ấy, khuyên thật tốt, tôi gọi điện cái.”“Uhm, uhm, đc, e đi!” Tiêu Nhân gật đầu ngay, hoảng loạn nuốt nước miếng, trong lòng căng thẳng.Quý Tu đi ra, gọi cho Mộ Cẩm Đình.Bên Mộ gia, m.n đều ngồi ở phòng khách nhỏ lầu 2, dưới lầu, quản gia cùng ng làm để dọn dẹp, Cố Quân Thụy bọn họ cũng về r, Mộ Nguyệt Sâm cũng k biết hành tung.Bọn họ k bàn luận chuyện của Mộ Nguyệt Sâm và Hạ Băng Khuynh, dù k nói, trong lòng cũng hiểu, tiếp tục nói, chỉ tăng thêm tổn thương.Đth Mộ Cẩm Đình vang, thấy Quý Tu gọi, lập tức nhận: “Alo, thầy Quý, ng vẫn tốt chứ!”Điện thoại bên kia im lặng 1 lúc, khiến Mộ Cẩm Đình phát giác k điều k hay.Quý Tu cũng k nói lời vô dụng: “Ng ngồi ở lang cang trên ban công chung cư, trc mắt k biết cô ấy muốn làm gì!”“Cái gì?” Mộ Cẩm Đình mạnh mẽ đứng dậy từ sofa, thần sắc ngưng trọng.Ng khác trong phòng thấy v, đều bất giác ngồi thẳng ng.Mộ Nguyệt Bạch cũng lo lắng nhìn hướng Mộ Cẩm Đình.“Tôi lập tức qua đó!” Mộ Cẩm Đình gấp gáp nhảy lên.Anh cúp máy, Hạ Vân Khuynh nắm lấy anh hỏi: “Có phải Băng Khuynh xảy ra chuyện gì k?”“Thầy Quý gọi, nó Băng Khuynh ngồi trên lang cang ngoài ban công chung cư, k biết muốn làm gì.” Mộ Cẩm Đình cố gắng bảo toàn bình tĩnh.Hạ Vân Khuynh che miệng, đến âm thanh cũng k thể phát ra, cô thuận theo đứng dậy, ngôn từ loạn xạ đi ra ngoài:”E fai đi, em fai đi, đi ngay, nói với nó là lỗi của e, là lỗi của e.”“Bà xã---” Mộ Cẩm Đình đứng dậy đuổi theo.Sắc mặt Mộ Nguyệt Bạch cũng khó coi.Tay để trên đùi k ngừng nắm chặt, đột nhiên đứng dậy, bước lớn ra ngoài.Trong phòng còn lại Mộ Bác Minh, Tân Viên Thường Mộ Lâm Nguyệt cũng gấp k thôi.“H s mới tốt, hay báo cảnh sát.” Tân Viên Thường nói liền lấy đth ra.Mộ Lâm Nguyệt áp điện thoại của Tân Viên Thường xuống: “Chuyện ai làm ng đó giải quyết, Băng Khuynh là tổn thương tình cảm, cảnh sát khuyên cũng k đc, vẫn là để Nguyệt Sâm đi, chỉ có nó mới dỗ đc.”“Lâm Nguyệt nói đúng, để tiểu tử thối đi, họa nó gây ra, để nó tự giải quyết.” MỘ Bác Minh cũng tức đến xanh mặt.Tân Viên Thường gật đầu: “Vậy tôi đi tìm Nguyệt Sâm!”Bà đứng dậy.Mộ Lâm Nguyệt cũng theo đi tìm.Trên ban công, Tiêu Nhân run chân, lòng cũng run rẩy đến bên Hạ Băng Khuynh, 2 tay vòng trên lang cang.Cô ngẩng đầu, cẩn thận nói: “Băng Khuynh à, trên đây gió lớn, hay là ngồi xuống, đc k?”Hạ Băng Khuynh hít sâu 1 hơi, lại thở dài, mắt nhìn phương xa, bình thản nói: “Tớ làm mọi chuyện loạn lên, tớ thấy k có tiền đồ, còn ở đây khóc, còn làm loạn, Tiêu Nhân, cậu nói tớ có vô dụng k?”“K fai, k fai đâu, Băng Khuynh đừng nghĩ v, cậu làm tốt lắm, cậu luôn làm rất tốt, cậu chưa từng lùi bước qua, cậu là cô gái dũng cảm, tin tớ, tương lai sẽ tốt hơn, cậu sẽ gặp ng tốt hơn.” Tiêu Nhân tích cực an ủi cô.Ai ya, sr m.n deadline dí quá, nên mình xin off mấy ngày nhé, sẽ cố tranh thủ nhanh nhất có thể để dịch lại, các bạn đón đọc trên iNovel nheeee!!!! Cảm ơn các b, m.n đọc truyện vui vẻ!- -------- ----------