Đêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi…
Chương 332
Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… Trên ng đc đắp 1 cái chăn ấm, 1 đôi tay lớn nâng đầu cô lên để gối ở dưới, lòng bàn tay anh chạm lên mặt cô, có chút lạnh.“Nhà vệ sinh có khăn với bàn chải đánh răng, tôi ngủ dưới xe, có chuyện gấp gọi t!” Quý Tu nói xong đứng dậy muốn đi.Tiêu Nhân nắm bắt tay anh, mở mắt: “Tu Tu, s anh fai ngủ trong xe, hay là a ngủ với e đi, ý e là, cùng e ngủ sofa.”Quý Tu lấy tay cô ra: “Tôi vẫn nên ngủ xe, em đừng làm loạn nữa!”Anh đứng dậy lấy 1 cái chăn mỏng rời chung cư.Tiêu Nhân bĩu môi, rất tiếc núi kéo chăn của anh, tên này quá chính nhân quân tử r, 2 cô gái xuân sắc trc mặt cũng k làm gì, anh là Đường Tăng đầu thai à!Nhưng nam nhân như v, thật hiếm thấy.Ôm chăn của anh, cô ở sofa ngây ngốc cười.Mộ gia.“Còn chưa tìm đc tam thiếu s?” Vừa đến nhà, Tân Viên Thường liền hỏi quản gia.“Tìm khắp nơi, xe k có, các phòng trong nhà, trong hầm xe, hầm rượu, hoa viên đều tìm hết, chỗ có thể tìm đều tìm r.” Quản gia đáp, bản thân cũng gấp đến đầy đầu mồ hôi: “Phu nhân, Băng Khuynh tiểu thư thế nào r?”“Lo nhiều thôi, đã k s r!”“Uhm, v thì tốt, v thì tốt!”Mộ Cẩm Đình nhíu mày, mím môi suy nghĩ: “Nguyệt Sâm có thể ở đâu? Ng ở nhà s có thể tự nhiên biến mất, quá kì lạ, hồ bơi, hầm rượu bỏ phế, bên hồ đều tìm hết r?”Mộ Lâm Nguyệt nói: “Tìm ra, những chỗ này cô và chị dâu mới đi tìm r.”“Có fai đi ra ngoài r k?” Hạ Vân Khuynh yếu ớt nói.Quản gia lắc đầu: “K có, tôi hỏi bảo vệ r, cũng coi camera, xác định k có!”“V cũng quá kì lạ, v nó ở đâu?” Mộ Cẩm Đình khổ não nghĩ k ra nơi nào.Mộ Nguyệt Bạch ở bên đó vốn im lặng đã lâu, lúc mọi ng đang nhức đầu suy nghĩ, anh từ tốn mở miệng: “E biết ở đâu!”Mọi ng nhìn qua.“Em biết?”“V nó ở đâu?”Mộ Nguyệt Bạch cười nhạt nhìn lướt m.n: “M.n yên tâm, chỗ đó k xa, cũng rất an toàn, nhưng chúng ta vẫn k nên làm phiền nó, để nó ở đó đi,” Anh đưa tay lên ngáp: “Con cũng mệt r, về ngủ đây, ngủ ngon!”Hai tay anh bỏ túi, bước chân rời đi.Đêm nay, có ng xác định là sẽ trầm luân vào đau khổ, những ngày tháng k thấy ngày mai, đau khổ k nhìn thấy hi vọng sẽ như bàn tay của ma quỷ bóp chặt cổ họng khiến anh k hít thở, nhưng k thở đc k fai là nỗi đau cuối cùng, trc khi quên đc cô gái đó, sẽ luôn đau khổ như v.Thưởng thức cảm xúc tốt đẹp đi, e trai yêu dấu nhất của ta!Anh rời biệt thự, để lại đáp án k ai đoán đc cho cả ng, 1 nơi k quá xa lại an toàn?V đó sẽ là nơi nào?Sáng sớm, cả thành phố như bị sương che lấp.Hạ Băng Khuynh dậy tử giấc mơ dài, mơ thấy gì sau khi tỉnh cô k nhớ nữa, nhưng cảm giác để lại trong lành rất im ắng rất trống rỗng.Mở mắt nằm trên giường, não ẩn hiện lướt qua tình cảnh đó, như là miếng thủy tinh trôi nổi trên mặt nước, trên từng miếng đều là 1 cảnh đó.Đây cũng là 1 cảnh trong mộng cảnh?- -------- ----------
Trên ng đc đắp 1 cái chăn ấm, 1 đôi tay lớn nâng đầu cô lên để gối ở dưới, lòng bàn tay anh chạm lên mặt cô, có chút lạnh.
“Nhà vệ sinh có khăn với bàn chải đánh răng, tôi ngủ dưới xe, có chuyện gấp gọi t!” Quý Tu nói xong đứng dậy muốn đi.
Tiêu Nhân nắm bắt tay anh, mở mắt: “Tu Tu, s anh fai ngủ trong xe, hay là a ngủ với e đi, ý e là, cùng e ngủ sofa.”
Quý Tu lấy tay cô ra: “Tôi vẫn nên ngủ xe, em đừng làm loạn nữa!”
Anh đứng dậy lấy 1 cái chăn mỏng rời chung cư.
Tiêu Nhân bĩu môi, rất tiếc núi kéo chăn của anh, tên này quá chính nhân quân tử r, 2 cô gái xuân sắc trc mặt cũng k làm gì, anh là Đường Tăng đầu thai à!
Nhưng nam nhân như v, thật hiếm thấy.
Ôm chăn của anh, cô ở sofa ngây ngốc cười.
Mộ gia.
“Còn chưa tìm đc tam thiếu s?” Vừa đến nhà, Tân Viên Thường liền hỏi quản gia.
“Tìm khắp nơi, xe k có, các phòng trong nhà, trong hầm xe, hầm rượu, hoa viên đều tìm hết, chỗ có thể tìm đều tìm r.” Quản gia đáp, bản thân cũng gấp đến đầy đầu mồ hôi: “Phu nhân, Băng Khuynh tiểu thư thế nào r?”
“Lo nhiều thôi, đã k s r!”
“Uhm, v thì tốt, v thì tốt!”
Mộ Cẩm Đình nhíu mày, mím môi suy nghĩ: “Nguyệt Sâm có thể ở đâu? Ng ở nhà s có thể tự nhiên biến mất, quá kì lạ, hồ bơi, hầm rượu bỏ phế, bên hồ đều tìm hết r?”
Mộ Lâm Nguyệt nói: “Tìm ra, những chỗ này cô và chị dâu mới đi tìm r.”
“Có fai đi ra ngoài r k?” Hạ Vân Khuynh yếu ớt nói.
Quản gia lắc đầu: “K có, tôi hỏi bảo vệ r, cũng coi camera, xác định k có!”
“V cũng quá kì lạ, v nó ở đâu?” Mộ Cẩm Đình khổ não nghĩ k ra nơi nào.
Mộ Nguyệt Bạch ở bên đó vốn im lặng đã lâu, lúc mọi ng đang nhức đầu suy nghĩ, anh từ tốn mở miệng: “E biết ở đâu!”
Mọi ng nhìn qua.
“Em biết?”
“V nó ở đâu?”
Mộ Nguyệt Bạch cười nhạt nhìn lướt m.n: “M.n yên tâm, chỗ đó k xa, cũng rất an toàn, nhưng chúng ta vẫn k nên làm phiền nó, để nó ở đó đi,” Anh đưa tay lên ngáp: “Con cũng mệt r, về ngủ đây, ngủ ngon!”
Hai tay anh bỏ túi, bước chân rời đi.
Đêm nay, có ng xác định là sẽ trầm luân vào đau khổ, những ngày tháng k thấy ngày mai, đau khổ k nhìn thấy hi vọng sẽ như bàn tay của ma quỷ bóp chặt cổ họng khiến anh k hít thở, nhưng k thở đc k fai là nỗi đau cuối cùng, trc khi quên đc cô gái đó, sẽ luôn đau khổ như v.
Thưởng thức cảm xúc tốt đẹp đi, e trai yêu dấu nhất của ta!
Anh rời biệt thự, để lại đáp án k ai đoán đc cho cả ng, 1 nơi k quá xa lại an toàn?
V đó sẽ là nơi nào?
Sáng sớm, cả thành phố như bị sương che lấp.
Hạ Băng Khuynh dậy tử giấc mơ dài, mơ thấy gì sau khi tỉnh cô k nhớ nữa, nhưng cảm giác để lại trong lành rất im ắng rất trống rỗng.
Mở mắt nằm trên giường, não ẩn hiện lướt qua tình cảnh đó, như là miếng thủy tinh trôi nổi trên mặt nước, trên từng miếng đều là 1 cảnh đó.
Đây cũng là 1 cảnh trong mộng cảnh?
- -------- ----------
Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… Trên ng đc đắp 1 cái chăn ấm, 1 đôi tay lớn nâng đầu cô lên để gối ở dưới, lòng bàn tay anh chạm lên mặt cô, có chút lạnh.“Nhà vệ sinh có khăn với bàn chải đánh răng, tôi ngủ dưới xe, có chuyện gấp gọi t!” Quý Tu nói xong đứng dậy muốn đi.Tiêu Nhân nắm bắt tay anh, mở mắt: “Tu Tu, s anh fai ngủ trong xe, hay là a ngủ với e đi, ý e là, cùng e ngủ sofa.”Quý Tu lấy tay cô ra: “Tôi vẫn nên ngủ xe, em đừng làm loạn nữa!”Anh đứng dậy lấy 1 cái chăn mỏng rời chung cư.Tiêu Nhân bĩu môi, rất tiếc núi kéo chăn của anh, tên này quá chính nhân quân tử r, 2 cô gái xuân sắc trc mặt cũng k làm gì, anh là Đường Tăng đầu thai à!Nhưng nam nhân như v, thật hiếm thấy.Ôm chăn của anh, cô ở sofa ngây ngốc cười.Mộ gia.“Còn chưa tìm đc tam thiếu s?” Vừa đến nhà, Tân Viên Thường liền hỏi quản gia.“Tìm khắp nơi, xe k có, các phòng trong nhà, trong hầm xe, hầm rượu, hoa viên đều tìm hết, chỗ có thể tìm đều tìm r.” Quản gia đáp, bản thân cũng gấp đến đầy đầu mồ hôi: “Phu nhân, Băng Khuynh tiểu thư thế nào r?”“Lo nhiều thôi, đã k s r!”“Uhm, v thì tốt, v thì tốt!”Mộ Cẩm Đình nhíu mày, mím môi suy nghĩ: “Nguyệt Sâm có thể ở đâu? Ng ở nhà s có thể tự nhiên biến mất, quá kì lạ, hồ bơi, hầm rượu bỏ phế, bên hồ đều tìm hết r?”Mộ Lâm Nguyệt nói: “Tìm ra, những chỗ này cô và chị dâu mới đi tìm r.”“Có fai đi ra ngoài r k?” Hạ Vân Khuynh yếu ớt nói.Quản gia lắc đầu: “K có, tôi hỏi bảo vệ r, cũng coi camera, xác định k có!”“V cũng quá kì lạ, v nó ở đâu?” Mộ Cẩm Đình khổ não nghĩ k ra nơi nào.Mộ Nguyệt Bạch ở bên đó vốn im lặng đã lâu, lúc mọi ng đang nhức đầu suy nghĩ, anh từ tốn mở miệng: “E biết ở đâu!”Mọi ng nhìn qua.“Em biết?”“V nó ở đâu?”Mộ Nguyệt Bạch cười nhạt nhìn lướt m.n: “M.n yên tâm, chỗ đó k xa, cũng rất an toàn, nhưng chúng ta vẫn k nên làm phiền nó, để nó ở đó đi,” Anh đưa tay lên ngáp: “Con cũng mệt r, về ngủ đây, ngủ ngon!”Hai tay anh bỏ túi, bước chân rời đi.Đêm nay, có ng xác định là sẽ trầm luân vào đau khổ, những ngày tháng k thấy ngày mai, đau khổ k nhìn thấy hi vọng sẽ như bàn tay của ma quỷ bóp chặt cổ họng khiến anh k hít thở, nhưng k thở đc k fai là nỗi đau cuối cùng, trc khi quên đc cô gái đó, sẽ luôn đau khổ như v.Thưởng thức cảm xúc tốt đẹp đi, e trai yêu dấu nhất của ta!Anh rời biệt thự, để lại đáp án k ai đoán đc cho cả ng, 1 nơi k quá xa lại an toàn?V đó sẽ là nơi nào?Sáng sớm, cả thành phố như bị sương che lấp.Hạ Băng Khuynh dậy tử giấc mơ dài, mơ thấy gì sau khi tỉnh cô k nhớ nữa, nhưng cảm giác để lại trong lành rất im ắng rất trống rỗng.Mở mắt nằm trên giường, não ẩn hiện lướt qua tình cảnh đó, như là miếng thủy tinh trôi nổi trên mặt nước, trên từng miếng đều là 1 cảnh đó.Đây cũng là 1 cảnh trong mộng cảnh?- -------- ----------