Đêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi…
Chương 339
Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… Điện thoại vẫn reo, Hạ Băng Khuynh do dự nhận hay k.Bây h chỉ thấy ng liên quan Mộ gia, ng liên quan đến Mộ Nguyệt Sâm, cô đều phải suy nghĩ.“S k nhận đth, k fai đth quẫy nhiễu chứ!” Tiêu Nhân đưa đầu qua, nhìn màn hình đth: “Mộ-Lưu-Huyền? Ài, nghe tên quen quen.”“Cậu thấy từ Mộ quen quá, đó là con trai của cô, tứ thiếu Mộ gia.” Hạ Băng Khuynh nói xong, nhận đth: “Alo, Lưu Huyền, sao có thời gian gọi điện, ở Hàn tốt k?”Giọng vui vẻ của Mộ Lưu Huyền truyền đến: “Anh về r, vừa về nhà, s e chạy đến trường r?”“Hả” Đột nhiên bị hỏi, Hạ Băng Khuynh nhất thời k phản ứng lại, chỉ có thể tìm đại lý do: “Em---, muốn thử cuộc sống sống chung với bạn bè.”“Bỏ giường lớn thoải mái Mộ gia, đi ngủ giường cứng của trường, Băng Khuynh suy nghĩ của em thật khác biệt!” Mộ Lưu Huyền trêu cô.“Nếu a k có chuyện quan trọng, em phải cúp đây.” Hạ Băng Khuynh cố tỏ ra k vui nói.“Đừng, đừng, anh đùa thôi, đừng cúp.” Mộ Lưu Huyền liền ngăn cô, nói mục đích: “Tối nay về ăn cơm, anh mang quà cho em.”Về Mộ gia?Ăn tối?Lòng Hạ Băng Khuynh bị chấn động, như k cần nghĩ đáp: “Tối nay e k rảnh, ngày khác mời anh ăn, đến lúc đưa quà cho em.”“Quà đương nhiên đưa lúc đông vui tốt hơn, với lại mai anh fai đi Thụy Sĩ, k có ngày khác, lâu r k gặp, anh đặc biệt nhớ em, k lẽ e vô tình v s.”“Cái này---”“K có cài này cái kia, đợi lát anh đến đón, quyết định v đi, nếu e k phối hợp, chúng ta k là bạn nữa, cúp đây!”“Alo, Lưu Huyền---”Hạ Băng Khuynh còn muốn nói gì, Mộ Lưu Huyền đã cúp r.Tên này cũng quá tự quyết quá!“Tớ nhớ r!” Tiêu Nhân ở bên la: “Mộ Lưu Huyền, là nam thần của đại học S, đáng tiếc đi Hàn học trao đổi, thì ra đến từ Mộ gia, gen nhà này quá mạnh, toàn sinh ra soái ca!”“Ài” Hạ Băng Khuynh phiền não thở dài, cô k có tâm trạng quan tâm lời cô nữa, cô chỉ muốn biết lát nên làm gì?Hay là trốn đi, tùy tiện nói đại cớ, sau này xin lỗi anh sau.Uhm, cứ v, vừa tan học tắt máy, sau đó tìm nơi trốn, chỉ cần k đi Mộ gia, cái gì cũng đc.Mộ gia.Mộ Lưu Huyền cực soái thả đth xuống, cười lộ hàm răng trắng với quản gia: “Thế nào, tôi lợi hại k, 1 cuộc điện thoại, xong!”“Haha, vẫn là tứ thiếu có cách!” Quản gia cười từ bi như phật.“Nhưng tại s dùng cách này dụ em ấy về? Rốt cuộc chuyện gì xảy ra khiến Băng Khuynh k muốn về nhà?” Mộ Lưu Huyền k hiểu, anh vừa về, đến hành lý còn chưa để xuống, liền kêu anh đi lừa gạt.“1 lời khó hết!” Quản gia thở dài, uyển chuyển đổi chủ đề: “Tứ thiếu mai thật sự đi Thụy Sĩ?”Mộ Lưu Huyền cười: “Đương nhiên k, tôi k có sở thích làm siêu nhân trên k.” Nói xong anh đi ra ngoài: “Đưa hành lý tôi về phòng.”Tiếng chuông lớp vang lên, Hạ Băng Khuynh cầm hoa, nói 1 câu với Tiêu Nhân liền chuồn.Ai ngờ, vừa ra cửa, thì thấy Mộ Lưu Huyền dựa lên tường, tư thế đẹp trai, đeo kính đen đang cười rạng rỡ với cô.- -------- ----------
Điện thoại vẫn reo, Hạ Băng Khuynh do dự nhận hay k.
Bây h chỉ thấy ng liên quan Mộ gia, ng liên quan đến Mộ Nguyệt Sâm, cô đều phải suy nghĩ.
“S k nhận đth, k fai đth quẫy nhiễu chứ!” Tiêu Nhân đưa đầu qua, nhìn màn hình đth: “Mộ-Lưu-Huyền? Ài, nghe tên quen quen.”
“Cậu thấy từ Mộ quen quá, đó là con trai của cô, tứ thiếu Mộ gia.” Hạ Băng Khuynh nói xong, nhận đth: “Alo, Lưu Huyền, sao có thời gian gọi điện, ở Hàn tốt k?”
Giọng vui vẻ của Mộ Lưu Huyền truyền đến: “Anh về r, vừa về nhà, s e chạy đến trường r?”
“Hả” Đột nhiên bị hỏi, Hạ Băng Khuynh nhất thời k phản ứng lại, chỉ có thể tìm đại lý do: “Em---, muốn thử cuộc sống sống chung với bạn bè.”
“Bỏ giường lớn thoải mái Mộ gia, đi ngủ giường cứng của trường, Băng Khuynh suy nghĩ của em thật khác biệt!” Mộ Lưu Huyền trêu cô.
“Nếu a k có chuyện quan trọng, em phải cúp đây.” Hạ Băng Khuynh cố tỏ ra k vui nói.
“Đừng, đừng, anh đùa thôi, đừng cúp.” Mộ Lưu Huyền liền ngăn cô, nói mục đích: “Tối nay về ăn cơm, anh mang quà cho em.”
Về Mộ gia?
Ăn tối?
Lòng Hạ Băng Khuynh bị chấn động, như k cần nghĩ đáp: “Tối nay e k rảnh, ngày khác mời anh ăn, đến lúc đưa quà cho em.”
“Quà đương nhiên đưa lúc đông vui tốt hơn, với lại mai anh fai đi Thụy Sĩ, k có ngày khác, lâu r k gặp, anh đặc biệt nhớ em, k lẽ e vô tình v s.”
“Cái này---”
“K có cài này cái kia, đợi lát anh đến đón, quyết định v đi, nếu e k phối hợp, chúng ta k là bạn nữa, cúp đây!”
“Alo, Lưu Huyền---”
Hạ Băng Khuynh còn muốn nói gì, Mộ Lưu Huyền đã cúp r.
Tên này cũng quá tự quyết quá!
“Tớ nhớ r!” Tiêu Nhân ở bên la: “Mộ Lưu Huyền, là nam thần của đại học S, đáng tiếc đi Hàn học trao đổi, thì ra đến từ Mộ gia, gen nhà này quá mạnh, toàn sinh ra soái ca!”
“Ài” Hạ Băng Khuynh phiền não thở dài, cô k có tâm trạng quan tâm lời cô nữa, cô chỉ muốn biết lát nên làm gì?
Hay là trốn đi, tùy tiện nói đại cớ, sau này xin lỗi anh sau.
Uhm, cứ v, vừa tan học tắt máy, sau đó tìm nơi trốn, chỉ cần k đi Mộ gia, cái gì cũng đc.
Mộ gia.
Mộ Lưu Huyền cực soái thả đth xuống, cười lộ hàm răng trắng với quản gia: “Thế nào, tôi lợi hại k, 1 cuộc điện thoại, xong!”
“Haha, vẫn là tứ thiếu có cách!” Quản gia cười từ bi như phật.
“Nhưng tại s dùng cách này dụ em ấy về? Rốt cuộc chuyện gì xảy ra khiến Băng Khuynh k muốn về nhà?” Mộ Lưu Huyền k hiểu, anh vừa về, đến hành lý còn chưa để xuống, liền kêu anh đi lừa gạt.
“1 lời khó hết!” Quản gia thở dài, uyển chuyển đổi chủ đề: “Tứ thiếu mai thật sự đi Thụy Sĩ?”
Mộ Lưu Huyền cười: “Đương nhiên k, tôi k có sở thích làm siêu nhân trên k.” Nói xong anh đi ra ngoài: “Đưa hành lý tôi về phòng.”
Tiếng chuông lớp vang lên, Hạ Băng Khuynh cầm hoa, nói 1 câu với Tiêu Nhân liền chuồn.
Ai ngờ, vừa ra cửa, thì thấy Mộ Lưu Huyền dựa lên tường, tư thế đẹp trai, đeo kính đen đang cười rạng rỡ với cô.
- -------- ----------
Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… Điện thoại vẫn reo, Hạ Băng Khuynh do dự nhận hay k.Bây h chỉ thấy ng liên quan Mộ gia, ng liên quan đến Mộ Nguyệt Sâm, cô đều phải suy nghĩ.“S k nhận đth, k fai đth quẫy nhiễu chứ!” Tiêu Nhân đưa đầu qua, nhìn màn hình đth: “Mộ-Lưu-Huyền? Ài, nghe tên quen quen.”“Cậu thấy từ Mộ quen quá, đó là con trai của cô, tứ thiếu Mộ gia.” Hạ Băng Khuynh nói xong, nhận đth: “Alo, Lưu Huyền, sao có thời gian gọi điện, ở Hàn tốt k?”Giọng vui vẻ của Mộ Lưu Huyền truyền đến: “Anh về r, vừa về nhà, s e chạy đến trường r?”“Hả” Đột nhiên bị hỏi, Hạ Băng Khuynh nhất thời k phản ứng lại, chỉ có thể tìm đại lý do: “Em---, muốn thử cuộc sống sống chung với bạn bè.”“Bỏ giường lớn thoải mái Mộ gia, đi ngủ giường cứng của trường, Băng Khuynh suy nghĩ của em thật khác biệt!” Mộ Lưu Huyền trêu cô.“Nếu a k có chuyện quan trọng, em phải cúp đây.” Hạ Băng Khuynh cố tỏ ra k vui nói.“Đừng, đừng, anh đùa thôi, đừng cúp.” Mộ Lưu Huyền liền ngăn cô, nói mục đích: “Tối nay về ăn cơm, anh mang quà cho em.”Về Mộ gia?Ăn tối?Lòng Hạ Băng Khuynh bị chấn động, như k cần nghĩ đáp: “Tối nay e k rảnh, ngày khác mời anh ăn, đến lúc đưa quà cho em.”“Quà đương nhiên đưa lúc đông vui tốt hơn, với lại mai anh fai đi Thụy Sĩ, k có ngày khác, lâu r k gặp, anh đặc biệt nhớ em, k lẽ e vô tình v s.”“Cái này---”“K có cài này cái kia, đợi lát anh đến đón, quyết định v đi, nếu e k phối hợp, chúng ta k là bạn nữa, cúp đây!”“Alo, Lưu Huyền---”Hạ Băng Khuynh còn muốn nói gì, Mộ Lưu Huyền đã cúp r.Tên này cũng quá tự quyết quá!“Tớ nhớ r!” Tiêu Nhân ở bên la: “Mộ Lưu Huyền, là nam thần của đại học S, đáng tiếc đi Hàn học trao đổi, thì ra đến từ Mộ gia, gen nhà này quá mạnh, toàn sinh ra soái ca!”“Ài” Hạ Băng Khuynh phiền não thở dài, cô k có tâm trạng quan tâm lời cô nữa, cô chỉ muốn biết lát nên làm gì?Hay là trốn đi, tùy tiện nói đại cớ, sau này xin lỗi anh sau.Uhm, cứ v, vừa tan học tắt máy, sau đó tìm nơi trốn, chỉ cần k đi Mộ gia, cái gì cũng đc.Mộ gia.Mộ Lưu Huyền cực soái thả đth xuống, cười lộ hàm răng trắng với quản gia: “Thế nào, tôi lợi hại k, 1 cuộc điện thoại, xong!”“Haha, vẫn là tứ thiếu có cách!” Quản gia cười từ bi như phật.“Nhưng tại s dùng cách này dụ em ấy về? Rốt cuộc chuyện gì xảy ra khiến Băng Khuynh k muốn về nhà?” Mộ Lưu Huyền k hiểu, anh vừa về, đến hành lý còn chưa để xuống, liền kêu anh đi lừa gạt.“1 lời khó hết!” Quản gia thở dài, uyển chuyển đổi chủ đề: “Tứ thiếu mai thật sự đi Thụy Sĩ?”Mộ Lưu Huyền cười: “Đương nhiên k, tôi k có sở thích làm siêu nhân trên k.” Nói xong anh đi ra ngoài: “Đưa hành lý tôi về phòng.”Tiếng chuông lớp vang lên, Hạ Băng Khuynh cầm hoa, nói 1 câu với Tiêu Nhân liền chuồn.Ai ngờ, vừa ra cửa, thì thấy Mộ Lưu Huyền dựa lên tường, tư thế đẹp trai, đeo kính đen đang cười rạng rỡ với cô.- -------- ----------