Tác giả:

Đêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi…

Chương 341

Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… Mộ Lưu Huyền chạy qua, lấy hoa trong tay cô: “Đây là tặng tôi, vẫn là tôi cầm!”Hạ Băng Khuynh lười giải thích, bây h cô có thể khống chế nhịp tim mình là tốt lắm r.2 ng đi vào, dưới lầu rất im lặng.Thời gian này quả thật k có ai, đi làm vẫn chưa về.Quản gia từ trong cười đi ra: “Tiểu thư Băng Khuynh đến r, lâu k gặp, cô ốm đi quá.”“Ốm thì tốt, con đang giảm cân.” Hạ Băng Khuynh cười đáp.Mộ Lưu Huyền để hoa lên sofa: “2 ng nói chuyện, tôi lên thu dọn hành lí, thay đồ r xuống.”Anh nói xong, chạy lên lầu.Hạ Băng Khuynh thuận thế đến sofa của sảnh ngồi, từ trong cầm lấy đth ra chơi, k quan tâm ý muốn nói tiếp của quản gia.Chú quản gia lòng hướng về ng đó, nói tiếp nhất định nhắc đến anh, mà cô k muốn nghe tên đó, tình hình của anh, các loại chuyện liên quan.1 lúc, trc mặt cô để 1 ly trà và điểm tâm.Hạ Băng Khuynh lấy trà uống miếng.Quản gia đứng đó k đi, cười nhìn cô: “Điểm tâm cô thích, ăn nhiều chút.”“Uhm, đc!” Hạ Băng Khuynh gật đầu, lấy miếng bánh kem ăn.Cùng vị, nhưng lòng k giống, ăn vào, k cảm thấy giống nữa.Quản gia vẫn k đi, ngập ngừng muốn nói gì đó.Mắt thấy ông muốn nói gì, Hạ Băng Khuynh mở miệng chặn lại, thành khẩn cười: “Chú, nếu muốn nói chuyện của tam thiếu, vẫn là đừng nói, cầu xin!”“Tiểu thư Băng Khuynh, tam thiếu rất nhớ cô!” Quản gia cũng thành khẩn.Hạ Băng Khuynh k muốn nghe, thả ly xuống: “Thời gian ăn cơm còn sớm, con ra ngoài đi dạo!”Cô đứng dậy ra ngoài.Cái gì nhớ cô hay k, cô k muốn nghe.“Tiểu thư Băng Khuynh---” Quản gia lại kêu 1 tiếng, nhưng thấy cô k quay đầu, lòng bất giác thở dài, ài, 2 ng đều cứng đầu.Đi ra ngoài, Hạ Băng Khuynh thoải mái tí.Cô tìm chỗ im ắng ngồi, trc đây ở đây sống rất tự tại, nhưng bây h, đi 1 bước cũng cảm thấy lạnh lẽo và phải cẩn thận, nơi này khiến cô k thở đc.Thời gian lại đến xế chiều.Tính ra lát nữa sẽ về, lòng cô lại căng thẳng, hận k thể lập tức rời đi, bữa cơm này, quả thật như bắt cô ăn dao nuốt xuống.Vẫn là đi về biệt thự, bị phát hiện ngồi mình ở đây càng kì lạ.Đứng dậy đi về, qua 1 hoa viên, lúc sắp đến biệt thự, 1 giọng nghi ngờ vang lên: “Băng Khuynh?”Giọng ôn nhu khiến Hạ Băng Khuynh ngây ng, cô thật muốn giả bộ nghe r đi, nhưng cô biết v cũng k xong, anh sẽ qua kéo cô lại, k bằng cô chủ động đối mặt.Người này, cô cũng rất phiền.Điều chỉnh tâm trạng, quay đầu: “K sai, là tôi!”Mộ Nguyệt Bạch đã đi đến trc mặt cô, anh nhìn mặt cô, mắt như cũ ôn nhu: “Em đến đột nhiên quá, anh tưởng mình hoa mắt.”“K fai s, tôi cũng cảm thấy đột nhiên” Hạ Băng Khuynh nhún vai, k giao lưu mắt với anh nhiều, nghiêng ng di chuyển ánh nhìn: “Nhưng đột nhiên này rất nhanh kết thúc, tôi chỉ đến ăn cơm.”“Anh thật hi vọng em có thể quay lại sống!” Mộ Nguyệt Bạch đến gần cô 1 chút, cô gái trc mắt, k còn hoạt bát như trc nữa.- -------- ----------

Mộ Lưu Huyền chạy qua, lấy hoa trong tay cô: “Đây là tặng tôi, vẫn là tôi cầm!”

Hạ Băng Khuynh lười giải thích, bây h cô có thể khống chế nhịp tim mình là tốt lắm r.

2 ng đi vào, dưới lầu rất im lặng.

Thời gian này quả thật k có ai, đi làm vẫn chưa về.

Quản gia từ trong cười đi ra: “Tiểu thư Băng Khuynh đến r, lâu k gặp, cô ốm đi quá.”

“Ốm thì tốt, con đang giảm cân.” Hạ Băng Khuynh cười đáp.

Mộ Lưu Huyền để hoa lên sofa: “2 ng nói chuyện, tôi lên thu dọn hành lí, thay đồ r xuống.”

Anh nói xong, chạy lên lầu.

Hạ Băng Khuynh thuận thế đến sofa của sảnh ngồi, từ trong cầm lấy đth ra chơi, k quan tâm ý muốn nói tiếp của quản gia.

Chú quản gia lòng hướng về ng đó, nói tiếp nhất định nhắc đến anh, mà cô k muốn nghe tên đó, tình hình của anh, các loại chuyện liên quan.

1 lúc, trc mặt cô để 1 ly trà và điểm tâm.

Hạ Băng Khuynh lấy trà uống miếng.

Quản gia đứng đó k đi, cười nhìn cô: “Điểm tâm cô thích, ăn nhiều chút.”

“Uhm, đc!” Hạ Băng Khuynh gật đầu, lấy miếng bánh kem ăn.

Cùng vị, nhưng lòng k giống, ăn vào, k cảm thấy giống nữa.

Quản gia vẫn k đi, ngập ngừng muốn nói gì đó.

Mắt thấy ông muốn nói gì, Hạ Băng Khuynh mở miệng chặn lại, thành khẩn cười: “Chú, nếu muốn nói chuyện của tam thiếu, vẫn là đừng nói, cầu xin!”

“Tiểu thư Băng Khuynh, tam thiếu rất nhớ cô!” Quản gia cũng thành khẩn.

Hạ Băng Khuynh k muốn nghe, thả ly xuống: “Thời gian ăn cơm còn sớm, con ra ngoài đi dạo!”

Cô đứng dậy ra ngoài.

Cái gì nhớ cô hay k, cô k muốn nghe.

“Tiểu thư Băng Khuynh---” Quản gia lại kêu 1 tiếng, nhưng thấy cô k quay đầu, lòng bất giác thở dài, ài, 2 ng đều cứng đầu.

Đi ra ngoài, Hạ Băng Khuynh thoải mái tí.

Cô tìm chỗ im ắng ngồi, trc đây ở đây sống rất tự tại, nhưng bây h, đi 1 bước cũng cảm thấy lạnh lẽo và phải cẩn thận, nơi này khiến cô k thở đc.

Thời gian lại đến xế chiều.

Tính ra lát nữa sẽ về, lòng cô lại căng thẳng, hận k thể lập tức rời đi, bữa cơm này, quả thật như bắt cô ăn dao nuốt xuống.

Vẫn là đi về biệt thự, bị phát hiện ngồi mình ở đây càng kì lạ.

Đứng dậy đi về, qua 1 hoa viên, lúc sắp đến biệt thự, 1 giọng nghi ngờ vang lên: “Băng Khuynh?”

Giọng ôn nhu khiến Hạ Băng Khuynh ngây ng, cô thật muốn giả bộ nghe r đi, nhưng cô biết v cũng k xong, anh sẽ qua kéo cô lại, k bằng cô chủ động đối mặt.

Người này, cô cũng rất phiền.

Điều chỉnh tâm trạng, quay đầu: “K sai, là tôi!”

Mộ Nguyệt Bạch đã đi đến trc mặt cô, anh nhìn mặt cô, mắt như cũ ôn nhu: “Em đến đột nhiên quá, anh tưởng mình hoa mắt.”

“K fai s, tôi cũng cảm thấy đột nhiên” Hạ Băng Khuynh nhún vai, k giao lưu mắt với anh nhiều, nghiêng ng di chuyển ánh nhìn: “Nhưng đột nhiên này rất nhanh kết thúc, tôi chỉ đến ăn cơm.”

“Anh thật hi vọng em có thể quay lại sống!” Mộ Nguyệt Bạch đến gần cô 1 chút, cô gái trc mắt, k còn hoạt bát như trc nữa.

- -------- ----------

Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… Mộ Lưu Huyền chạy qua, lấy hoa trong tay cô: “Đây là tặng tôi, vẫn là tôi cầm!”Hạ Băng Khuynh lười giải thích, bây h cô có thể khống chế nhịp tim mình là tốt lắm r.2 ng đi vào, dưới lầu rất im lặng.Thời gian này quả thật k có ai, đi làm vẫn chưa về.Quản gia từ trong cười đi ra: “Tiểu thư Băng Khuynh đến r, lâu k gặp, cô ốm đi quá.”“Ốm thì tốt, con đang giảm cân.” Hạ Băng Khuynh cười đáp.Mộ Lưu Huyền để hoa lên sofa: “2 ng nói chuyện, tôi lên thu dọn hành lí, thay đồ r xuống.”Anh nói xong, chạy lên lầu.Hạ Băng Khuynh thuận thế đến sofa của sảnh ngồi, từ trong cầm lấy đth ra chơi, k quan tâm ý muốn nói tiếp của quản gia.Chú quản gia lòng hướng về ng đó, nói tiếp nhất định nhắc đến anh, mà cô k muốn nghe tên đó, tình hình của anh, các loại chuyện liên quan.1 lúc, trc mặt cô để 1 ly trà và điểm tâm.Hạ Băng Khuynh lấy trà uống miếng.Quản gia đứng đó k đi, cười nhìn cô: “Điểm tâm cô thích, ăn nhiều chút.”“Uhm, đc!” Hạ Băng Khuynh gật đầu, lấy miếng bánh kem ăn.Cùng vị, nhưng lòng k giống, ăn vào, k cảm thấy giống nữa.Quản gia vẫn k đi, ngập ngừng muốn nói gì đó.Mắt thấy ông muốn nói gì, Hạ Băng Khuynh mở miệng chặn lại, thành khẩn cười: “Chú, nếu muốn nói chuyện của tam thiếu, vẫn là đừng nói, cầu xin!”“Tiểu thư Băng Khuynh, tam thiếu rất nhớ cô!” Quản gia cũng thành khẩn.Hạ Băng Khuynh k muốn nghe, thả ly xuống: “Thời gian ăn cơm còn sớm, con ra ngoài đi dạo!”Cô đứng dậy ra ngoài.Cái gì nhớ cô hay k, cô k muốn nghe.“Tiểu thư Băng Khuynh---” Quản gia lại kêu 1 tiếng, nhưng thấy cô k quay đầu, lòng bất giác thở dài, ài, 2 ng đều cứng đầu.Đi ra ngoài, Hạ Băng Khuynh thoải mái tí.Cô tìm chỗ im ắng ngồi, trc đây ở đây sống rất tự tại, nhưng bây h, đi 1 bước cũng cảm thấy lạnh lẽo và phải cẩn thận, nơi này khiến cô k thở đc.Thời gian lại đến xế chiều.Tính ra lát nữa sẽ về, lòng cô lại căng thẳng, hận k thể lập tức rời đi, bữa cơm này, quả thật như bắt cô ăn dao nuốt xuống.Vẫn là đi về biệt thự, bị phát hiện ngồi mình ở đây càng kì lạ.Đứng dậy đi về, qua 1 hoa viên, lúc sắp đến biệt thự, 1 giọng nghi ngờ vang lên: “Băng Khuynh?”Giọng ôn nhu khiến Hạ Băng Khuynh ngây ng, cô thật muốn giả bộ nghe r đi, nhưng cô biết v cũng k xong, anh sẽ qua kéo cô lại, k bằng cô chủ động đối mặt.Người này, cô cũng rất phiền.Điều chỉnh tâm trạng, quay đầu: “K sai, là tôi!”Mộ Nguyệt Bạch đã đi đến trc mặt cô, anh nhìn mặt cô, mắt như cũ ôn nhu: “Em đến đột nhiên quá, anh tưởng mình hoa mắt.”“K fai s, tôi cũng cảm thấy đột nhiên” Hạ Băng Khuynh nhún vai, k giao lưu mắt với anh nhiều, nghiêng ng di chuyển ánh nhìn: “Nhưng đột nhiên này rất nhanh kết thúc, tôi chỉ đến ăn cơm.”“Anh thật hi vọng em có thể quay lại sống!” Mộ Nguyệt Bạch đến gần cô 1 chút, cô gái trc mắt, k còn hoạt bát như trc nữa.- -------- ----------

Chương 341