Đêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi…
Chương 349
Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… Cũng chia tay r, k lẽ anh còn muốn với côNghĩ đến khả năng này, tim Hạ Băng Khuynh đập loạn, trong giá lạnh, vì suy nghĩ này mà mặt nhỏ khẽ nóng.Quay mặt qua 1 bên, cô cố trấn tĩnh nói: “Dừng sai chỗ rồi, đây k fai ktx nữ.”Mộ Nguyệt Sâm nghiêng đầu, môi mỏng cong lên: “Tôi hình như k có nói đưa e về trường!”Từ tư thế cao lạnh luôn duy trì nãy h, vì nhạo báng mà cười lạnh, chuyển qa 1 loại khác càng làm ng khác thêm khủng hoảng.U ám, mà lại tà mị!Lộ ra vẻ nguy hiểm k thể nhìn thấu!Hạ Băng Khuynh chỉ nghe ngữ điệu này, lòng bắt đầu bất an.Dù s trong đêm mưa mơ hồ v, bốn phía trừ nhà nghỉ này, đều là con đường vô tận, nếu cô bị ép xuống xe k chịu vào, kết quả chỉ có ướt mưa trên con đường này.Cô k có tự tin cá là anh sẽ mềm lòng, nam nhân này 1 khi lạnh lùng thì lạnh lùng đến vô tình, cô đã từng trải qua rồi.Ngồi thẳng ng, cô cố gắng bình ổn lại tim mình, nói lần nữa: “Xin đưa tôi về ktx!”K có tiếng.Lập tức, 1 bóng đen áp lên cô, che đi ánh sáng duy nhất của cô.Hơi thở quen thuộc đến gần cô, ngày càng gần, gió nóng phả lên tóc cô, trên mắt, trên môi, đến bên tai, cuối cùng đến cổ mẫn cảm sợ nhột nhất, miệng anh sắp chạm vào da cô, nhưng lại cứ k xuống, cứ thổi hơi nóng vào cổ cô, nhẹ nhàng chậm rãi thổi qua, như là chuẩn bị, cũng như đang trêu chọc.Cảm giác tê dại lưu chuyển trong lòng cô, cơ thể bất giác căng cứng, hơi thở cũng trở nên hỗn loạn.“Em xác định muốn về ktx?”Giọng trầm thấp, ưu nhã như là tiếng violin đang đc kéo chậm, trong hơi thở, độ nóng phả lên cổ cô, càng khiến cô k thể thở đều đc.“Đương nhiên r!” Hạ Băng Khuynh miễn cưỡng khống chế nhịp tim, k để anh thấy ựu dị thường của mình.“Tôi thấy hình như k fai---” Tay lớn ôm eo cô, kéo cô đến gần, dán chặt với cơ thể cường trán của anh.Miệng anh vẫn rơi trên cổ cô, tay phải chui vào quần áo cô, thuận theo đường cong sau lưng cô mà chơi đùa, ngón tay nhẹ v**t v*.“Dừng tay! Nghe thấy k!” Hạ Băng Khuynh k chống lại đc nữa, cô tuyệt đối k thể vì 1 lần anh đến gần, mà * l**n t*nh m*.“Nữ nhân luôn khẩu thị tâm phi, miệng kêu dừng, tim lại hy vọng tôi có thể tiếp tục, rồi tiếp tục---” Lồng ngực săn chắc chà sát lên ngực cô, mạnh mẽ áp cô lên chỗ ngồi.Tay ở sau chuyển sang trc.- -------- ----------
Cũng chia tay r, k lẽ anh còn muốn với cô
Nghĩ đến khả năng này, tim Hạ Băng Khuynh đập loạn, trong giá lạnh, vì suy nghĩ này mà mặt nhỏ khẽ nóng.
Quay mặt qua 1 bên, cô cố trấn tĩnh nói: “Dừng sai chỗ rồi, đây k fai ktx nữ.”
Mộ Nguyệt Sâm nghiêng đầu, môi mỏng cong lên: “Tôi hình như k có nói đưa e về trường!”
Từ tư thế cao lạnh luôn duy trì nãy h, vì nhạo báng mà cười lạnh, chuyển qa 1 loại khác càng làm ng khác thêm khủng hoảng.
U ám, mà lại tà mị!
Lộ ra vẻ nguy hiểm k thể nhìn thấu!
Hạ Băng Khuynh chỉ nghe ngữ điệu này, lòng bắt đầu bất an.
Dù s trong đêm mưa mơ hồ v, bốn phía trừ nhà nghỉ này, đều là con đường vô tận, nếu cô bị ép xuống xe k chịu vào, kết quả chỉ có ướt mưa trên con đường này.
Cô k có tự tin cá là anh sẽ mềm lòng, nam nhân này 1 khi lạnh lùng thì lạnh lùng đến vô tình, cô đã từng trải qua rồi.
Ngồi thẳng ng, cô cố gắng bình ổn lại tim mình, nói lần nữa: “Xin đưa tôi về ktx!”
K có tiếng.
Lập tức, 1 bóng đen áp lên cô, che đi ánh sáng duy nhất của cô.
Hơi thở quen thuộc đến gần cô, ngày càng gần, gió nóng phả lên tóc cô, trên mắt, trên môi, đến bên tai, cuối cùng đến cổ mẫn cảm sợ nhột nhất, miệng anh sắp chạm vào da cô, nhưng lại cứ k xuống, cứ thổi hơi nóng vào cổ cô, nhẹ nhàng chậm rãi thổi qua, như là chuẩn bị, cũng như đang trêu chọc.
Cảm giác tê dại lưu chuyển trong lòng cô, cơ thể bất giác căng cứng, hơi thở cũng trở nên hỗn loạn.
“Em xác định muốn về ktx?”
Giọng trầm thấp, ưu nhã như là tiếng violin đang đc kéo chậm, trong hơi thở, độ nóng phả lên cổ cô, càng khiến cô k thể thở đều đc.
“Đương nhiên r!” Hạ Băng Khuynh miễn cưỡng khống chế nhịp tim, k để anh thấy ựu dị thường của mình.
“Tôi thấy hình như k fai---” Tay lớn ôm eo cô, kéo cô đến gần, dán chặt với cơ thể cường trán của anh.
Miệng anh vẫn rơi trên cổ cô, tay phải chui vào quần áo cô, thuận theo đường cong sau lưng cô mà chơi đùa, ngón tay nhẹ v**t v*.
“Dừng tay! Nghe thấy k!” Hạ Băng Khuynh k chống lại đc nữa, cô tuyệt đối k thể vì 1 lần anh đến gần, mà * l**n t*nh m*.
“Nữ nhân luôn khẩu thị tâm phi, miệng kêu dừng, tim lại hy vọng tôi có thể tiếp tục, rồi tiếp tục---” Lồng ngực săn chắc chà sát lên ngực cô, mạnh mẽ áp cô lên chỗ ngồi.
Tay ở sau chuyển sang trc.
- -------- ----------
Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… Cũng chia tay r, k lẽ anh còn muốn với côNghĩ đến khả năng này, tim Hạ Băng Khuynh đập loạn, trong giá lạnh, vì suy nghĩ này mà mặt nhỏ khẽ nóng.Quay mặt qua 1 bên, cô cố trấn tĩnh nói: “Dừng sai chỗ rồi, đây k fai ktx nữ.”Mộ Nguyệt Sâm nghiêng đầu, môi mỏng cong lên: “Tôi hình như k có nói đưa e về trường!”Từ tư thế cao lạnh luôn duy trì nãy h, vì nhạo báng mà cười lạnh, chuyển qa 1 loại khác càng làm ng khác thêm khủng hoảng.U ám, mà lại tà mị!Lộ ra vẻ nguy hiểm k thể nhìn thấu!Hạ Băng Khuynh chỉ nghe ngữ điệu này, lòng bắt đầu bất an.Dù s trong đêm mưa mơ hồ v, bốn phía trừ nhà nghỉ này, đều là con đường vô tận, nếu cô bị ép xuống xe k chịu vào, kết quả chỉ có ướt mưa trên con đường này.Cô k có tự tin cá là anh sẽ mềm lòng, nam nhân này 1 khi lạnh lùng thì lạnh lùng đến vô tình, cô đã từng trải qua rồi.Ngồi thẳng ng, cô cố gắng bình ổn lại tim mình, nói lần nữa: “Xin đưa tôi về ktx!”K có tiếng.Lập tức, 1 bóng đen áp lên cô, che đi ánh sáng duy nhất của cô.Hơi thở quen thuộc đến gần cô, ngày càng gần, gió nóng phả lên tóc cô, trên mắt, trên môi, đến bên tai, cuối cùng đến cổ mẫn cảm sợ nhột nhất, miệng anh sắp chạm vào da cô, nhưng lại cứ k xuống, cứ thổi hơi nóng vào cổ cô, nhẹ nhàng chậm rãi thổi qua, như là chuẩn bị, cũng như đang trêu chọc.Cảm giác tê dại lưu chuyển trong lòng cô, cơ thể bất giác căng cứng, hơi thở cũng trở nên hỗn loạn.“Em xác định muốn về ktx?”Giọng trầm thấp, ưu nhã như là tiếng violin đang đc kéo chậm, trong hơi thở, độ nóng phả lên cổ cô, càng khiến cô k thể thở đều đc.“Đương nhiên r!” Hạ Băng Khuynh miễn cưỡng khống chế nhịp tim, k để anh thấy ựu dị thường của mình.“Tôi thấy hình như k fai---” Tay lớn ôm eo cô, kéo cô đến gần, dán chặt với cơ thể cường trán của anh.Miệng anh vẫn rơi trên cổ cô, tay phải chui vào quần áo cô, thuận theo đường cong sau lưng cô mà chơi đùa, ngón tay nhẹ v**t v*.“Dừng tay! Nghe thấy k!” Hạ Băng Khuynh k chống lại đc nữa, cô tuyệt đối k thể vì 1 lần anh đến gần, mà * l**n t*nh m*.“Nữ nhân luôn khẩu thị tâm phi, miệng kêu dừng, tim lại hy vọng tôi có thể tiếp tục, rồi tiếp tục---” Lồng ngực săn chắc chà sát lên ngực cô, mạnh mẽ áp cô lên chỗ ngồi.Tay ở sau chuyển sang trc.- -------- ----------