Tác giả:

Đêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi…

Chương 397

Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… “Tôi chẳng qua muốn tay mình khỏi nhanh tí, là đầu bếp tự thông minh.” Mộ Nguyệt Sâm k mặn k nhạt đáp, biểu cảm xa lạnh.“Uhm, là v s, v tôi fai cảm ơn đầu bếp mới đúng!” Hạ Băng Khuynh cũng linh hoạt đáp lời, nếu cô k đáp, thì thật sự khó xử chết.“Thật sự nên cảm ơn ông ta.” Mộ Nguyệt Sâm nhàn nhạt đáp 1 tiếng.Hạ Băng Khuynh k nói nữa.Không khí, khó xử.Như là 1 thùng hồ dán tạt vào không trí, không thể động đậy được.Thực ra lời này của Mộ Nguyệt Sâm chỉ cần là ng có não đều biết anh đang giảo biện.1 đầu bếp nhận lương từ Mộ gia, sao có thể tự hiểu sai ý anh, tự mình thông minh cho là fai làm 1 phần cho Băng Khuynh, nếu k fai lời của Nguyệt Sâm biểu thị hoặc là ám thị nhắc nhở 1 câu, ông ta sẽ k làm như thế.Lòng Hạ Băng Khuynh cũng hiểu, đây là mệnh lệnh của anh!Nhưng anh k thừa nhận, cô sẽ k ép anh thừa nhận.Ôn Tử Tích ngồi bên Mộ Nguyệt Sâm, dùng hết sức duy trì nụ cười, dù cho miệng cứng nhắc cười khó coi, cô vẫn thà v còn hơn bản thân trở nên khó coi.Cô còn chưa thua! Cô sẽ k thua!Cơ thể đến gần Mộ Nguyệt Sâm, có thể cho là hành động thân mật, ngữ khí lịch thiệp nói: “Đây là chuyện tốt, nếu anh tự mình mệnh lệnh, cũng là nên làm, mọi ng hi vọng Băng Khuynh sớm hồi phục mà, em cũng như v!”Lòng Hạ Vân Khuynh âm thầm khinh bỉ.Kịch này chắc cũng diễn cho trưởng bối coi, khiến họ cảm thấy cô hiểu chuyện thôi.Mộ Nguyệt Sâm k đáp cô, mặt k biểu cảm.Như k nghe thấy, cũng như là k nhìn thấy!2 ng lớn coi kịch ồn ào liên tiếp 2 ngày, cũng cảm thấy mệt mỏi, dặn quản gia lên món, k ai muốn lộn xộn nữa.Cơm tối rất phong phú.Hạ Băng Khuynh tự lo mình, cũng k quan tâm Ôn Tử Tích và Mộ Nguyệt Sâm, đến 1 cái liếc cũng k có.Mắt Tiêu Nhân đê tiện nhìn sắc mặt mọi ng trên bàn ăn, vừa ăn vừa nghĩ, vừa phân tích tình cảnh trc mắt.Boss kh*ng b* nhị thiếu k đến, ít đi sự đen tối, nhưng Ôn Tử Tích này mặt quả là dày, bị tam thiếu đánh vào mặt trực tiếp, vẫn đi dỗ dành anh ta, có thể thấy thật ra cô cũng biết địa vị của mình trong lòng tam thiếu có bao thấp, nhưng cô cũng thông minh, cô chỉ cần bám dính k buông, khả năng tái hợp của Băng Khuynh và tam thiếu cũng càng thấp, nói chung, cô sẽ tiếp tục chơi với tam thiếu mặt nát tính xấu, nói k chừng lập tức chơi xong.Biết rõ lòng anh có ng khác, vẫn giả bộ mình là ng anh yêu nhất, lời này dễ nghe thì là nhẫn nhục hi sinh, khó nghe thì rước khổ vào thân.Nếu có ng Tu Tu yêu ng khác, cô sẽ thoải mái buông tay, tim cũng mất r, cần hình nộm làm cái gì, đó mới là tình yêu đáng thương nhất trên thế giới này.“Nguyệt Sâm, ăn cái này!” Ôn Tử Tích thân mật đưa các loại món lên miệng Mộ Nguyệt Sâm.Mộ Nguyệt Sâm thấy bộ dạng liều mạng dỗ mình của cô, ngừng 1 cái, ăn đồ ăn trên nĩa, sau đó nói: “Tay tôi động đc r, em k cần đút tôi.”“Em muốn đút anh mà.” Ôn Tử Tích cực kỳ nũng nịu nói.“Ăn xong tối về sớm đi, k cần mỗi ngày chạy đến đâu.” Mộ Nguyệt Sâm nhàn nhạt nói, đối với ng khác mà nói, ngữ khí này đc tính là cực kỳ suy nghĩ đến cảm xúc của đối phương r.

“Tôi chẳng qua muốn tay mình khỏi nhanh tí, là đầu bếp tự thông minh.” Mộ Nguyệt Sâm k mặn k nhạt đáp, biểu cảm xa lạnh.

“Uhm, là v s, v tôi fai cảm ơn đầu bếp mới đúng!” Hạ Băng Khuynh cũng linh hoạt đáp lời, nếu cô k đáp, thì thật sự khó xử chết.

“Thật sự nên cảm ơn ông ta.” Mộ Nguyệt Sâm nhàn nhạt đáp 1 tiếng.

Hạ Băng Khuynh k nói nữa.

Không khí, khó xử.

Như là 1 thùng hồ dán tạt vào không trí, không thể động đậy được.

Thực ra lời này của Mộ Nguyệt Sâm chỉ cần là ng có não đều biết anh đang giảo biện.

1 đầu bếp nhận lương từ Mộ gia, sao có thể tự hiểu sai ý anh, tự mình thông minh cho là fai làm 1 phần cho Băng Khuynh, nếu k fai lời của Nguyệt Sâm biểu thị hoặc là ám thị nhắc nhở 1 câu, ông ta sẽ k làm như thế.

Lòng Hạ Băng Khuynh cũng hiểu, đây là mệnh lệnh của anh!

Nhưng anh k thừa nhận, cô sẽ k ép anh thừa nhận.

Ôn Tử Tích ngồi bên Mộ Nguyệt Sâm, dùng hết sức duy trì nụ cười, dù cho miệng cứng nhắc cười khó coi, cô vẫn thà v còn hơn bản thân trở nên khó coi.

Cô còn chưa thua! Cô sẽ k thua!

Cơ thể đến gần Mộ Nguyệt Sâm, có thể cho là hành động thân mật, ngữ khí lịch thiệp nói: “Đây là chuyện tốt, nếu anh tự mình mệnh lệnh, cũng là nên làm, mọi ng hi vọng Băng Khuynh sớm hồi phục mà, em cũng như v!”

Lòng Hạ Vân Khuynh âm thầm khinh bỉ.

Kịch này chắc cũng diễn cho trưởng bối coi, khiến họ cảm thấy cô hiểu chuyện thôi.

Mộ Nguyệt Sâm k đáp cô, mặt k biểu cảm.

Như k nghe thấy, cũng như là k nhìn thấy!

2 ng lớn coi kịch ồn ào liên tiếp 2 ngày, cũng cảm thấy mệt mỏi, dặn quản gia lên món, k ai muốn lộn xộn nữa.

Cơm tối rất phong phú.

Hạ Băng Khuynh tự lo mình, cũng k quan tâm Ôn Tử Tích và Mộ Nguyệt Sâm, đến 1 cái liếc cũng k có.

Mắt Tiêu Nhân đê tiện nhìn sắc mặt mọi ng trên bàn ăn, vừa ăn vừa nghĩ, vừa phân tích tình cảnh trc mắt.

Boss kh*ng b* nhị thiếu k đến, ít đi sự đen tối, nhưng Ôn Tử Tích này mặt quả là dày, bị tam thiếu đánh vào mặt trực tiếp, vẫn đi dỗ dành anh ta, có thể thấy thật ra cô cũng biết địa vị của mình trong lòng tam thiếu có bao thấp, nhưng cô cũng thông minh, cô chỉ cần bám dính k buông, khả năng tái hợp của Băng Khuynh và tam thiếu cũng càng thấp, nói chung, cô sẽ tiếp tục chơi với tam thiếu mặt nát tính xấu, nói k chừng lập tức chơi xong.

Biết rõ lòng anh có ng khác, vẫn giả bộ mình là ng anh yêu nhất, lời này dễ nghe thì là nhẫn nhục hi sinh, khó nghe thì rước khổ vào thân.

Nếu có ng Tu Tu yêu ng khác, cô sẽ thoải mái buông tay, tim cũng mất r, cần hình nộm làm cái gì, đó mới là tình yêu đáng thương nhất trên thế giới này.

“Nguyệt Sâm, ăn cái này!” Ôn Tử Tích thân mật đưa các loại món lên miệng Mộ Nguyệt Sâm.

Mộ Nguyệt Sâm thấy bộ dạng liều mạng dỗ mình của cô, ngừng 1 cái, ăn đồ ăn trên nĩa, sau đó nói: “Tay tôi động đc r, em k cần đút tôi.”

“Em muốn đút anh mà.” Ôn Tử Tích cực kỳ nũng nịu nói.

“Ăn xong tối về sớm đi, k cần mỗi ngày chạy đến đâu.” Mộ Nguyệt Sâm nhàn nhạt nói, đối với ng khác mà nói, ngữ khí này đc tính là cực kỳ suy nghĩ đến cảm xúc của đối phương r.

Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… “Tôi chẳng qua muốn tay mình khỏi nhanh tí, là đầu bếp tự thông minh.” Mộ Nguyệt Sâm k mặn k nhạt đáp, biểu cảm xa lạnh.“Uhm, là v s, v tôi fai cảm ơn đầu bếp mới đúng!” Hạ Băng Khuynh cũng linh hoạt đáp lời, nếu cô k đáp, thì thật sự khó xử chết.“Thật sự nên cảm ơn ông ta.” Mộ Nguyệt Sâm nhàn nhạt đáp 1 tiếng.Hạ Băng Khuynh k nói nữa.Không khí, khó xử.Như là 1 thùng hồ dán tạt vào không trí, không thể động đậy được.Thực ra lời này của Mộ Nguyệt Sâm chỉ cần là ng có não đều biết anh đang giảo biện.1 đầu bếp nhận lương từ Mộ gia, sao có thể tự hiểu sai ý anh, tự mình thông minh cho là fai làm 1 phần cho Băng Khuynh, nếu k fai lời của Nguyệt Sâm biểu thị hoặc là ám thị nhắc nhở 1 câu, ông ta sẽ k làm như thế.Lòng Hạ Băng Khuynh cũng hiểu, đây là mệnh lệnh của anh!Nhưng anh k thừa nhận, cô sẽ k ép anh thừa nhận.Ôn Tử Tích ngồi bên Mộ Nguyệt Sâm, dùng hết sức duy trì nụ cười, dù cho miệng cứng nhắc cười khó coi, cô vẫn thà v còn hơn bản thân trở nên khó coi.Cô còn chưa thua! Cô sẽ k thua!Cơ thể đến gần Mộ Nguyệt Sâm, có thể cho là hành động thân mật, ngữ khí lịch thiệp nói: “Đây là chuyện tốt, nếu anh tự mình mệnh lệnh, cũng là nên làm, mọi ng hi vọng Băng Khuynh sớm hồi phục mà, em cũng như v!”Lòng Hạ Vân Khuynh âm thầm khinh bỉ.Kịch này chắc cũng diễn cho trưởng bối coi, khiến họ cảm thấy cô hiểu chuyện thôi.Mộ Nguyệt Sâm k đáp cô, mặt k biểu cảm.Như k nghe thấy, cũng như là k nhìn thấy!2 ng lớn coi kịch ồn ào liên tiếp 2 ngày, cũng cảm thấy mệt mỏi, dặn quản gia lên món, k ai muốn lộn xộn nữa.Cơm tối rất phong phú.Hạ Băng Khuynh tự lo mình, cũng k quan tâm Ôn Tử Tích và Mộ Nguyệt Sâm, đến 1 cái liếc cũng k có.Mắt Tiêu Nhân đê tiện nhìn sắc mặt mọi ng trên bàn ăn, vừa ăn vừa nghĩ, vừa phân tích tình cảnh trc mắt.Boss kh*ng b* nhị thiếu k đến, ít đi sự đen tối, nhưng Ôn Tử Tích này mặt quả là dày, bị tam thiếu đánh vào mặt trực tiếp, vẫn đi dỗ dành anh ta, có thể thấy thật ra cô cũng biết địa vị của mình trong lòng tam thiếu có bao thấp, nhưng cô cũng thông minh, cô chỉ cần bám dính k buông, khả năng tái hợp của Băng Khuynh và tam thiếu cũng càng thấp, nói chung, cô sẽ tiếp tục chơi với tam thiếu mặt nát tính xấu, nói k chừng lập tức chơi xong.Biết rõ lòng anh có ng khác, vẫn giả bộ mình là ng anh yêu nhất, lời này dễ nghe thì là nhẫn nhục hi sinh, khó nghe thì rước khổ vào thân.Nếu có ng Tu Tu yêu ng khác, cô sẽ thoải mái buông tay, tim cũng mất r, cần hình nộm làm cái gì, đó mới là tình yêu đáng thương nhất trên thế giới này.“Nguyệt Sâm, ăn cái này!” Ôn Tử Tích thân mật đưa các loại món lên miệng Mộ Nguyệt Sâm.Mộ Nguyệt Sâm thấy bộ dạng liều mạng dỗ mình của cô, ngừng 1 cái, ăn đồ ăn trên nĩa, sau đó nói: “Tay tôi động đc r, em k cần đút tôi.”“Em muốn đút anh mà.” Ôn Tử Tích cực kỳ nũng nịu nói.“Ăn xong tối về sớm đi, k cần mỗi ngày chạy đến đâu.” Mộ Nguyệt Sâm nhàn nhạt nói, đối với ng khác mà nói, ngữ khí này đc tính là cực kỳ suy nghĩ đến cảm xúc của đối phương r.

Chương 397