Đêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi…
Chương 409
Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… Ruột như lật ngược, đồ ăn hoàn toàn xông lên cổ họng.Cô liền dùng khăn giấy che lại.Lúc này, tất cả đều dừng đũa.Mọi ng dùng ánh mắt lo lắng suy đoán nhìn cô.Ánh mắt đó nhìn vào mắt Hạ Băng Khuynh, như cùng hỏi: “Có phải có r k?”Áp lực cô cực lớn.Lòng càng thêm loạn!Mộ Nguyệt Sâm nhìn mặt nhỏ của Hạ Băng Khuynh, k chớp nhìn cô.Tiêu Nhân đồng cảm vỗ lưng Hạ Băng Khuynh: “K thể ăn đừng ăn, tớ sớm nói, đây là---”Hạ Băng Khuynh dùng sức đạp chân Tiêu Nhân ở dưới bàn.Tiêu Nhân liền ngậm miệng.“Cô ấy có gì?” Mộ Nguyệt Sâm nhìn Tiêu Nhân.“Có viêm dạ dày!” Hạ Băng Khuynh đáp.Tân Viên Thường ở bên nói với quản gia: “Kêu bác sĩ Trấn đến, khám cho Băng Khuynh.”Hạ Băng Khuynh liền phản ứng: “K cần k cần, con đã uống thuốc, k phiền bác sĩ, bên ngoài mưa, ngta lúc này cũng ăn cơm.”“Em thật biết nghĩ cho ng khác.” Mộ Nguyệt Sâm cười đầy ý vị.Nha đầu này tuyệt đối có chuyện giấu anh.Hạ Băng Khuynh l**m môi, nhìn xuống.Lòng đầy phiền não, k lẽ cô thật sự có, hôm qua còn bt mà?Nếu có nên làm gò?Chuyện học của cô fai làm s?K lấy con quá tội lỗi, dù s cũng là sinh mệnh!“Chú Quyền, kêu nhà bếp nấu cháo thanh đạm cho Băng Khuynh “ Mộ Lưu Huyền lạnh lùng dặn 1 câu.Lòng Hạ Băng Khuynh càng u ám.Quả nhiên, Mộ Lưu Huyền đã nghe cô và Tiêu Nhân nói chuyện.Hạ Vân Khuynh luôn nặng nền nhìn em, đến cơm cũng ăn k vô.Sau h cơm, Hạ Băng Khuynh gấp gáp về phòng.Tân Viên Thường kêu Hạ Vân Khuynh qa, dặn dò bên tai cô vài caau.Trong phòng.Hạ Băng Khuynh như con chim nhỏ cuộn trong sofa.Tiêu Nhân ngồi trên bàn, 2 tay khoanh lại.Từ lúc lên đến h, Hạ Băng Khuynh lun v k nói, nhíu mày nhăn nhó.“Tớ đi mua cho cậu!” Tiêu Nhân từ trên bàn nhảy xuống: “Tớ nói cảm chưa hết hoàn toàn, ra ngoài mua!”Hạ Băng Khuynh ngẩng đầu gật đầu: “Đc!”Tiêu Nhân nói liền đi:”Tớ bây h đi ngay!”Cô rời phòng.Tiêu Nhân vừa đi, Mộ Nguyệt Sâm đến.“E thật sự viêm dạ dày? “ Anh vừa vào liền hỏi.“Nếu k thì!” Hạ Băng Khuynh hỏi ngược, cố ý mở to mắt.Mộ Nguyệt Sâm ngồi bên cô, nhìn bụng cô, cũng k vòng vò, hỏi trực tiếp:”Em có phải có thai k?”Lòng Hạ Băng Khuynh ầm 1 tiếng.Cô chớp mắt, phản biện: “K lẽ ói nhất định có thai? Anh coi nhiều phim qua!”“Cho nên, em cũng k biết rốt cuộc có thai k?” Mộ Nguyệt Sâm 1 lúc liền đoán đc tình trạng bây h của cô.“Tôi k có thai!” Hạ Băng Khuynh trầm trọng.“Cái này k cần gấp, mai đi kt liền biết.” Mộ Nguyệt Sâm bình tĩnh nói.Hạ Băng Khuynh trầm mặc nghĩ, chần chừ hỏi anh: “V, v nếu có, anh, anh sẽ làm gì?”Mộ Nguyệt Sâm biểu cảm trầm trọng k vui, nhíu mày:”Còn phải nói, đương nhiên là sinh nó ra!”“Anh nói thật nhẹ nhàng, tôi sẽ v s đi học? Tôi k sinh!” Hạ Băng Khuynh phiền lòng, giận dỗi nói.
Ruột như lật ngược, đồ ăn hoàn toàn xông lên cổ họng.
Cô liền dùng khăn giấy che lại.
Lúc này, tất cả đều dừng đũa.
Mọi ng dùng ánh mắt lo lắng suy đoán nhìn cô.
Ánh mắt đó nhìn vào mắt Hạ Băng Khuynh, như cùng hỏi: “Có phải có r k?”
Áp lực cô cực lớn.
Lòng càng thêm loạn!
Mộ Nguyệt Sâm nhìn mặt nhỏ của Hạ Băng Khuynh, k chớp nhìn cô.
Tiêu Nhân đồng cảm vỗ lưng Hạ Băng Khuynh: “K thể ăn đừng ăn, tớ sớm nói, đây là---”
Hạ Băng Khuynh dùng sức đạp chân Tiêu Nhân ở dưới bàn.
Tiêu Nhân liền ngậm miệng.
“Cô ấy có gì?” Mộ Nguyệt Sâm nhìn Tiêu Nhân.
“Có viêm dạ dày!” Hạ Băng Khuynh đáp.
Tân Viên Thường ở bên nói với quản gia: “Kêu bác sĩ Trấn đến, khám cho Băng Khuynh.”
Hạ Băng Khuynh liền phản ứng: “K cần k cần, con đã uống thuốc, k phiền bác sĩ, bên ngoài mưa, ngta lúc này cũng ăn cơm.”
“Em thật biết nghĩ cho ng khác.” Mộ Nguyệt Sâm cười đầy ý vị.
Nha đầu này tuyệt đối có chuyện giấu anh.
Hạ Băng Khuynh l**m môi, nhìn xuống.
Lòng đầy phiền não, k lẽ cô thật sự có, hôm qua còn bt mà?
Nếu có nên làm gò?
Chuyện học của cô fai làm s?
K lấy con quá tội lỗi, dù s cũng là sinh mệnh!
“Chú Quyền, kêu nhà bếp nấu cháo thanh đạm cho Băng Khuynh “ Mộ Lưu Huyền lạnh lùng dặn 1 câu.
Lòng Hạ Băng Khuynh càng u ám.
Quả nhiên, Mộ Lưu Huyền đã nghe cô và Tiêu Nhân nói chuyện.
Hạ Vân Khuynh luôn nặng nền nhìn em, đến cơm cũng ăn k vô.
Sau h cơm, Hạ Băng Khuynh gấp gáp về phòng.
Tân Viên Thường kêu Hạ Vân Khuynh qa, dặn dò bên tai cô vài caau.
Trong phòng.
Hạ Băng Khuynh như con chim nhỏ cuộn trong sofa.
Tiêu Nhân ngồi trên bàn, 2 tay khoanh lại.
Từ lúc lên đến h, Hạ Băng Khuynh lun v k nói, nhíu mày nhăn nhó.
“Tớ đi mua cho cậu!” Tiêu Nhân từ trên bàn nhảy xuống: “Tớ nói cảm chưa hết hoàn toàn, ra ngoài mua!”
Hạ Băng Khuynh ngẩng đầu gật đầu: “Đc!”
Tiêu Nhân nói liền đi:”Tớ bây h đi ngay!”
Cô rời phòng.
Tiêu Nhân vừa đi, Mộ Nguyệt Sâm đến.
“E thật sự viêm dạ dày? “ Anh vừa vào liền hỏi.
“Nếu k thì!” Hạ Băng Khuynh hỏi ngược, cố ý mở to mắt.
Mộ Nguyệt Sâm ngồi bên cô, nhìn bụng cô, cũng k vòng vò, hỏi trực tiếp:”Em có phải có thai k?”
Lòng Hạ Băng Khuynh ầm 1 tiếng.
Cô chớp mắt, phản biện: “K lẽ ói nhất định có thai? Anh coi nhiều phim qua!”
“Cho nên, em cũng k biết rốt cuộc có thai k?” Mộ Nguyệt Sâm 1 lúc liền đoán đc tình trạng bây h của cô.
“Tôi k có thai!” Hạ Băng Khuynh trầm trọng.
“Cái này k cần gấp, mai đi kt liền biết.” Mộ Nguyệt Sâm bình tĩnh nói.
Hạ Băng Khuynh trầm mặc nghĩ, chần chừ hỏi anh: “V, v nếu có, anh, anh sẽ làm gì?”
Mộ Nguyệt Sâm biểu cảm trầm trọng k vui, nhíu mày:”Còn phải nói, đương nhiên là sinh nó ra!”
“Anh nói thật nhẹ nhàng, tôi sẽ v s đi học? Tôi k sinh!” Hạ Băng Khuynh phiền lòng, giận dỗi nói.
Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… Ruột như lật ngược, đồ ăn hoàn toàn xông lên cổ họng.Cô liền dùng khăn giấy che lại.Lúc này, tất cả đều dừng đũa.Mọi ng dùng ánh mắt lo lắng suy đoán nhìn cô.Ánh mắt đó nhìn vào mắt Hạ Băng Khuynh, như cùng hỏi: “Có phải có r k?”Áp lực cô cực lớn.Lòng càng thêm loạn!Mộ Nguyệt Sâm nhìn mặt nhỏ của Hạ Băng Khuynh, k chớp nhìn cô.Tiêu Nhân đồng cảm vỗ lưng Hạ Băng Khuynh: “K thể ăn đừng ăn, tớ sớm nói, đây là---”Hạ Băng Khuynh dùng sức đạp chân Tiêu Nhân ở dưới bàn.Tiêu Nhân liền ngậm miệng.“Cô ấy có gì?” Mộ Nguyệt Sâm nhìn Tiêu Nhân.“Có viêm dạ dày!” Hạ Băng Khuynh đáp.Tân Viên Thường ở bên nói với quản gia: “Kêu bác sĩ Trấn đến, khám cho Băng Khuynh.”Hạ Băng Khuynh liền phản ứng: “K cần k cần, con đã uống thuốc, k phiền bác sĩ, bên ngoài mưa, ngta lúc này cũng ăn cơm.”“Em thật biết nghĩ cho ng khác.” Mộ Nguyệt Sâm cười đầy ý vị.Nha đầu này tuyệt đối có chuyện giấu anh.Hạ Băng Khuynh l**m môi, nhìn xuống.Lòng đầy phiền não, k lẽ cô thật sự có, hôm qua còn bt mà?Nếu có nên làm gò?Chuyện học của cô fai làm s?K lấy con quá tội lỗi, dù s cũng là sinh mệnh!“Chú Quyền, kêu nhà bếp nấu cháo thanh đạm cho Băng Khuynh “ Mộ Lưu Huyền lạnh lùng dặn 1 câu.Lòng Hạ Băng Khuynh càng u ám.Quả nhiên, Mộ Lưu Huyền đã nghe cô và Tiêu Nhân nói chuyện.Hạ Vân Khuynh luôn nặng nền nhìn em, đến cơm cũng ăn k vô.Sau h cơm, Hạ Băng Khuynh gấp gáp về phòng.Tân Viên Thường kêu Hạ Vân Khuynh qa, dặn dò bên tai cô vài caau.Trong phòng.Hạ Băng Khuynh như con chim nhỏ cuộn trong sofa.Tiêu Nhân ngồi trên bàn, 2 tay khoanh lại.Từ lúc lên đến h, Hạ Băng Khuynh lun v k nói, nhíu mày nhăn nhó.“Tớ đi mua cho cậu!” Tiêu Nhân từ trên bàn nhảy xuống: “Tớ nói cảm chưa hết hoàn toàn, ra ngoài mua!”Hạ Băng Khuynh ngẩng đầu gật đầu: “Đc!”Tiêu Nhân nói liền đi:”Tớ bây h đi ngay!”Cô rời phòng.Tiêu Nhân vừa đi, Mộ Nguyệt Sâm đến.“E thật sự viêm dạ dày? “ Anh vừa vào liền hỏi.“Nếu k thì!” Hạ Băng Khuynh hỏi ngược, cố ý mở to mắt.Mộ Nguyệt Sâm ngồi bên cô, nhìn bụng cô, cũng k vòng vò, hỏi trực tiếp:”Em có phải có thai k?”Lòng Hạ Băng Khuynh ầm 1 tiếng.Cô chớp mắt, phản biện: “K lẽ ói nhất định có thai? Anh coi nhiều phim qua!”“Cho nên, em cũng k biết rốt cuộc có thai k?” Mộ Nguyệt Sâm 1 lúc liền đoán đc tình trạng bây h của cô.“Tôi k có thai!” Hạ Băng Khuynh trầm trọng.“Cái này k cần gấp, mai đi kt liền biết.” Mộ Nguyệt Sâm bình tĩnh nói.Hạ Băng Khuynh trầm mặc nghĩ, chần chừ hỏi anh: “V, v nếu có, anh, anh sẽ làm gì?”Mộ Nguyệt Sâm biểu cảm trầm trọng k vui, nhíu mày:”Còn phải nói, đương nhiên là sinh nó ra!”“Anh nói thật nhẹ nhàng, tôi sẽ v s đi học? Tôi k sinh!” Hạ Băng Khuynh phiền lòng, giận dỗi nói.