Tác giả:

Đêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi…

Chương 482

Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… “Đúng v, căn bản k gọi là tuyết, uy thế quả nhỏ, thật k hùng vĩ bằng gàu của tớ!” Tiêu Nhân nói, còn gãi đầu mình.Biểu cảm 2 nam nhân, nhăn nhó k thể tả.Họ 1 ng là tổng tài nghiêm túc có bệnh sạch sẽ, 1 ng là pháp y tỉ mỉ kĩ tính.Họ đều là người yêu sạch sẽ!Tiêu Nhân lần nữa mở mang kiến thức của họ về phụ nữ.Hạ Băng Khuynh thật sự bất lực r, nếu nhất định muốn tự bôi đen mình, cô có cách nào chứ.“Haha---” Hạ Băng Khuynh cười khan chỉ ngoài cửa sổ, chuyển chủ đề: “Các anh nói, tuyết v bao h mới dừng?”Nói đến chủ đề này, khiến 2 ng đàn ông oán than.Mộ Nguyệt Sâm nhìn bên ngoài tuyết lớn: “1 lúc k thể dừng đc”Quý Tu mi tâm lộ sự ưu tư.Tiêu Nhân lần nữa bò trên cửa sổ, thầm vui mừng, biểu cảm cố tình lo lắng: “Đúng đó, k biết chừng nào dừng, nhưng nhìn tình hình, hôm nay sẽ k dừng r!”Hì hì, k nên dừng, k đc dừng, k cần dừng!Nội tâm cô cầu mong.Hạ Băng Khuynh nhìn Tiêu Nhân, bất giác muốn cười, ranh con hận k thể hnay đừng về, nhìn là biết cô nghĩ gì, còn giả bộ.“Nếu tuyết thật sự k dừng, chúng ta ở lại qua đêm” Hạ Băng Khuynh nói bên tai Tiêu Nhân, cố ý kéo dài 2 chữ qua đêm.“Aiyo, đó đều là bắt buộc mà!” Tiêu Nhân lập tức cười vui.Quý Tu mắt k gợn sóng nhìn cô: “Cũng k nhất định, may mắn, đợi lát tuyết ngừng!”Nói xong, anh ngồi ở bên sofa.Tiêu Nhân ngây ng, mới phản ứng lại là anh đang nói với cô, miệng mở ra, la với Quý Tu: “E cá hnay tuyết tuyệt đối k ngừng, đây là ý trời, k thể kháng cự, bó tay chịu trói đi!”Mấy chữ sau hoàn toàn làm bộ ý nghĩ “tà ác” của cô.Hạ Băng Khuynh thở dài, cô biết k trói cô lại đc mà.Cô dùng tay chọc em Tiêu Nhân, thấp giọng: “Tớ nói với cô, cậu chủ động v sẽ dọa chạy thầy Quý, k bằng giả bộ nhút nhát, nói k chừng có hiệu quả!”“Thật k?” Tiêu Nhân bán tín bán nghi.Mộ Nguyệt Sâm ở bên lạnh lùng phản bác:”Là giả đó!”Hạ Băng Khuynh liếc anh: “Đừng làm loạn đc k!”“E là đàn ông hay anh? Nói về tim đàn ông nghĩ gì, anh mới có quyền lên tiếng.” Mộ Nguyệt Sâm chậm rãi nói.Tiêu Nhân nhìn qua lại giữa họ, quả quyết tin Mộ Nguyệt Sâm.Cô kéo anh qua bên: “Nhanh nói, nam nhân đều thích gì?”Mộ Nguyệt Sâm cúi đầu híp mắt nhìn tay nắm áo của anh, biểu cảm đc tính là ôn hoa, đổi lại là bt, sớm đã lạnh mặt, nhưng hnay, tình trạng k giống, nha đầu này là trợ thủ đắc lực có thể giúp anh diệt trừ “nguy hiểm tiềm ẩn”.Anh trầm thấp nói: “Nam nhân k chịu đc sự mê hoặc của nữ nhân, đừng nhìn bề ngoài Quý Tu bất động thanh sắc, bộ dạng nghiêm túc, nội tâm nói k chừng k chịu, cho nên nếu tiếp tục tấn công, nhất định nắm đc Quý Tu, tôi ủng hộ cô trên tinh thần, lúc cần, có thể ủng hộ bằng hành động.”Tiêu Nhân thụ sủng nhược kinh*, hèn gì hnay tuyết lớn, tên núi băng này lại đầy tình ng v.“Tam thiếu, hnay mới phát hiện, anh là ng tốt v!” Cô cảm đồng đến hồ đồ, ôm anh.Hạ Băng Khuynh ở sau buồn phiền.Mộ Nguyệt Sâm kéo Tiêu Nhân ra, áp lấy vai cô, nghiêm túc nói:”Fai có lòng tin, Quý Tu nhất định của cô, nhớ lấy, đừng cho ng khác bất kì cơ hội nói, tôi đánh giá cao cô.”

“Đúng v, căn bản k gọi là tuyết, uy thế quả nhỏ, thật k hùng vĩ bằng gàu của tớ!” Tiêu Nhân nói, còn gãi đầu mình.

Biểu cảm 2 nam nhân, nhăn nhó k thể tả.

Họ 1 ng là tổng tài nghiêm túc có bệnh sạch sẽ, 1 ng là pháp y tỉ mỉ kĩ tính.

Họ đều là người yêu sạch sẽ!

Tiêu Nhân lần nữa mở mang kiến thức của họ về phụ nữ.

Hạ Băng Khuynh thật sự bất lực r, nếu nhất định muốn tự bôi đen mình, cô có cách nào chứ.

“Haha---” Hạ Băng Khuynh cười khan chỉ ngoài cửa sổ, chuyển chủ đề: “Các anh nói, tuyết v bao h mới dừng?”

Nói đến chủ đề này, khiến 2 ng đàn ông oán than.

Mộ Nguyệt Sâm nhìn bên ngoài tuyết lớn: “1 lúc k thể dừng đc”

Quý Tu mi tâm lộ sự ưu tư.

Tiêu Nhân lần nữa bò trên cửa sổ, thầm vui mừng, biểu cảm cố tình lo lắng: “Đúng đó, k biết chừng nào dừng, nhưng nhìn tình hình, hôm nay sẽ k dừng r!”

Hì hì, k nên dừng, k đc dừng, k cần dừng!

Nội tâm cô cầu mong.

Hạ Băng Khuynh nhìn Tiêu Nhân, bất giác muốn cười, ranh con hận k thể hnay đừng về, nhìn là biết cô nghĩ gì, còn giả bộ.

“Nếu tuyết thật sự k dừng, chúng ta ở lại qua đêm” Hạ Băng Khuynh nói bên tai Tiêu Nhân, cố ý kéo dài 2 chữ qua đêm.

“Aiyo, đó đều là bắt buộc mà!” Tiêu Nhân lập tức cười vui.

Quý Tu mắt k gợn sóng nhìn cô: “Cũng k nhất định, may mắn, đợi lát tuyết ngừng!”

Nói xong, anh ngồi ở bên sofa.

Tiêu Nhân ngây ng, mới phản ứng lại là anh đang nói với cô, miệng mở ra, la với Quý Tu: “E cá hnay tuyết tuyệt đối k ngừng, đây là ý trời, k thể kháng cự, bó tay chịu trói đi!”

Mấy chữ sau hoàn toàn làm bộ ý nghĩ “tà ác” của cô.

Hạ Băng Khuynh thở dài, cô biết k trói cô lại đc mà.

Cô dùng tay chọc em Tiêu Nhân, thấp giọng: “Tớ nói với cô, cậu chủ động v sẽ dọa chạy thầy Quý, k bằng giả bộ nhút nhát, nói k chừng có hiệu quả!”

“Thật k?” Tiêu Nhân bán tín bán nghi.

Mộ Nguyệt Sâm ở bên lạnh lùng phản bác:”Là giả đó!”

Hạ Băng Khuynh liếc anh: “Đừng làm loạn đc k!”

“E là đàn ông hay anh? Nói về tim đàn ông nghĩ gì, anh mới có quyền lên tiếng.” Mộ Nguyệt Sâm chậm rãi nói.

Tiêu Nhân nhìn qua lại giữa họ, quả quyết tin Mộ Nguyệt Sâm.

Cô kéo anh qua bên: “Nhanh nói, nam nhân đều thích gì?”

Mộ Nguyệt Sâm cúi đầu híp mắt nhìn tay nắm áo của anh, biểu cảm đc tính là ôn hoa, đổi lại là bt, sớm đã lạnh mặt, nhưng hnay, tình trạng k giống, nha đầu này là trợ thủ đắc lực có thể giúp anh diệt trừ “nguy hiểm tiềm ẩn”.

Anh trầm thấp nói: “Nam nhân k chịu đc sự mê hoặc của nữ nhân, đừng nhìn bề ngoài Quý Tu bất động thanh sắc, bộ dạng nghiêm túc, nội tâm nói k chừng k chịu, cho nên nếu tiếp tục tấn công, nhất định nắm đc Quý Tu, tôi ủng hộ cô trên tinh thần, lúc cần, có thể ủng hộ bằng hành động.”

Tiêu Nhân thụ sủng nhược kinh*, hèn gì hnay tuyết lớn, tên núi băng này lại đầy tình ng v.

“Tam thiếu, hnay mới phát hiện, anh là ng tốt v!” Cô cảm đồng đến hồ đồ, ôm anh.

Hạ Băng Khuynh ở sau buồn phiền.

Mộ Nguyệt Sâm kéo Tiêu Nhân ra, áp lấy vai cô, nghiêm túc nói:”Fai có lòng tin, Quý Tu nhất định của cô, nhớ lấy, đừng cho ng khác bất kì cơ hội nói, tôi đánh giá cao cô.”

Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… “Đúng v, căn bản k gọi là tuyết, uy thế quả nhỏ, thật k hùng vĩ bằng gàu của tớ!” Tiêu Nhân nói, còn gãi đầu mình.Biểu cảm 2 nam nhân, nhăn nhó k thể tả.Họ 1 ng là tổng tài nghiêm túc có bệnh sạch sẽ, 1 ng là pháp y tỉ mỉ kĩ tính.Họ đều là người yêu sạch sẽ!Tiêu Nhân lần nữa mở mang kiến thức của họ về phụ nữ.Hạ Băng Khuynh thật sự bất lực r, nếu nhất định muốn tự bôi đen mình, cô có cách nào chứ.“Haha---” Hạ Băng Khuynh cười khan chỉ ngoài cửa sổ, chuyển chủ đề: “Các anh nói, tuyết v bao h mới dừng?”Nói đến chủ đề này, khiến 2 ng đàn ông oán than.Mộ Nguyệt Sâm nhìn bên ngoài tuyết lớn: “1 lúc k thể dừng đc”Quý Tu mi tâm lộ sự ưu tư.Tiêu Nhân lần nữa bò trên cửa sổ, thầm vui mừng, biểu cảm cố tình lo lắng: “Đúng đó, k biết chừng nào dừng, nhưng nhìn tình hình, hôm nay sẽ k dừng r!”Hì hì, k nên dừng, k đc dừng, k cần dừng!Nội tâm cô cầu mong.Hạ Băng Khuynh nhìn Tiêu Nhân, bất giác muốn cười, ranh con hận k thể hnay đừng về, nhìn là biết cô nghĩ gì, còn giả bộ.“Nếu tuyết thật sự k dừng, chúng ta ở lại qua đêm” Hạ Băng Khuynh nói bên tai Tiêu Nhân, cố ý kéo dài 2 chữ qua đêm.“Aiyo, đó đều là bắt buộc mà!” Tiêu Nhân lập tức cười vui.Quý Tu mắt k gợn sóng nhìn cô: “Cũng k nhất định, may mắn, đợi lát tuyết ngừng!”Nói xong, anh ngồi ở bên sofa.Tiêu Nhân ngây ng, mới phản ứng lại là anh đang nói với cô, miệng mở ra, la với Quý Tu: “E cá hnay tuyết tuyệt đối k ngừng, đây là ý trời, k thể kháng cự, bó tay chịu trói đi!”Mấy chữ sau hoàn toàn làm bộ ý nghĩ “tà ác” của cô.Hạ Băng Khuynh thở dài, cô biết k trói cô lại đc mà.Cô dùng tay chọc em Tiêu Nhân, thấp giọng: “Tớ nói với cô, cậu chủ động v sẽ dọa chạy thầy Quý, k bằng giả bộ nhút nhát, nói k chừng có hiệu quả!”“Thật k?” Tiêu Nhân bán tín bán nghi.Mộ Nguyệt Sâm ở bên lạnh lùng phản bác:”Là giả đó!”Hạ Băng Khuynh liếc anh: “Đừng làm loạn đc k!”“E là đàn ông hay anh? Nói về tim đàn ông nghĩ gì, anh mới có quyền lên tiếng.” Mộ Nguyệt Sâm chậm rãi nói.Tiêu Nhân nhìn qua lại giữa họ, quả quyết tin Mộ Nguyệt Sâm.Cô kéo anh qua bên: “Nhanh nói, nam nhân đều thích gì?”Mộ Nguyệt Sâm cúi đầu híp mắt nhìn tay nắm áo của anh, biểu cảm đc tính là ôn hoa, đổi lại là bt, sớm đã lạnh mặt, nhưng hnay, tình trạng k giống, nha đầu này là trợ thủ đắc lực có thể giúp anh diệt trừ “nguy hiểm tiềm ẩn”.Anh trầm thấp nói: “Nam nhân k chịu đc sự mê hoặc của nữ nhân, đừng nhìn bề ngoài Quý Tu bất động thanh sắc, bộ dạng nghiêm túc, nội tâm nói k chừng k chịu, cho nên nếu tiếp tục tấn công, nhất định nắm đc Quý Tu, tôi ủng hộ cô trên tinh thần, lúc cần, có thể ủng hộ bằng hành động.”Tiêu Nhân thụ sủng nhược kinh*, hèn gì hnay tuyết lớn, tên núi băng này lại đầy tình ng v.“Tam thiếu, hnay mới phát hiện, anh là ng tốt v!” Cô cảm đồng đến hồ đồ, ôm anh.Hạ Băng Khuynh ở sau buồn phiền.Mộ Nguyệt Sâm kéo Tiêu Nhân ra, áp lấy vai cô, nghiêm túc nói:”Fai có lòng tin, Quý Tu nhất định của cô, nhớ lấy, đừng cho ng khác bất kì cơ hội nói, tôi đánh giá cao cô.”

Chương 482