Đêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi…
Chương 515
Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… “ Thật k?” Mộ Nguyệt Sâm thấy anh nhíu mày, như k fai gạt ng, liền đỡ anh: “A k, k s chứ? E k cố ý, ai bảo anh nói e là--”Lời cô chưa nói hết, eo liền bị kéo mạnh qua, dán chặt vào ng anh.Dưới áo sơ mi trắng lại cơ thể cường tráng, nóng bỏng, tản phát mùi hương nam tính.Mà mặt anh đẹp trai anh tuấn, nhìn môi mỏng của anh, sẽ mặt đỏ tim đập thình thịch, mang đến những ý nghĩ bậy.“E k cố ý, nhưng anh cố ý!” Trán anh áp lên trán cô, cao hơn 1 tí, đối diện với cô, hơi thở k thể tách rời.“A giả bộ?” Hạ Băng Khuynh k vui nói, kéo tay trên eo ra.“Nếu k giả bộ, s có thể biết e có quan tâm anh k” Giọng trầm tháp, mang theo sự dịu dàng, mắt nóng bỏng mê ly.“Giảo hoạt!” Hạ Băng Khuynh đỏ mặt.Tim đập mạnh hơn.Anh như chuồn chuồn lướt nước chạm vào môi cô, dùng giọng khàn đặc xuyên thẳng vào tim cô: “Thực tế chứng minh, e quan tâm anh!”Giọng thân mật ái muội khiến lòng cô ngứa ngáy:”Mơ đi, e là lo chân anh gãy thật, k muốn có chồng tàn phế”“Biết a là chồng e, còn lấy tính khí con nít ra, vui 1 chút, đc k!” Anh dùng mũi chà lên mặt cô.Sự dịu dàng của anh luôn khiến ng khác si mê!Khiến cô trầm luân!Hạ Băng Khuynh ôm anh, nhào vào lòng anh, mặt dán vào ngực anh, lòng ấm áp, nhưng vẫn lo lắng: “Mộ Nguyệt Sâm, e nói anh biết, anh chỉ có thẻ yêu mình e, vĩnh viễn chỉ có thể yêu em! 1 phân nhỏ nào cũng k đc chia cho ng khác!”“Đc! 1 phân nhỏ cũng k chia cho ng khác, chỉ cho em!” Mộ Nguyệt Sâm ôm cô, xoa tóc cô.Nha đầu hôm nay s thế, hình như trở nên u buồn.Lòng thiếu nữ luôn khó đoán, lòng thiếu nữ mang thai còn thay đổi nhanh hơn lật bàn tay, k biết lúc nào đến, lúc nào đi.Hạ Băng Khuynh nghe a nói v, tâm trạng tốt hơn nhiều.Có lúc, cho dù là lừa gạt cũng đc, chỉ cần là lời ng iu nói ra, đều có độ trấn an nhất định.Cô thẳng ng: “Đi, đi hóng gió!”“Đc, lập tức đưa e đi!” Mộ Nguyệt Sâm cúi đầu.Để cô buồn chán ở nhà k fai chuyện tốt, có anh ở đây, a có lòng tin bảo vệ cô an toàn.Mộ Nguyệt Sâm đi ra mặc đồ tây và áo ngoài, lấy chìa khóa xe, đưa cùi chỏ cho cô “Đến đây!”Hạ Băng Khuynh đi qua khoác lên, vui vẻ cùng anh ra ngoài.Dịu dàng anh cho cô tạm thời áp chế đc bi thương, cô hi vọng a có thể luôn dành cho cô sự dịu dàng như thế, khiến cô k có cơ hội rơi xuống vực sâu.Đi thang máy xuống, họ đến bãi xe.Mộ Nguyệt Sâm cảnh giác nhìn 4 phía, bảo vệ Hạ Băng Khuynh lên xe, mới thả lỏng.Hạ Băng Khuynh thắt dây an toàn.Xe rời căn hộ.Mở đc đoạn đc, đth Mộ Nguyệt Sâm vang lên, anh cầm nhìn, Hạ Băng Khuynh ở bên nhìn lén.“Là chị Viên!” Hạ Băng Khuynh cố ý la lên.Mộ Nguyệt Sâm hiểu ý cô, đưa đth cho cô:”E nhận đi!”“Uhm, a k rảnh e nhận cho---” Hạ Băng Khuynh bộ dạng miễn cưỡng, nhận đth, trượt qua, để bên tai:”Chị Viên, Mộ Nguyệt Sâm đang lái xe, có gì có thể nói với e, e chuyển lời!”“Chính là tìm e,” Khương Viên ở bên nói: “Bạn thân e trộm túi chị r!”
“ Thật k?” Mộ Nguyệt Sâm thấy anh nhíu mày, như k fai gạt ng, liền đỡ anh: “A k, k s chứ? E k cố ý, ai bảo anh nói e là--”
Lời cô chưa nói hết, eo liền bị kéo mạnh qua, dán chặt vào ng anh.
Dưới áo sơ mi trắng lại cơ thể cường tráng, nóng bỏng, tản phát mùi hương nam tính.
Mà mặt anh đẹp trai anh tuấn, nhìn môi mỏng của anh, sẽ mặt đỏ tim đập thình thịch, mang đến những ý nghĩ bậy.
“E k cố ý, nhưng anh cố ý!” Trán anh áp lên trán cô, cao hơn 1 tí, đối diện với cô, hơi thở k thể tách rời.
“A giả bộ?” Hạ Băng Khuynh k vui nói, kéo tay trên eo ra.
“Nếu k giả bộ, s có thể biết e có quan tâm anh k” Giọng trầm tháp, mang theo sự dịu dàng, mắt nóng bỏng mê ly.
“Giảo hoạt!” Hạ Băng Khuynh đỏ mặt.
Tim đập mạnh hơn.
Anh như chuồn chuồn lướt nước chạm vào môi cô, dùng giọng khàn đặc xuyên thẳng vào tim cô: “Thực tế chứng minh, e quan tâm anh!”
Giọng thân mật ái muội khiến lòng cô ngứa ngáy:”Mơ đi, e là lo chân anh gãy thật, k muốn có chồng tàn phế”
“Biết a là chồng e, còn lấy tính khí con nít ra, vui 1 chút, đc k!” Anh dùng mũi chà lên mặt cô.
Sự dịu dàng của anh luôn khiến ng khác si mê!
Khiến cô trầm luân!
Hạ Băng Khuynh ôm anh, nhào vào lòng anh, mặt dán vào ngực anh, lòng ấm áp, nhưng vẫn lo lắng: “Mộ Nguyệt Sâm, e nói anh biết, anh chỉ có thẻ yêu mình e, vĩnh viễn chỉ có thể yêu em! 1 phân nhỏ nào cũng k đc chia cho ng khác!”
“Đc! 1 phân nhỏ cũng k chia cho ng khác, chỉ cho em!” Mộ Nguyệt Sâm ôm cô, xoa tóc cô.
Nha đầu hôm nay s thế, hình như trở nên u buồn.
Lòng thiếu nữ luôn khó đoán, lòng thiếu nữ mang thai còn thay đổi nhanh hơn lật bàn tay, k biết lúc nào đến, lúc nào đi.
Hạ Băng Khuynh nghe a nói v, tâm trạng tốt hơn nhiều.
Có lúc, cho dù là lừa gạt cũng đc, chỉ cần là lời ng iu nói ra, đều có độ trấn an nhất định.
Cô thẳng ng: “Đi, đi hóng gió!”
“Đc, lập tức đưa e đi!” Mộ Nguyệt Sâm cúi đầu.
Để cô buồn chán ở nhà k fai chuyện tốt, có anh ở đây, a có lòng tin bảo vệ cô an toàn.
Mộ Nguyệt Sâm đi ra mặc đồ tây và áo ngoài, lấy chìa khóa xe, đưa cùi chỏ cho cô “Đến đây!”
Hạ Băng Khuynh đi qua khoác lên, vui vẻ cùng anh ra ngoài.
Dịu dàng anh cho cô tạm thời áp chế đc bi thương, cô hi vọng a có thể luôn dành cho cô sự dịu dàng như thế, khiến cô k có cơ hội rơi xuống vực sâu.
Đi thang máy xuống, họ đến bãi xe.
Mộ Nguyệt Sâm cảnh giác nhìn 4 phía, bảo vệ Hạ Băng Khuynh lên xe, mới thả lỏng.
Hạ Băng Khuynh thắt dây an toàn.
Xe rời căn hộ.
Mở đc đoạn đc, đth Mộ Nguyệt Sâm vang lên, anh cầm nhìn, Hạ Băng Khuynh ở bên nhìn lén.
“Là chị Viên!” Hạ Băng Khuynh cố ý la lên.
Mộ Nguyệt Sâm hiểu ý cô, đưa đth cho cô:”E nhận đi!”
“Uhm, a k rảnh e nhận cho---” Hạ Băng Khuynh bộ dạng miễn cưỡng, nhận đth, trượt qua, để bên tai:”Chị Viên, Mộ Nguyệt Sâm đang lái xe, có gì có thể nói với e, e chuyển lời!”
“Chính là tìm e,” Khương Viên ở bên nói: “Bạn thân e trộm túi chị r!”
Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… “ Thật k?” Mộ Nguyệt Sâm thấy anh nhíu mày, như k fai gạt ng, liền đỡ anh: “A k, k s chứ? E k cố ý, ai bảo anh nói e là--”Lời cô chưa nói hết, eo liền bị kéo mạnh qua, dán chặt vào ng anh.Dưới áo sơ mi trắng lại cơ thể cường tráng, nóng bỏng, tản phát mùi hương nam tính.Mà mặt anh đẹp trai anh tuấn, nhìn môi mỏng của anh, sẽ mặt đỏ tim đập thình thịch, mang đến những ý nghĩ bậy.“E k cố ý, nhưng anh cố ý!” Trán anh áp lên trán cô, cao hơn 1 tí, đối diện với cô, hơi thở k thể tách rời.“A giả bộ?” Hạ Băng Khuynh k vui nói, kéo tay trên eo ra.“Nếu k giả bộ, s có thể biết e có quan tâm anh k” Giọng trầm tháp, mang theo sự dịu dàng, mắt nóng bỏng mê ly.“Giảo hoạt!” Hạ Băng Khuynh đỏ mặt.Tim đập mạnh hơn.Anh như chuồn chuồn lướt nước chạm vào môi cô, dùng giọng khàn đặc xuyên thẳng vào tim cô: “Thực tế chứng minh, e quan tâm anh!”Giọng thân mật ái muội khiến lòng cô ngứa ngáy:”Mơ đi, e là lo chân anh gãy thật, k muốn có chồng tàn phế”“Biết a là chồng e, còn lấy tính khí con nít ra, vui 1 chút, đc k!” Anh dùng mũi chà lên mặt cô.Sự dịu dàng của anh luôn khiến ng khác si mê!Khiến cô trầm luân!Hạ Băng Khuynh ôm anh, nhào vào lòng anh, mặt dán vào ngực anh, lòng ấm áp, nhưng vẫn lo lắng: “Mộ Nguyệt Sâm, e nói anh biết, anh chỉ có thẻ yêu mình e, vĩnh viễn chỉ có thể yêu em! 1 phân nhỏ nào cũng k đc chia cho ng khác!”“Đc! 1 phân nhỏ cũng k chia cho ng khác, chỉ cho em!” Mộ Nguyệt Sâm ôm cô, xoa tóc cô.Nha đầu hôm nay s thế, hình như trở nên u buồn.Lòng thiếu nữ luôn khó đoán, lòng thiếu nữ mang thai còn thay đổi nhanh hơn lật bàn tay, k biết lúc nào đến, lúc nào đi.Hạ Băng Khuynh nghe a nói v, tâm trạng tốt hơn nhiều.Có lúc, cho dù là lừa gạt cũng đc, chỉ cần là lời ng iu nói ra, đều có độ trấn an nhất định.Cô thẳng ng: “Đi, đi hóng gió!”“Đc, lập tức đưa e đi!” Mộ Nguyệt Sâm cúi đầu.Để cô buồn chán ở nhà k fai chuyện tốt, có anh ở đây, a có lòng tin bảo vệ cô an toàn.Mộ Nguyệt Sâm đi ra mặc đồ tây và áo ngoài, lấy chìa khóa xe, đưa cùi chỏ cho cô “Đến đây!”Hạ Băng Khuynh đi qua khoác lên, vui vẻ cùng anh ra ngoài.Dịu dàng anh cho cô tạm thời áp chế đc bi thương, cô hi vọng a có thể luôn dành cho cô sự dịu dàng như thế, khiến cô k có cơ hội rơi xuống vực sâu.Đi thang máy xuống, họ đến bãi xe.Mộ Nguyệt Sâm cảnh giác nhìn 4 phía, bảo vệ Hạ Băng Khuynh lên xe, mới thả lỏng.Hạ Băng Khuynh thắt dây an toàn.Xe rời căn hộ.Mở đc đoạn đc, đth Mộ Nguyệt Sâm vang lên, anh cầm nhìn, Hạ Băng Khuynh ở bên nhìn lén.“Là chị Viên!” Hạ Băng Khuynh cố ý la lên.Mộ Nguyệt Sâm hiểu ý cô, đưa đth cho cô:”E nhận đi!”“Uhm, a k rảnh e nhận cho---” Hạ Băng Khuynh bộ dạng miễn cưỡng, nhận đth, trượt qua, để bên tai:”Chị Viên, Mộ Nguyệt Sâm đang lái xe, có gì có thể nói với e, e chuyển lời!”“Chính là tìm e,” Khương Viên ở bên nói: “Bạn thân e trộm túi chị r!”