Đêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi…
Chương 565
Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… “Đối với họ k cần khách khí, đi---”Cô kiên quyết đi, Mộ Cẩm Đình cũng hết cách.Họ đến bên ngoài.Ôn Tử Tích và Ôn Vệ Giang đã ngồi trên sofa đại sảnh, nữ hầu đang đưa trà.Hạ Vân Khuynh nhìn cái liền thấy đầm rộng trên ng Ôn Tử Tích.Đầm mang thai!Nữ nhân này hận k thể để cả thế giới biết đc mình mang thai s.Mộ Cẩm Đình đi qua, mặt cười chào hỏi: “Tử Tích, chú Ôn, s sớm v đã qua? Ăn sáng chưa?”“Ọe---” Ôn Tử Tích che miệng, ói 1 chút.Thật là đủ r!Lòng Hạ Vân Khuynh khinh bỉ.Mộ Cẩm Đình cười trừ, giả bộ k thấy.Dù có thật sự như v, Ôn Tử Tích cũng sẽ thêm kịch cho mình.“Đại ca, e ói lợi hại, k ăn đc chút gì!”“Haha, v s--” Mộ Cẩm Đình chảy mồ hôi r.“Ăn k đc thì đừng ăn!” Hạ Vân Khuynh nhịn k đc u ám nói 1 câu.Thời gian này, k lên tiếng là tốt nhất, mà, Ôn Tử Tích lại đáp 1 câu: “K ăn thì k đc, đây là cháu Mộ gia, e k ăn thì k s, nhưng k thể quá tùy tiện, nếu con sảy mất, thì quá vô trách nhiệm r.”Lời này là ám chỉ Hạ Băng Khuynh.Hạ Vân Khuynh thần kinh căng lên.Nói cô thì đc, nhưng tuyệt k đc nói em gái cô.“Cô có ý gì?”Cô tức r.Mày nhíu lại.Mộ Cẩm Đình ở sau kéo áo cô, ý kêu cô đừng kích động.“E k có ý khác, ý e nói trên mặt chữ, k có gì sai, chị dâu!” Ôn Tử Tích k sợ khiêu khích.Nếu cô k công kích, Hạ Vân Khuynh cũng sẽ công kích.V k bằng cô là ng khống chế trc.“S có thể k sai, nếu chỉ cần bịt miệng giả bộ muốn ói đến Mộ gia nói là cốt nhục của thiếu gia, thì chúng ta k fai bận chết s.” Hạ Vân Khuynh k khách khí đáp.Lời này, đắc tội Ôn Vệ Giang r: “Cẩm Đình, lời của vợ con quá đáng r đó!”Mộ Cẩm Đình khó xử nói: “À, vợ con miệng nhanh thẳng tí!”Lời này nói ngược lại, ý nói Hạ Vân Khuynh nói sự thật.Sắc mặt Ôn Vệ Giang xanh tím.Trên lầu, Mộ Bác Minh và Tân Viên Thường xuống.“Lão Mộ, ông đến đúng lúc, nghe con và con dâu ông nói gì đây, làm như chúng tôi đến tận nhà để ép Mộ gia v. Tôi nói cho ông nghe, nếu con gái tôi k fai chỉ thích tiểu tử thối nhà ông, ng khác sống chết k chịu, tôi thật sự k thèm.” Ôn Vệ Giang quay đầu, xông lên nói với Mộ Bác Minh.Mộ Cẩm Đình thấy cha xuống, kéo vợ đang tức qa bên.Chuyện này họ k xử lý đc, để ba mẹ là tốt nhất.“Lão Ôn, đừng tức!” Mộ Bác Minh cười đi xuống, hàn huyên 1 lúc với Ôn Vệ Giang trc, khi chuẩn bị đủ r.Tân Viên Thường cũng âm thầm phối hợp.Sau đó, mọi ng mới vào chỗ.Vừa ngồi chuẩn bị nói chuyện chính, trên lầu, Mộ Lâm Nguyệt xuống.Cửa ngoài, Mộ Nguyệt Bạch cũng từ phòng làm việc uqa.Vốn họ, họ đều xuống ăn cơm, mỗi ngày thời gian này, mọi ng đều cứ thế xuống ăn sáng.“Hai ng đến r” Mộ Bác Minh thấy em và con thứ đến, đồng thời chào họ.Nghĩ nghĩ, ng nhiều, uy thế lớn hơn!- -------- ----------
“Đối với họ k cần khách khí, đi---”
Cô kiên quyết đi, Mộ Cẩm Đình cũng hết cách.
Họ đến bên ngoài.
Ôn Tử Tích và Ôn Vệ Giang đã ngồi trên sofa đại sảnh, nữ hầu đang đưa trà.
Hạ Vân Khuynh nhìn cái liền thấy đầm rộng trên ng Ôn Tử Tích.
Đầm mang thai!
Nữ nhân này hận k thể để cả thế giới biết đc mình mang thai s.
Mộ Cẩm Đình đi qua, mặt cười chào hỏi: “Tử Tích, chú Ôn, s sớm v đã qua? Ăn sáng chưa?”
“Ọe---” Ôn Tử Tích che miệng, ói 1 chút.
Thật là đủ r!
Lòng Hạ Vân Khuynh khinh bỉ.
Mộ Cẩm Đình cười trừ, giả bộ k thấy.
Dù có thật sự như v, Ôn Tử Tích cũng sẽ thêm kịch cho mình.
“Đại ca, e ói lợi hại, k ăn đc chút gì!”
“Haha, v s--” Mộ Cẩm Đình chảy mồ hôi r.
“Ăn k đc thì đừng ăn!” Hạ Vân Khuynh nhịn k đc u ám nói 1 câu.
Thời gian này, k lên tiếng là tốt nhất, mà, Ôn Tử Tích lại đáp 1 câu: “K ăn thì k đc, đây là cháu Mộ gia, e k ăn thì k s, nhưng k thể quá tùy tiện, nếu con sảy mất, thì quá vô trách nhiệm r.”
Lời này là ám chỉ Hạ Băng Khuynh.
Hạ Vân Khuynh thần kinh căng lên.
Nói cô thì đc, nhưng tuyệt k đc nói em gái cô.
“Cô có ý gì?”
Cô tức r.
Mày nhíu lại.
Mộ Cẩm Đình ở sau kéo áo cô, ý kêu cô đừng kích động.
“E k có ý khác, ý e nói trên mặt chữ, k có gì sai, chị dâu!” Ôn Tử Tích k sợ khiêu khích.
Nếu cô k công kích, Hạ Vân Khuynh cũng sẽ công kích.
V k bằng cô là ng khống chế trc.
“S có thể k sai, nếu chỉ cần bịt miệng giả bộ muốn ói đến Mộ gia nói là cốt nhục của thiếu gia, thì chúng ta k fai bận chết s.” Hạ Vân Khuynh k khách khí đáp.
Lời này, đắc tội Ôn Vệ Giang r: “Cẩm Đình, lời của vợ con quá đáng r đó!”
Mộ Cẩm Đình khó xử nói: “À, vợ con miệng nhanh thẳng tí!”
Lời này nói ngược lại, ý nói Hạ Vân Khuynh nói sự thật.
Sắc mặt Ôn Vệ Giang xanh tím.
Trên lầu, Mộ Bác Minh và Tân Viên Thường xuống.
“Lão Mộ, ông đến đúng lúc, nghe con và con dâu ông nói gì đây, làm như chúng tôi đến tận nhà để ép Mộ gia v. Tôi nói cho ông nghe, nếu con gái tôi k fai chỉ thích tiểu tử thối nhà ông, ng khác sống chết k chịu, tôi thật sự k thèm.” Ôn Vệ Giang quay đầu, xông lên nói với Mộ Bác Minh.
Mộ Cẩm Đình thấy cha xuống, kéo vợ đang tức qa bên.
Chuyện này họ k xử lý đc, để ba mẹ là tốt nhất.
“Lão Ôn, đừng tức!” Mộ Bác Minh cười đi xuống, hàn huyên 1 lúc với Ôn Vệ Giang trc, khi chuẩn bị đủ r.
Tân Viên Thường cũng âm thầm phối hợp.
Sau đó, mọi ng mới vào chỗ.
Vừa ngồi chuẩn bị nói chuyện chính, trên lầu, Mộ Lâm Nguyệt xuống.
Cửa ngoài, Mộ Nguyệt Bạch cũng từ phòng làm việc uqa.
Vốn họ, họ đều xuống ăn cơm, mỗi ngày thời gian này, mọi ng đều cứ thế xuống ăn sáng.
“Hai ng đến r” Mộ Bác Minh thấy em và con thứ đến, đồng thời chào họ.
Nghĩ nghĩ, ng nhiều, uy thế lớn hơn!
- -------- ----------
Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… “Đối với họ k cần khách khí, đi---”Cô kiên quyết đi, Mộ Cẩm Đình cũng hết cách.Họ đến bên ngoài.Ôn Tử Tích và Ôn Vệ Giang đã ngồi trên sofa đại sảnh, nữ hầu đang đưa trà.Hạ Vân Khuynh nhìn cái liền thấy đầm rộng trên ng Ôn Tử Tích.Đầm mang thai!Nữ nhân này hận k thể để cả thế giới biết đc mình mang thai s.Mộ Cẩm Đình đi qua, mặt cười chào hỏi: “Tử Tích, chú Ôn, s sớm v đã qua? Ăn sáng chưa?”“Ọe---” Ôn Tử Tích che miệng, ói 1 chút.Thật là đủ r!Lòng Hạ Vân Khuynh khinh bỉ.Mộ Cẩm Đình cười trừ, giả bộ k thấy.Dù có thật sự như v, Ôn Tử Tích cũng sẽ thêm kịch cho mình.“Đại ca, e ói lợi hại, k ăn đc chút gì!”“Haha, v s--” Mộ Cẩm Đình chảy mồ hôi r.“Ăn k đc thì đừng ăn!” Hạ Vân Khuynh nhịn k đc u ám nói 1 câu.Thời gian này, k lên tiếng là tốt nhất, mà, Ôn Tử Tích lại đáp 1 câu: “K ăn thì k đc, đây là cháu Mộ gia, e k ăn thì k s, nhưng k thể quá tùy tiện, nếu con sảy mất, thì quá vô trách nhiệm r.”Lời này là ám chỉ Hạ Băng Khuynh.Hạ Vân Khuynh thần kinh căng lên.Nói cô thì đc, nhưng tuyệt k đc nói em gái cô.“Cô có ý gì?”Cô tức r.Mày nhíu lại.Mộ Cẩm Đình ở sau kéo áo cô, ý kêu cô đừng kích động.“E k có ý khác, ý e nói trên mặt chữ, k có gì sai, chị dâu!” Ôn Tử Tích k sợ khiêu khích.Nếu cô k công kích, Hạ Vân Khuynh cũng sẽ công kích.V k bằng cô là ng khống chế trc.“S có thể k sai, nếu chỉ cần bịt miệng giả bộ muốn ói đến Mộ gia nói là cốt nhục của thiếu gia, thì chúng ta k fai bận chết s.” Hạ Vân Khuynh k khách khí đáp.Lời này, đắc tội Ôn Vệ Giang r: “Cẩm Đình, lời của vợ con quá đáng r đó!”Mộ Cẩm Đình khó xử nói: “À, vợ con miệng nhanh thẳng tí!”Lời này nói ngược lại, ý nói Hạ Vân Khuynh nói sự thật.Sắc mặt Ôn Vệ Giang xanh tím.Trên lầu, Mộ Bác Minh và Tân Viên Thường xuống.“Lão Mộ, ông đến đúng lúc, nghe con và con dâu ông nói gì đây, làm như chúng tôi đến tận nhà để ép Mộ gia v. Tôi nói cho ông nghe, nếu con gái tôi k fai chỉ thích tiểu tử thối nhà ông, ng khác sống chết k chịu, tôi thật sự k thèm.” Ôn Vệ Giang quay đầu, xông lên nói với Mộ Bác Minh.Mộ Cẩm Đình thấy cha xuống, kéo vợ đang tức qa bên.Chuyện này họ k xử lý đc, để ba mẹ là tốt nhất.“Lão Ôn, đừng tức!” Mộ Bác Minh cười đi xuống, hàn huyên 1 lúc với Ôn Vệ Giang trc, khi chuẩn bị đủ r.Tân Viên Thường cũng âm thầm phối hợp.Sau đó, mọi ng mới vào chỗ.Vừa ngồi chuẩn bị nói chuyện chính, trên lầu, Mộ Lâm Nguyệt xuống.Cửa ngoài, Mộ Nguyệt Bạch cũng từ phòng làm việc uqa.Vốn họ, họ đều xuống ăn cơm, mỗi ngày thời gian này, mọi ng đều cứ thế xuống ăn sáng.“Hai ng đến r” Mộ Bác Minh thấy em và con thứ đến, đồng thời chào họ.Nghĩ nghĩ, ng nhiều, uy thế lớn hơn!- -------- ----------