Đêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi…
Chương 567
Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… “Chú dì, điểm khó của 2 ng, lo lắng của 2 ng, bất lực của 2 ng, đã k tồn tại r. 2 ng k thích hợp, dù đã từng yêu, đó cũng chỉ như mây thoáng qua, con mới là ng thích hợp với Nguyệt Sâm nhất.” Ôn Tử Tích cười, k nhanh k chậm nói.Ôn Vệ Giang cười haha: “Lão Mộ, lần này ông k gì để nói chứ!”Mộ Bác Minh cười k ra, nhịn tức giận xuống, nói với Mộ Cẩm Đình và Mộ Nguyệt Bạch: “Đem em trai của tụi bây tìm về, lập tức mang về.”“Ba, đừng tức giận, chúng con đi liền”Mộ Cẩm Đình đứng dậy, qua đó kéo tay Mộ Nguyệt Bạch, nháy mắt với anh.Mộ Nguyệt Bạch theo đó đứng dậy.Họ đi ra ngoài.Mộ Cẩm Đình cắm chìa khóa xe.Mộ Nguyệt Bạch đi qua, ngồi lên xe anh.“Anh biết nó ở đâu?” Mộ Nguyệt Bạch hỏi Mộ Cẩm Đình.“Anh k biết, gọi hỏi mấy tiểu tử Cố gia, 8 phần là ở chung.” Mộ Cẩm Đình vừa nổ máy vừa nói.Mộ Nguyệt Bạch lấy đth gọi Cố Quân Thụy, đth vừa thông, anh liền hỏi trực tiếp: “Nguyệt Sâm ở chung với các cậu.”“Anh là ai?” Cố Quân Thụy dfung sức đẩy cái đùi áp trên bụng anh, lật ng lăn qa mép giường, mắt chưa mở to.“Nguyệt Bạch!” Mộ Nguyệt Bạch nhàn nhạt.“Uhm, Là Bạch Tố Trinh à, cậu nhanh đến đón e trai mình, cậu ta còn k đi, tôi sắp chết mất.” Cố Quân Thụy ở bên nói.Bạch Tố Trinh là biệt danh Quản Dung Khiêm đặt cho Mộ Nguyệt Bạch, ai bảo từ nhỏ a đã có bộ dạng k gần nhân gian thế tục.Mộ Nguyệt Bạch mắt hiện tia lạnh lùng.Nhưng k biểu lộ sự tức giận gì, nhàn nhạt hỏi: “V cậu ng ở đâu?”“Ở nhà tôi!”“Uh, đc! Tạm biệt!”Mộ Nguyệt Bạch cúp máy, quay đầu nói với Mộ Cẩm Đình: “Ở Cố gia!”“Tiểu tử này, chắc chắn chạy qua Cố gia uống rượu.” Mộ Cẩm Đình tăng nhanh tốc độ.Quả thật v, vừa đến Cố gia, đẩy cửa vào phòng Cố Quân Thụy, mùi rượu xộc lên mũi, chút nữa khiến họ ngộp chết.Đi vào căn phòng tối đen.Mộ Nguyệt Bạch đi 2 bước liền chạm chai rượu, chút nữa bị “thi thể” nằm ngang dưới đất làm té chết.Anh nhanh chóng đi qa hết các ngăn trở, đến kéo màn cửa sổ ra.Trên giữa 2 ng, dưới đất 1 ng, lập tức như thi thể gặp ánh sáng đau khổ xoay chuyển.Mộ Cẩm Đình kéo Mộ Nguyệt Sâm trên dưới lên, vỗ mặt: “Nguyệt Sâm, tỉnh đi---”Mày kiếm của Mộ Nguyệt Sâm nhíu lại.Đẩy tay anh ra, đầy mùi rượu, tay vừa đẩy cái đụng mặt Cố Quân Thụy (Ý là quơ tay qa lỡ đụng lun ý).“A!” Tiếng kêu thảm vang lên.Tiếp đến, giọng tức giận của Cố Quân Thụy: “Ai đánh tôi? Bổn thiếu gia dựa vào mặt làm ăn đó---”Nghe phiền Mộ Nguyệt Sâm lấy tay đánh lên bụng Cố Quân Thụy, nhắm mắt, miệng nhả ra 2 từ lạnh lùng: “Câm miệng!”CỐ Quân Thụy đau đến cong ng.Ở dưới đất cuộn 2 cái, ôm gối kêu tên phụ nữ.Mộ Cẩm Đình bất lực.“E thấy trực tiếp khiêng đi nhanh hơn!” Mộ Nguyệt Bạch ở bên nói.“Nó cao to v s a khiêng nổi.”“V dùng cán, e ở đầu, a ở chân.”Mộ Cẩm Đình suy nghĩ tí, thở dài: “Cũng chỉ có v, chúng ta lập tức hành động!”- -------- ----------
“Chú dì, điểm khó của 2 ng, lo lắng của 2 ng, bất lực của 2 ng, đã k tồn tại r. 2 ng k thích hợp, dù đã từng yêu, đó cũng chỉ như mây thoáng qua, con mới là ng thích hợp với Nguyệt Sâm nhất.” Ôn Tử Tích cười, k nhanh k chậm nói.
Ôn Vệ Giang cười haha: “Lão Mộ, lần này ông k gì để nói chứ!”
Mộ Bác Minh cười k ra, nhịn tức giận xuống, nói với Mộ Cẩm Đình và Mộ Nguyệt Bạch: “Đem em trai của tụi bây tìm về, lập tức mang về.”
“Ba, đừng tức giận, chúng con đi liền”
Mộ Cẩm Đình đứng dậy, qua đó kéo tay Mộ Nguyệt Bạch, nháy mắt với anh.
Mộ Nguyệt Bạch theo đó đứng dậy.
Họ đi ra ngoài.
Mộ Cẩm Đình cắm chìa khóa xe.
Mộ Nguyệt Bạch đi qua, ngồi lên xe anh.
“Anh biết nó ở đâu?” Mộ Nguyệt Bạch hỏi Mộ Cẩm Đình.
“Anh k biết, gọi hỏi mấy tiểu tử Cố gia, 8 phần là ở chung.” Mộ Cẩm Đình vừa nổ máy vừa nói.
Mộ Nguyệt Bạch lấy đth gọi Cố Quân Thụy, đth vừa thông, anh liền hỏi trực tiếp: “Nguyệt Sâm ở chung với các cậu.”
“Anh là ai?” Cố Quân Thụy dfung sức đẩy cái đùi áp trên bụng anh, lật ng lăn qa mép giường, mắt chưa mở to.
“Nguyệt Bạch!” Mộ Nguyệt Bạch nhàn nhạt.
“Uhm, Là Bạch Tố Trinh à, cậu nhanh đến đón e trai mình, cậu ta còn k đi, tôi sắp chết mất.” Cố Quân Thụy ở bên nói.
Bạch Tố Trinh là biệt danh Quản Dung Khiêm đặt cho Mộ Nguyệt Bạch, ai bảo từ nhỏ a đã có bộ dạng k gần nhân gian thế tục.
Mộ Nguyệt Bạch mắt hiện tia lạnh lùng.
Nhưng k biểu lộ sự tức giận gì, nhàn nhạt hỏi: “V cậu ng ở đâu?”
“Ở nhà tôi!”
“Uh, đc! Tạm biệt!”
Mộ Nguyệt Bạch cúp máy, quay đầu nói với Mộ Cẩm Đình: “Ở Cố gia!”
“Tiểu tử này, chắc chắn chạy qua Cố gia uống rượu.” Mộ Cẩm Đình tăng nhanh tốc độ.
Quả thật v, vừa đến Cố gia, đẩy cửa vào phòng Cố Quân Thụy, mùi rượu xộc lên mũi, chút nữa khiến họ ngộp chết.
Đi vào căn phòng tối đen.
Mộ Nguyệt Bạch đi 2 bước liền chạm chai rượu, chút nữa bị “thi thể” nằm ngang dưới đất làm té chết.
Anh nhanh chóng đi qa hết các ngăn trở, đến kéo màn cửa sổ ra.
Trên giữa 2 ng, dưới đất 1 ng, lập tức như thi thể gặp ánh sáng đau khổ xoay chuyển.
Mộ Cẩm Đình kéo Mộ Nguyệt Sâm trên dưới lên, vỗ mặt: “Nguyệt Sâm, tỉnh đi---”
Mày kiếm của Mộ Nguyệt Sâm nhíu lại.
Đẩy tay anh ra, đầy mùi rượu, tay vừa đẩy cái đụng mặt Cố Quân Thụy (Ý là quơ tay qa lỡ đụng lun ý).
“A!” Tiếng kêu thảm vang lên.
Tiếp đến, giọng tức giận của Cố Quân Thụy: “Ai đánh tôi? Bổn thiếu gia dựa vào mặt làm ăn đó---”
Nghe phiền Mộ Nguyệt Sâm lấy tay đánh lên bụng Cố Quân Thụy, nhắm mắt, miệng nhả ra 2 từ lạnh lùng: “Câm miệng!”
CỐ Quân Thụy đau đến cong ng.
Ở dưới đất cuộn 2 cái, ôm gối kêu tên phụ nữ.
Mộ Cẩm Đình bất lực.
“E thấy trực tiếp khiêng đi nhanh hơn!” Mộ Nguyệt Bạch ở bên nói.
“Nó cao to v s a khiêng nổi.”
“V dùng cán, e ở đầu, a ở chân.”
Mộ Cẩm Đình suy nghĩ tí, thở dài: “Cũng chỉ có v, chúng ta lập tức hành động!”
- -------- ----------
Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… “Chú dì, điểm khó của 2 ng, lo lắng của 2 ng, bất lực của 2 ng, đã k tồn tại r. 2 ng k thích hợp, dù đã từng yêu, đó cũng chỉ như mây thoáng qua, con mới là ng thích hợp với Nguyệt Sâm nhất.” Ôn Tử Tích cười, k nhanh k chậm nói.Ôn Vệ Giang cười haha: “Lão Mộ, lần này ông k gì để nói chứ!”Mộ Bác Minh cười k ra, nhịn tức giận xuống, nói với Mộ Cẩm Đình và Mộ Nguyệt Bạch: “Đem em trai của tụi bây tìm về, lập tức mang về.”“Ba, đừng tức giận, chúng con đi liền”Mộ Cẩm Đình đứng dậy, qua đó kéo tay Mộ Nguyệt Bạch, nháy mắt với anh.Mộ Nguyệt Bạch theo đó đứng dậy.Họ đi ra ngoài.Mộ Cẩm Đình cắm chìa khóa xe.Mộ Nguyệt Bạch đi qua, ngồi lên xe anh.“Anh biết nó ở đâu?” Mộ Nguyệt Bạch hỏi Mộ Cẩm Đình.“Anh k biết, gọi hỏi mấy tiểu tử Cố gia, 8 phần là ở chung.” Mộ Cẩm Đình vừa nổ máy vừa nói.Mộ Nguyệt Bạch lấy đth gọi Cố Quân Thụy, đth vừa thông, anh liền hỏi trực tiếp: “Nguyệt Sâm ở chung với các cậu.”“Anh là ai?” Cố Quân Thụy dfung sức đẩy cái đùi áp trên bụng anh, lật ng lăn qa mép giường, mắt chưa mở to.“Nguyệt Bạch!” Mộ Nguyệt Bạch nhàn nhạt.“Uhm, Là Bạch Tố Trinh à, cậu nhanh đến đón e trai mình, cậu ta còn k đi, tôi sắp chết mất.” Cố Quân Thụy ở bên nói.Bạch Tố Trinh là biệt danh Quản Dung Khiêm đặt cho Mộ Nguyệt Bạch, ai bảo từ nhỏ a đã có bộ dạng k gần nhân gian thế tục.Mộ Nguyệt Bạch mắt hiện tia lạnh lùng.Nhưng k biểu lộ sự tức giận gì, nhàn nhạt hỏi: “V cậu ng ở đâu?”“Ở nhà tôi!”“Uh, đc! Tạm biệt!”Mộ Nguyệt Bạch cúp máy, quay đầu nói với Mộ Cẩm Đình: “Ở Cố gia!”“Tiểu tử này, chắc chắn chạy qua Cố gia uống rượu.” Mộ Cẩm Đình tăng nhanh tốc độ.Quả thật v, vừa đến Cố gia, đẩy cửa vào phòng Cố Quân Thụy, mùi rượu xộc lên mũi, chút nữa khiến họ ngộp chết.Đi vào căn phòng tối đen.Mộ Nguyệt Bạch đi 2 bước liền chạm chai rượu, chút nữa bị “thi thể” nằm ngang dưới đất làm té chết.Anh nhanh chóng đi qa hết các ngăn trở, đến kéo màn cửa sổ ra.Trên giữa 2 ng, dưới đất 1 ng, lập tức như thi thể gặp ánh sáng đau khổ xoay chuyển.Mộ Cẩm Đình kéo Mộ Nguyệt Sâm trên dưới lên, vỗ mặt: “Nguyệt Sâm, tỉnh đi---”Mày kiếm của Mộ Nguyệt Sâm nhíu lại.Đẩy tay anh ra, đầy mùi rượu, tay vừa đẩy cái đụng mặt Cố Quân Thụy (Ý là quơ tay qa lỡ đụng lun ý).“A!” Tiếng kêu thảm vang lên.Tiếp đến, giọng tức giận của Cố Quân Thụy: “Ai đánh tôi? Bổn thiếu gia dựa vào mặt làm ăn đó---”Nghe phiền Mộ Nguyệt Sâm lấy tay đánh lên bụng Cố Quân Thụy, nhắm mắt, miệng nhả ra 2 từ lạnh lùng: “Câm miệng!”CỐ Quân Thụy đau đến cong ng.Ở dưới đất cuộn 2 cái, ôm gối kêu tên phụ nữ.Mộ Cẩm Đình bất lực.“E thấy trực tiếp khiêng đi nhanh hơn!” Mộ Nguyệt Bạch ở bên nói.“Nó cao to v s a khiêng nổi.”“V dùng cán, e ở đầu, a ở chân.”Mộ Cẩm Đình suy nghĩ tí, thở dài: “Cũng chỉ có v, chúng ta lập tức hành động!”- -------- ----------