Tác giả:

Đêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi…

Chương 569

Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… Giọng Mộ Nguyệt Bạch nhàn nhạt vang lên.Mộ Nguyệt Sâm dừng bước.Mộ Nguyệt Bạch đi lên trc, đứng trc mặt anh, đưa tay sờ đc chìa khóa trong túi anh: “Đi thôi, chuyện này lq đến e, e cần về!”Anh quay qua ngồi ghế lái.Mộ Nguyệt Sâm đứng ngoài mấy giây, mở cửa ngồi vào.2 xe 1 trc 1 sau rời Cố gia.Lúc này ở Mộ gia, không khí căng thẳng như cũ.Chỉ bằng mấy lần nhìn cách làm việc của Ôn Tử Tích cũng khiến Tân Viên Thường cực kỳ k thích cô.Bà gặp qua nhiều ng, ng thế nào nhìn cái bà biết.Bà k thích quá có tâm kế, cách dùng ghi âm để ép buộc, thiệt sự tồi tệ đến vô sỉ.Ng có thể có khuyết điểm, nhưng tâm k thể tồi tệ!Chỉ nói về tâm thôi, cô vĩnh viễn k thắng nổi Băng Khuynh!Ôn Tử Tích xu nịnh nói chuyện với bà, bà chỉ nhàn nhạt xã giao vài câu.Ôn Vệ Giang và Mộ Bác Minh nói cười, ông cảm thấy chuyện này cũng khá chắc r, đợi định ngày thôi.Ngoài cửa, truyền đến bước chân loạn xạ.Nam chính cuối cùng xuất hiện.Mộ Nguyệt Sâm vào phòng, thấy Ôn Tử Tích và Ôn Vệ Giang, k có tâm trạng gì đặc biệt.Anh k quan tâm.Hoặc là nói, bây h a k quan tâm gì cả.“Qa đây cho tôi!” Mộ Bác Minh nghiêm túc lạnh lùng.Mộ Nguyệt Sâm bước qua ngồi xuống.Mộ Nguyệt Bạch và Mộ Cẩm Đình cũng qua ngồi.“S ướt v, nhanh lau!” Mộ Nguyệt Lâm lấy khăn giấy đưa Mộ Nguyệt Sâm.Mộ Nguyệt Sâm k nhận.“CÓ chuyện gì?” A lạnh lùng hỏi, lòng k kiên nhẫn.Mộ Bác Minh cũng k hỏi nhiều, trực tiếp đưa ghi âm của Ôn Tử Tích vào tai anh.Mộ Nguyệt Sâm dừng lại ở câu Hạ Băng Khuynh: Mộ Nguyệt Sâm, tạm biệt! Lúc đó, tim thắt chặt.Loại cảm giác này, thời gian càng lâu càng đau.“Giải thích 1 chút, có chuyện gì!” Mộ Bác Minh gõ lên bàn hỏi.Tân Viên Thường kéo Mộ Bác Minh:”Anh hỏi từ từ!”Mộ Nguyệt Sâm trầm mặc 1 lúc, đáp: “K có gì để giải thích! Chính là như mọi ng nghe!”“Mày” Mộ Bác Minh tức ra máu.Xảy ra chuyện này, nó chỉ nhẹ nhàng 1 câu liền coi như xong.“V Băng Khuynh đâu, nó đi đâu r?” Tân Viên Thường nhịn k đc hỏi. Đứa nhỏ đáng thương, bản thân còn nhỏ v, đã chịu nhiều đả kích r.Mộ Nguyệt Sâm k nói.Mộ Cẩm Đình ở bên nói: “Tạm thời ở nhà thầy Quý!”“Mày cũng biết chuyện này!” Mộ Bác Minh k vui nhíu mày: “Chỉ có tao và mẹ mày là k biết g씓Con vốn tính tối nay nói.”Bên đó, Ôn Vệ Giang ngắt lời: “Đừng đi lạc đề, tôi thấy khỏi đính hôn, trực tiếp kết hôn đi.”Mộ Nguyệt Sâm k phản ứng, như k fai hôn sự của mình, đầu anh bây h đều là âm thanh của Hạ Băng Khuynh.“Nguyệt Sâm, rốt cuộc thế nào, lúc nào cưới con gái tôi! Tôi nói cậu biết, đứa trong bụng là con cậu, nếu dám k chịu trách nhiệm, tôi thật sẽ---”“Tùy tiện các ng muốn làm gì!” Mộ Nguyệt Sâm đau đầu ngắt lời Ôn Vệ Giang.Đứng dậy, bước lớn lên lầu.“Tùy tùy tiện là ý gì?” Ôn Vệ Giang ngây ng, nhíu mày.“Chính là anh ấy đồng ý đó!” Ôn Tử Tích cười nói, rất bình tĩnh.À klq nhưng nhân tiện nói tuần sau ad sinh nhật nha =)))) Nếu trong 5 cmt đầu các bạn đoán đúng ngày sinh của ad, thì sinh nhật hứa sẽ đăng nhiều chương hơn và giảm xuống 2 tim 1 chương cho các bạn đọc nha!! Cảm ơn các bạn dã ủng hộ ad!- -------- ----------

Giọng Mộ Nguyệt Bạch nhàn nhạt vang lên.

Mộ Nguyệt Sâm dừng bước.

Mộ Nguyệt Bạch đi lên trc, đứng trc mặt anh, đưa tay sờ đc chìa khóa trong túi anh: “Đi thôi, chuyện này lq đến e, e cần về!”

Anh quay qua ngồi ghế lái.

Mộ Nguyệt Sâm đứng ngoài mấy giây, mở cửa ngồi vào.

2 xe 1 trc 1 sau rời Cố gia.

Lúc này ở Mộ gia, không khí căng thẳng như cũ.

Chỉ bằng mấy lần nhìn cách làm việc của Ôn Tử Tích cũng khiến Tân Viên Thường cực kỳ k thích cô.

Bà gặp qua nhiều ng, ng thế nào nhìn cái bà biết.

Bà k thích quá có tâm kế, cách dùng ghi âm để ép buộc, thiệt sự tồi tệ đến vô sỉ.

Ng có thể có khuyết điểm, nhưng tâm k thể tồi tệ!

Chỉ nói về tâm thôi, cô vĩnh viễn k thắng nổi Băng Khuynh!

Ôn Tử Tích xu nịnh nói chuyện với bà, bà chỉ nhàn nhạt xã giao vài câu.

Ôn Vệ Giang và Mộ Bác Minh nói cười, ông cảm thấy chuyện này cũng khá chắc r, đợi định ngày thôi.

Ngoài cửa, truyền đến bước chân loạn xạ.

Nam chính cuối cùng xuất hiện.

Mộ Nguyệt Sâm vào phòng, thấy Ôn Tử Tích và Ôn Vệ Giang, k có tâm trạng gì đặc biệt.

Anh k quan tâm.

Hoặc là nói, bây h a k quan tâm gì cả.

“Qa đây cho tôi!” Mộ Bác Minh nghiêm túc lạnh lùng.

Mộ Nguyệt Sâm bước qua ngồi xuống.

Mộ Nguyệt Bạch và Mộ Cẩm Đình cũng qua ngồi.

“S ướt v, nhanh lau!” Mộ Nguyệt Lâm lấy khăn giấy đưa Mộ Nguyệt Sâm.

Mộ Nguyệt Sâm k nhận.

“CÓ chuyện gì?” A lạnh lùng hỏi, lòng k kiên nhẫn.

Mộ Bác Minh cũng k hỏi nhiều, trực tiếp đưa ghi âm của Ôn Tử Tích vào tai anh.

Mộ Nguyệt Sâm dừng lại ở câu Hạ Băng Khuynh: Mộ Nguyệt Sâm, tạm biệt! Lúc đó, tim thắt chặt.

Loại cảm giác này, thời gian càng lâu càng đau.

“Giải thích 1 chút, có chuyện gì!” Mộ Bác Minh gõ lên bàn hỏi.

Tân Viên Thường kéo Mộ Bác Minh:”Anh hỏi từ từ!”

Mộ Nguyệt Sâm trầm mặc 1 lúc, đáp: “K có gì để giải thích! Chính là như mọi ng nghe!”

“Mày” Mộ Bác Minh tức ra máu.

Xảy ra chuyện này, nó chỉ nhẹ nhàng 1 câu liền coi như xong.

“V Băng Khuynh đâu, nó đi đâu r?” Tân Viên Thường nhịn k đc hỏi. Đứa nhỏ đáng thương, bản thân còn nhỏ v, đã chịu nhiều đả kích r.

Mộ Nguyệt Sâm k nói.

Mộ Cẩm Đình ở bên nói: “Tạm thời ở nhà thầy Quý!”

“Mày cũng biết chuyện này!” Mộ Bác Minh k vui nhíu mày: “Chỉ có tao và mẹ mày là k biết gì”

“Con vốn tính tối nay nói.”

Bên đó, Ôn Vệ Giang ngắt lời: “Đừng đi lạc đề, tôi thấy khỏi đính hôn, trực tiếp kết hôn đi.”

Mộ Nguyệt Sâm k phản ứng, như k fai hôn sự của mình, đầu anh bây h đều là âm thanh của Hạ Băng Khuynh.

“Nguyệt Sâm, rốt cuộc thế nào, lúc nào cưới con gái tôi! Tôi nói cậu biết, đứa trong bụng là con cậu, nếu dám k chịu trách nhiệm, tôi thật sẽ---”

“Tùy tiện các ng muốn làm gì!” Mộ Nguyệt Sâm đau đầu ngắt lời Ôn Vệ Giang.

Đứng dậy, bước lớn lên lầu.

“Tùy tùy tiện là ý gì?” Ôn Vệ Giang ngây ng, nhíu mày.

“Chính là anh ấy đồng ý đó!” Ôn Tử Tích cười nói, rất bình tĩnh.

À klq nhưng nhân tiện nói tuần sau ad sinh nhật nha =)))) Nếu trong 5 cmt đầu các bạn đoán đúng ngày sinh của ad, thì sinh nhật hứa sẽ đăng nhiều chương hơn và giảm xuống 2 tim 1 chương cho các bạn đọc nha!! Cảm ơn các bạn dã ủng hộ ad!

- -------- ----------

Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… Giọng Mộ Nguyệt Bạch nhàn nhạt vang lên.Mộ Nguyệt Sâm dừng bước.Mộ Nguyệt Bạch đi lên trc, đứng trc mặt anh, đưa tay sờ đc chìa khóa trong túi anh: “Đi thôi, chuyện này lq đến e, e cần về!”Anh quay qua ngồi ghế lái.Mộ Nguyệt Sâm đứng ngoài mấy giây, mở cửa ngồi vào.2 xe 1 trc 1 sau rời Cố gia.Lúc này ở Mộ gia, không khí căng thẳng như cũ.Chỉ bằng mấy lần nhìn cách làm việc của Ôn Tử Tích cũng khiến Tân Viên Thường cực kỳ k thích cô.Bà gặp qua nhiều ng, ng thế nào nhìn cái bà biết.Bà k thích quá có tâm kế, cách dùng ghi âm để ép buộc, thiệt sự tồi tệ đến vô sỉ.Ng có thể có khuyết điểm, nhưng tâm k thể tồi tệ!Chỉ nói về tâm thôi, cô vĩnh viễn k thắng nổi Băng Khuynh!Ôn Tử Tích xu nịnh nói chuyện với bà, bà chỉ nhàn nhạt xã giao vài câu.Ôn Vệ Giang và Mộ Bác Minh nói cười, ông cảm thấy chuyện này cũng khá chắc r, đợi định ngày thôi.Ngoài cửa, truyền đến bước chân loạn xạ.Nam chính cuối cùng xuất hiện.Mộ Nguyệt Sâm vào phòng, thấy Ôn Tử Tích và Ôn Vệ Giang, k có tâm trạng gì đặc biệt.Anh k quan tâm.Hoặc là nói, bây h a k quan tâm gì cả.“Qa đây cho tôi!” Mộ Bác Minh nghiêm túc lạnh lùng.Mộ Nguyệt Sâm bước qua ngồi xuống.Mộ Nguyệt Bạch và Mộ Cẩm Đình cũng qua ngồi.“S ướt v, nhanh lau!” Mộ Nguyệt Lâm lấy khăn giấy đưa Mộ Nguyệt Sâm.Mộ Nguyệt Sâm k nhận.“CÓ chuyện gì?” A lạnh lùng hỏi, lòng k kiên nhẫn.Mộ Bác Minh cũng k hỏi nhiều, trực tiếp đưa ghi âm của Ôn Tử Tích vào tai anh.Mộ Nguyệt Sâm dừng lại ở câu Hạ Băng Khuynh: Mộ Nguyệt Sâm, tạm biệt! Lúc đó, tim thắt chặt.Loại cảm giác này, thời gian càng lâu càng đau.“Giải thích 1 chút, có chuyện gì!” Mộ Bác Minh gõ lên bàn hỏi.Tân Viên Thường kéo Mộ Bác Minh:”Anh hỏi từ từ!”Mộ Nguyệt Sâm trầm mặc 1 lúc, đáp: “K có gì để giải thích! Chính là như mọi ng nghe!”“Mày” Mộ Bác Minh tức ra máu.Xảy ra chuyện này, nó chỉ nhẹ nhàng 1 câu liền coi như xong.“V Băng Khuynh đâu, nó đi đâu r?” Tân Viên Thường nhịn k đc hỏi. Đứa nhỏ đáng thương, bản thân còn nhỏ v, đã chịu nhiều đả kích r.Mộ Nguyệt Sâm k nói.Mộ Cẩm Đình ở bên nói: “Tạm thời ở nhà thầy Quý!”“Mày cũng biết chuyện này!” Mộ Bác Minh k vui nhíu mày: “Chỉ có tao và mẹ mày là k biết g씓Con vốn tính tối nay nói.”Bên đó, Ôn Vệ Giang ngắt lời: “Đừng đi lạc đề, tôi thấy khỏi đính hôn, trực tiếp kết hôn đi.”Mộ Nguyệt Sâm k phản ứng, như k fai hôn sự của mình, đầu anh bây h đều là âm thanh của Hạ Băng Khuynh.“Nguyệt Sâm, rốt cuộc thế nào, lúc nào cưới con gái tôi! Tôi nói cậu biết, đứa trong bụng là con cậu, nếu dám k chịu trách nhiệm, tôi thật sẽ---”“Tùy tiện các ng muốn làm gì!” Mộ Nguyệt Sâm đau đầu ngắt lời Ôn Vệ Giang.Đứng dậy, bước lớn lên lầu.“Tùy tùy tiện là ý gì?” Ôn Vệ Giang ngây ng, nhíu mày.“Chính là anh ấy đồng ý đó!” Ôn Tử Tích cười nói, rất bình tĩnh.À klq nhưng nhân tiện nói tuần sau ad sinh nhật nha =)))) Nếu trong 5 cmt đầu các bạn đoán đúng ngày sinh của ad, thì sinh nhật hứa sẽ đăng nhiều chương hơn và giảm xuống 2 tim 1 chương cho các bạn đọc nha!! Cảm ơn các bạn dã ủng hộ ad!- -------- ----------

Chương 569