Tác giả:

Đêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi…

Chương 573

Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… Chỉ là, Ôn Tử Tích k biết, lúc cô quay đầu, đầu Mộ Nguyệt Sâm lại lần nữa nhìn về hướng Hạ Băng Khuynh rời đi, ánh mắt đó, sâu đến nỗi như muốn hút cô vào sâu trong xương tủy của mình.Đường lên lầu, k khó.Nhưng đến đến phòng, đối với Hạ Băng Khuynh mà nói như dùng hết sức lực của cả đời.Để đồ lên bàn, chân cô mềm nhũn, yếu ớt ngồi lên mặt đất.2 tay, nhẹ ôm đầu gối, vùi mặt vào trong.Lúc nãy ở dưới lần, cô nghe đám ng nói 4 từ nam tài nữ sắc.Nam tài nữ sắc, là chỉ họ s?Quả thật là v.Họ đứng chung chỗ, thật sự chói mắt, như là trời sinh nên đứng chung 1 chỗ v.Mà cô, chẳng qa là vịt con xấu xa vô tình chui vào thế giới của họ.Bây h. cuối cùng, chia tan r.Cô, cũng nếu rời đi r.Khắc này, trái tim chua xót k thôi, như thủy triều, lại muốn đưa cô đến 1 nơi xa xôi vô danh.Suy nghĩ trong lòng, dần rõ ràng---Cô muốn rời đi.Cô fai rời đi.Rời khỏi nơi có kí ức về Mộ Nguyệt Sâm rời khỏi thành phố có hơi thở của anh, thật xa, tùy tiện chỗ nào cũng đc.Suy nghĩ vừa xuất hiện, liền bắt đầu sinh sôi.Cho đến khi cửa lớn, bị ng mở ra.Thầy Quý ở trường nghe tin, thấy Mộ Nguyệt Sâm đính hôn.Sợ Hạ Băng Khuynh cũng biết, cho nên về coi.Kết quả, liền thấy cô ngồi dưới đất, bộ dạng yếu đuối bất lực.Anh đưa tay kéo cô lên, nhìn vào mắt cô.Vẫn may, k khóc.Chỉ mắt đỏ lên.Tim thở phào, Quý Tu nhẹ giọng: “Mấy xe bên dưới”“Là anh ta”Giọng Hạ Băng Khuynh trầm thấp.Quả nhiên.Quý Tu trầm ngâm 1 lúc: “Có muốn rời nơi đây?”Hạ Băng Khuynh mạnh mẽ ngẩng đầu: “Cái gì?”“Trc đây tôi nói thu e làm đệ tử, k fai chỉ nói k thôi. Tôi rất nghiêm túc nhận e làm đệ tử, ngoài ra”Quý Tu quay ng, lấy phần công văn có kế hoạch của anh đưa cô: “Đây là kế hoạch trg đưa tôi hnay, là kế hoạch lên cục cảnh sát hợp thành.”“Kế hoạch gì?” Hạ Băng Khuynh lật ra.“Có 1 số tỉnh hoạt động giám định chưa tiên tiến, cho nên tôi quyết định đến những nơi đó tuần tra, nâng cao trình độ kĩ thuật chuyên nghiệp của họ, tránh việc giám định sai hoặc thiếu”“Cho nên” Hạ Băng Khuynh cắn môi.“Cho nên muốn hỏi em, có muốn cùng đi với tôi” Quý Tu cực kỳ nghiêm túc nói: “Đồng ý thì mai chúng ta xuất phát”“V trường”“Tôi có thể yêu cầu nhập học lại, 1 năm theo tôi, thứ học đc k ít hơn trong trường, thế nào, đồng ý k?”Hạ Băng Khuynh cùi nhìn, nhìn bản kế hoạch---Rời đi, là dụ hoặc mê ng.Dù cho bên ngoài mưa gió bão bùng, cũng tốt hơn ở thành phố này. chờ tâm trạng của mình ngày càng tệ đi.Thành phố này., thật sự, k thể ở lại nữa.Cả tp, như đã bị bao phủ, k thể nào khôi phục lại đc.Ở lại đây, chẳng qa chỉ là mồ chôn cho trái tim của mình.Cô ngẩng đầu, kiên định nhìn Quý Tu: “Đc, e theo thầy!”- -------- ----------

Chỉ là, Ôn Tử Tích k biết, lúc cô quay đầu, đầu Mộ Nguyệt Sâm lại lần nữa nhìn về hướng Hạ Băng Khuynh rời đi, ánh mắt đó, sâu đến nỗi như muốn hút cô vào sâu trong xương tủy của mình.

Đường lên lầu, k khó.

Nhưng đến đến phòng, đối với Hạ Băng Khuynh mà nói như dùng hết sức lực của cả đời.

Để đồ lên bàn, chân cô mềm nhũn, yếu ớt ngồi lên mặt đất.

2 tay, nhẹ ôm đầu gối, vùi mặt vào trong.

Lúc nãy ở dưới lần, cô nghe đám ng nói 4 từ nam tài nữ sắc.

Nam tài nữ sắc, là chỉ họ s?

Quả thật là v.

Họ đứng chung chỗ, thật sự chói mắt, như là trời sinh nên đứng chung 1 chỗ v.

Mà cô, chẳng qa là vịt con xấu xa vô tình chui vào thế giới của họ.

Bây h. cuối cùng, chia tan r.

Cô, cũng nếu rời đi r.

Khắc này, trái tim chua xót k thôi, như thủy triều, lại muốn đưa cô đến 1 nơi xa xôi vô danh.

Suy nghĩ trong lòng, dần rõ ràng---

Cô muốn rời đi.

Cô fai rời đi.

Rời khỏi nơi có kí ức về Mộ Nguyệt Sâm rời khỏi thành phố có hơi thở của anh, thật xa, tùy tiện chỗ nào cũng đc.

Suy nghĩ vừa xuất hiện, liền bắt đầu sinh sôi.

Cho đến khi cửa lớn, bị ng mở ra.

Thầy Quý ở trường nghe tin, thấy Mộ Nguyệt Sâm đính hôn.

Sợ Hạ Băng Khuynh cũng biết, cho nên về coi.

Kết quả, liền thấy cô ngồi dưới đất, bộ dạng yếu đuối bất lực.

Anh đưa tay kéo cô lên, nhìn vào mắt cô.

Vẫn may, k khóc.

Chỉ mắt đỏ lên.

Tim thở phào, Quý Tu nhẹ giọng: “Mấy xe bên dưới”

“Là anh ta”

Giọng Hạ Băng Khuynh trầm thấp.

Quả nhiên.

Quý Tu trầm ngâm 1 lúc: “Có muốn rời nơi đây?”

Hạ Băng Khuynh mạnh mẽ ngẩng đầu: “Cái gì?”

“Trc đây tôi nói thu e làm đệ tử, k fai chỉ nói k thôi. Tôi rất nghiêm túc nhận e làm đệ tử, ngoài ra”

Quý Tu quay ng, lấy phần công văn có kế hoạch của anh đưa cô: “Đây là kế hoạch trg đưa tôi hnay, là kế hoạch lên cục cảnh sát hợp thành.”

“Kế hoạch gì?” Hạ Băng Khuynh lật ra.

“Có 1 số tỉnh hoạt động giám định chưa tiên tiến, cho nên tôi quyết định đến những nơi đó tuần tra, nâng cao trình độ kĩ thuật chuyên nghiệp của họ, tránh việc giám định sai hoặc thiếu”

“Cho nên” Hạ Băng Khuynh cắn môi.

“Cho nên muốn hỏi em, có muốn cùng đi với tôi” Quý Tu cực kỳ nghiêm túc nói: “Đồng ý thì mai chúng ta xuất phát”

“V trường”

“Tôi có thể yêu cầu nhập học lại, 1 năm theo tôi, thứ học đc k ít hơn trong trường, thế nào, đồng ý k?”

Hạ Băng Khuynh cùi nhìn, nhìn bản kế hoạch---

Rời đi, là dụ hoặc mê ng.

Dù cho bên ngoài mưa gió bão bùng, cũng tốt hơn ở thành phố này. chờ tâm trạng của mình ngày càng tệ đi.

Thành phố này., thật sự, k thể ở lại nữa.

Cả tp, như đã bị bao phủ, k thể nào khôi phục lại đc.

Ở lại đây, chẳng qa chỉ là mồ chôn cho trái tim của mình.

Cô ngẩng đầu, kiên định nhìn Quý Tu: “Đc, e theo thầy!”

- -------- ----------

Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… Chỉ là, Ôn Tử Tích k biết, lúc cô quay đầu, đầu Mộ Nguyệt Sâm lại lần nữa nhìn về hướng Hạ Băng Khuynh rời đi, ánh mắt đó, sâu đến nỗi như muốn hút cô vào sâu trong xương tủy của mình.Đường lên lầu, k khó.Nhưng đến đến phòng, đối với Hạ Băng Khuynh mà nói như dùng hết sức lực của cả đời.Để đồ lên bàn, chân cô mềm nhũn, yếu ớt ngồi lên mặt đất.2 tay, nhẹ ôm đầu gối, vùi mặt vào trong.Lúc nãy ở dưới lần, cô nghe đám ng nói 4 từ nam tài nữ sắc.Nam tài nữ sắc, là chỉ họ s?Quả thật là v.Họ đứng chung chỗ, thật sự chói mắt, như là trời sinh nên đứng chung 1 chỗ v.Mà cô, chẳng qa là vịt con xấu xa vô tình chui vào thế giới của họ.Bây h. cuối cùng, chia tan r.Cô, cũng nếu rời đi r.Khắc này, trái tim chua xót k thôi, như thủy triều, lại muốn đưa cô đến 1 nơi xa xôi vô danh.Suy nghĩ trong lòng, dần rõ ràng---Cô muốn rời đi.Cô fai rời đi.Rời khỏi nơi có kí ức về Mộ Nguyệt Sâm rời khỏi thành phố có hơi thở của anh, thật xa, tùy tiện chỗ nào cũng đc.Suy nghĩ vừa xuất hiện, liền bắt đầu sinh sôi.Cho đến khi cửa lớn, bị ng mở ra.Thầy Quý ở trường nghe tin, thấy Mộ Nguyệt Sâm đính hôn.Sợ Hạ Băng Khuynh cũng biết, cho nên về coi.Kết quả, liền thấy cô ngồi dưới đất, bộ dạng yếu đuối bất lực.Anh đưa tay kéo cô lên, nhìn vào mắt cô.Vẫn may, k khóc.Chỉ mắt đỏ lên.Tim thở phào, Quý Tu nhẹ giọng: “Mấy xe bên dưới”“Là anh ta”Giọng Hạ Băng Khuynh trầm thấp.Quả nhiên.Quý Tu trầm ngâm 1 lúc: “Có muốn rời nơi đây?”Hạ Băng Khuynh mạnh mẽ ngẩng đầu: “Cái gì?”“Trc đây tôi nói thu e làm đệ tử, k fai chỉ nói k thôi. Tôi rất nghiêm túc nhận e làm đệ tử, ngoài ra”Quý Tu quay ng, lấy phần công văn có kế hoạch của anh đưa cô: “Đây là kế hoạch trg đưa tôi hnay, là kế hoạch lên cục cảnh sát hợp thành.”“Kế hoạch gì?” Hạ Băng Khuynh lật ra.“Có 1 số tỉnh hoạt động giám định chưa tiên tiến, cho nên tôi quyết định đến những nơi đó tuần tra, nâng cao trình độ kĩ thuật chuyên nghiệp của họ, tránh việc giám định sai hoặc thiếu”“Cho nên” Hạ Băng Khuynh cắn môi.“Cho nên muốn hỏi em, có muốn cùng đi với tôi” Quý Tu cực kỳ nghiêm túc nói: “Đồng ý thì mai chúng ta xuất phát”“V trường”“Tôi có thể yêu cầu nhập học lại, 1 năm theo tôi, thứ học đc k ít hơn trong trường, thế nào, đồng ý k?”Hạ Băng Khuynh cùi nhìn, nhìn bản kế hoạch---Rời đi, là dụ hoặc mê ng.Dù cho bên ngoài mưa gió bão bùng, cũng tốt hơn ở thành phố này. chờ tâm trạng của mình ngày càng tệ đi.Thành phố này., thật sự, k thể ở lại nữa.Cả tp, như đã bị bao phủ, k thể nào khôi phục lại đc.Ở lại đây, chẳng qa chỉ là mồ chôn cho trái tim của mình.Cô ngẩng đầu, kiên định nhìn Quý Tu: “Đc, e theo thầy!”- -------- ----------

Chương 573