Đêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi…
Chương 598
Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… Tòa Mộ thị về đêm, mang theo sự tối tăm kì lạ.Đến bảo vệ cũng bị Mộ Nguyệt Sâm tạm thời cho nghỉ, lúc này vào tòa nhà, chỉ có Hạ Băng Khuynh và anh 2 ng.“Sợ k?” Anh hỏi.Hạ Băng Khuynh liếc nhìn anh 1 cái.Ai kiên quyết nửa đêm đến đây?Bây h còn hỏi cô sợ k?“Mèo khóc cho chuột*” Cô nhịn k đc khinh bỉ, trực tiếp vào thang máy: “Ng sợ là anh đúng k.”*ý là giả bộ từ bi, tốt bụng, nãy ng kêu ép cô vào là anh, h lại hỏi sợ kNếu sợ, cô sẽ làm ngành này s?“Đừng cứng miệng, 1 lát r khóc cho xem” Mộ Nguyệt Sâm đi vào đứng sau cô, ấn vào nút lên lầu.Lúc vướng ng lên, cơ thể a dán vào sau lưng cô, hơi nóng phả lên cổ cô, giọng tự nhiên trầm thấp: “Đến lúc e đừng trốn!”“Ng muốn khóc muốn trốn còn chưa định!” Hạ Băng Khuynh cười lạnh. Tay hung hăng đỉnh vào sau.Cô có gì chưa thấy qa?Thi thể của ng to lớn, sưng phồng hay thi thể khô cứng các loại, cô đều thấy qua r, nói chi 1 hiện trường vụ án?Trên lầu đèn đều mở, cô mở cửa nhà vệ sinh: “Thi thể đã mang đi, bây h chỉ có thể tái hiện lại. Giả sử tôi là ng bị hại, anh là tên b**n th** đó”Cô nhấn mạnh 2 chữ b**n th**.Mộ Nguyệt Sâm nhíu mày:”Tôi b**n th**? b**n th** chỗ nào? Là giới tính k bt, hay là thẩm mỹ k bt?”“Ai biết a bt hay k? Công hay thị? Klq đến tôi!” Hạ Băng Khuynh xua tay: “Đến đi, b**n th**. Xem anh kéo tôi từ cửa nhà vệ sinh đến bồn rửa tay, dựa theo suy nghĩ bình thường, thì nên đi theo quỹ đạo nào.”Mộ Nguyệt Sâm nhịn.Lên trc, 2 tay cố định eo cô.Như cũ ốm gầy, mềm mại, cảm giác vẫn y như trong kí ức, k có gì thay đổi.A nhịn k đc thu chặt kẽ tay lại.Cách lớp vải, như cảm nhận đc xúc cảm mềm mại sau nó.Nhịn k đc, đưa tay liền muốn ôm cô vào lòng ---“Ê! A làm gì! A giết ng r sẽ ôm ng đó vào lòng s?” Hạ Băng Khuynh đột nhiên đề cao giọng lên.Tay anh rất nóng, cách cô rất gần.Hô hấp ấm nóng như thủy triều, từng đợt quấn lấy tai cô, khiến cô cực kỳ k tự nhiên.Mất Mộ Nguyệt Sâm trầm xuống: “V e nói fai mang thế nào?”“Nghĩ mình là 1 sát nhân ác ma, sau đó kéo tôi vào---”Mộ Nguyệt Sâm “”b**n th**, sát nhân ác ma“E k thể nói từ nào hay hơn?” Anh có chút giận r.Hạ Băng Khuynh khinh bỉ: “Tên đao phủ?”Mộ Nguyệt Sâm: “”Anh lần nữa để tay dưới bắp tay cô, sau đó hung hăng kéo---Kéo vào cửa nhà vệ sinh.Bồn rửa ở trc mắt, nhất định fai chọn đường ngắn nhất r.Nhưng động tác đầu của Mộ Nguyệt Sâm, k fai đi vào, mà là đưa 1 tay khóa cửa.“Đợi tí!”Hạ Băng Khuynh lập tức kêu lại: “A đang làm gì?”“K lẽ k nên khóa cửa? K sợ ngta đi vào thấy s?”Hạ Băng Khuynh nhìn cửa 1 cái: “Cảnh sát kt qa, k thấy vân tay”Dấu vết trên hiện trường như đã bị xóa sạch, năng lực che giấu của đối phương rất mạnh.Điểm này, cũng là điều cô mới biết trên đường đến.Điều này có nghĩa là, tòa nhà này đang che giấu 1 con quỷ giết ng.Rất nguy hiểm.Nghĩ đến đây, cô nhịn k đc nhìn Mộ Nguyệt Sâm 1 cái nữa.“S thế? E k fai đang nghi ngờ tôi chứ?” Anh lạnh lùng nhìn cô.Đc r, sự lo lắng mới thoáng qa của mình, hoàn toàn dư thừa, với tính của anh, sẽ k giết ng, chỉ có thể dùng khí lạnh trên ng vô thanh vô thức lạnh chết ng mà thôi.- -------- ----------
Tòa Mộ thị về đêm, mang theo sự tối tăm kì lạ.
Đến bảo vệ cũng bị Mộ Nguyệt Sâm tạm thời cho nghỉ, lúc này vào tòa nhà, chỉ có Hạ Băng Khuynh và anh 2 ng.
“Sợ k?” Anh hỏi.
Hạ Băng Khuynh liếc nhìn anh 1 cái.
Ai kiên quyết nửa đêm đến đây?
Bây h còn hỏi cô sợ k?
“Mèo khóc cho chuột*” Cô nhịn k đc khinh bỉ, trực tiếp vào thang máy: “Ng sợ là anh đúng k.”
*ý là giả bộ từ bi, tốt bụng, nãy ng kêu ép cô vào là anh, h lại hỏi sợ k
Nếu sợ, cô sẽ làm ngành này s?
“Đừng cứng miệng, 1 lát r khóc cho xem” Mộ Nguyệt Sâm đi vào đứng sau cô, ấn vào nút lên lầu.
Lúc vướng ng lên, cơ thể a dán vào sau lưng cô, hơi nóng phả lên cổ cô, giọng tự nhiên trầm thấp: “Đến lúc e đừng trốn!”
“Ng muốn khóc muốn trốn còn chưa định!” Hạ Băng Khuynh cười lạnh. Tay hung hăng đỉnh vào sau.
Cô có gì chưa thấy qa?
Thi thể của ng to lớn, sưng phồng hay thi thể khô cứng các loại, cô đều thấy qua r, nói chi 1 hiện trường vụ án?
Trên lầu đèn đều mở, cô mở cửa nhà vệ sinh: “Thi thể đã mang đi, bây h chỉ có thể tái hiện lại. Giả sử tôi là ng bị hại, anh là tên b**n th** đó”
Cô nhấn mạnh 2 chữ b**n th**.
Mộ Nguyệt Sâm nhíu mày:”Tôi b**n th**? b**n th** chỗ nào? Là giới tính k bt, hay là thẩm mỹ k bt?”
“Ai biết a bt hay k? Công hay thị? Klq đến tôi!” Hạ Băng Khuynh xua tay: “Đến đi, b**n th**. Xem anh kéo tôi từ cửa nhà vệ sinh đến bồn rửa tay, dựa theo suy nghĩ bình thường, thì nên đi theo quỹ đạo nào.”
Mộ Nguyệt Sâm nhịn.
Lên trc, 2 tay cố định eo cô.
Như cũ ốm gầy, mềm mại, cảm giác vẫn y như trong kí ức, k có gì thay đổi.
A nhịn k đc thu chặt kẽ tay lại.
Cách lớp vải, như cảm nhận đc xúc cảm mềm mại sau nó.
Nhịn k đc, đưa tay liền muốn ôm cô vào lòng ---
“Ê! A làm gì! A giết ng r sẽ ôm ng đó vào lòng s?” Hạ Băng Khuynh đột nhiên đề cao giọng lên.
Tay anh rất nóng, cách cô rất gần.
Hô hấp ấm nóng như thủy triều, từng đợt quấn lấy tai cô, khiến cô cực kỳ k tự nhiên.
Mất Mộ Nguyệt Sâm trầm xuống: “V e nói fai mang thế nào?”
“Nghĩ mình là 1 sát nhân ác ma, sau đó kéo tôi vào---”
Mộ Nguyệt Sâm “”
b**n th**, sát nhân ác ma
“E k thể nói từ nào hay hơn?” Anh có chút giận r.
Hạ Băng Khuynh khinh bỉ: “Tên đao phủ?”
Mộ Nguyệt Sâm: “”
Anh lần nữa để tay dưới bắp tay cô, sau đó hung hăng kéo---
Kéo vào cửa nhà vệ sinh.
Bồn rửa ở trc mắt, nhất định fai chọn đường ngắn nhất r.
Nhưng động tác đầu của Mộ Nguyệt Sâm, k fai đi vào, mà là đưa 1 tay khóa cửa.
“Đợi tí!”
Hạ Băng Khuynh lập tức kêu lại: “A đang làm gì?”
“K lẽ k nên khóa cửa? K sợ ngta đi vào thấy s?”
Hạ Băng Khuynh nhìn cửa 1 cái: “Cảnh sát kt qa, k thấy vân tay”
Dấu vết trên hiện trường như đã bị xóa sạch, năng lực che giấu của đối phương rất mạnh.
Điểm này, cũng là điều cô mới biết trên đường đến.
Điều này có nghĩa là, tòa nhà này đang che giấu 1 con quỷ giết ng.
Rất nguy hiểm.
Nghĩ đến đây, cô nhịn k đc nhìn Mộ Nguyệt Sâm 1 cái nữa.
“S thế? E k fai đang nghi ngờ tôi chứ?” Anh lạnh lùng nhìn cô.
Đc r, sự lo lắng mới thoáng qa của mình, hoàn toàn dư thừa, với tính của anh, sẽ k giết ng, chỉ có thể dùng khí lạnh trên ng vô thanh vô thức lạnh chết ng mà thôi.
- -------- ----------
Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… Tòa Mộ thị về đêm, mang theo sự tối tăm kì lạ.Đến bảo vệ cũng bị Mộ Nguyệt Sâm tạm thời cho nghỉ, lúc này vào tòa nhà, chỉ có Hạ Băng Khuynh và anh 2 ng.“Sợ k?” Anh hỏi.Hạ Băng Khuynh liếc nhìn anh 1 cái.Ai kiên quyết nửa đêm đến đây?Bây h còn hỏi cô sợ k?“Mèo khóc cho chuột*” Cô nhịn k đc khinh bỉ, trực tiếp vào thang máy: “Ng sợ là anh đúng k.”*ý là giả bộ từ bi, tốt bụng, nãy ng kêu ép cô vào là anh, h lại hỏi sợ kNếu sợ, cô sẽ làm ngành này s?“Đừng cứng miệng, 1 lát r khóc cho xem” Mộ Nguyệt Sâm đi vào đứng sau cô, ấn vào nút lên lầu.Lúc vướng ng lên, cơ thể a dán vào sau lưng cô, hơi nóng phả lên cổ cô, giọng tự nhiên trầm thấp: “Đến lúc e đừng trốn!”“Ng muốn khóc muốn trốn còn chưa định!” Hạ Băng Khuynh cười lạnh. Tay hung hăng đỉnh vào sau.Cô có gì chưa thấy qa?Thi thể của ng to lớn, sưng phồng hay thi thể khô cứng các loại, cô đều thấy qua r, nói chi 1 hiện trường vụ án?Trên lầu đèn đều mở, cô mở cửa nhà vệ sinh: “Thi thể đã mang đi, bây h chỉ có thể tái hiện lại. Giả sử tôi là ng bị hại, anh là tên b**n th** đó”Cô nhấn mạnh 2 chữ b**n th**.Mộ Nguyệt Sâm nhíu mày:”Tôi b**n th**? b**n th** chỗ nào? Là giới tính k bt, hay là thẩm mỹ k bt?”“Ai biết a bt hay k? Công hay thị? Klq đến tôi!” Hạ Băng Khuynh xua tay: “Đến đi, b**n th**. Xem anh kéo tôi từ cửa nhà vệ sinh đến bồn rửa tay, dựa theo suy nghĩ bình thường, thì nên đi theo quỹ đạo nào.”Mộ Nguyệt Sâm nhịn.Lên trc, 2 tay cố định eo cô.Như cũ ốm gầy, mềm mại, cảm giác vẫn y như trong kí ức, k có gì thay đổi.A nhịn k đc thu chặt kẽ tay lại.Cách lớp vải, như cảm nhận đc xúc cảm mềm mại sau nó.Nhịn k đc, đưa tay liền muốn ôm cô vào lòng ---“Ê! A làm gì! A giết ng r sẽ ôm ng đó vào lòng s?” Hạ Băng Khuynh đột nhiên đề cao giọng lên.Tay anh rất nóng, cách cô rất gần.Hô hấp ấm nóng như thủy triều, từng đợt quấn lấy tai cô, khiến cô cực kỳ k tự nhiên.Mất Mộ Nguyệt Sâm trầm xuống: “V e nói fai mang thế nào?”“Nghĩ mình là 1 sát nhân ác ma, sau đó kéo tôi vào---”Mộ Nguyệt Sâm “”b**n th**, sát nhân ác ma“E k thể nói từ nào hay hơn?” Anh có chút giận r.Hạ Băng Khuynh khinh bỉ: “Tên đao phủ?”Mộ Nguyệt Sâm: “”Anh lần nữa để tay dưới bắp tay cô, sau đó hung hăng kéo---Kéo vào cửa nhà vệ sinh.Bồn rửa ở trc mắt, nhất định fai chọn đường ngắn nhất r.Nhưng động tác đầu của Mộ Nguyệt Sâm, k fai đi vào, mà là đưa 1 tay khóa cửa.“Đợi tí!”Hạ Băng Khuynh lập tức kêu lại: “A đang làm gì?”“K lẽ k nên khóa cửa? K sợ ngta đi vào thấy s?”Hạ Băng Khuynh nhìn cửa 1 cái: “Cảnh sát kt qa, k thấy vân tay”Dấu vết trên hiện trường như đã bị xóa sạch, năng lực che giấu của đối phương rất mạnh.Điểm này, cũng là điều cô mới biết trên đường đến.Điều này có nghĩa là, tòa nhà này đang che giấu 1 con quỷ giết ng.Rất nguy hiểm.Nghĩ đến đây, cô nhịn k đc nhìn Mộ Nguyệt Sâm 1 cái nữa.“S thế? E k fai đang nghi ngờ tôi chứ?” Anh lạnh lùng nhìn cô.Đc r, sự lo lắng mới thoáng qa của mình, hoàn toàn dư thừa, với tính của anh, sẽ k giết ng, chỉ có thể dùng khí lạnh trên ng vô thanh vô thức lạnh chết ng mà thôi.- -------- ----------