Đêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi…
Chương 609
Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… Cô rất rõ, có những vết nứt dù giấu dưới bề mặt bằng phẳng, cũng k thể khôi phục lại.Xe dừng ở trc nhà hàng Tây.Hạ Băng Khuynh biết, thực ra Mộ Nguyệt Sâm k thích đồ tây, chỉ là thích hoàn cảnh.Phía trc, Mộ Nguyệt Sâm xuống xe.Hạ Băng Khuynh và Quý Tu cũng tự xuống xe.Vào nhà ăn, phục vụ dẫn hơn đến phòng bao.Căn này Mộ Nguyệt Sâm thường đến.3 ng vào ngồi.Phục vụ sắp dao nĩa cho họ.“Có thể gọi món r! Muốn ăn gì tự gọi!” Mộ Nguyệt Sâm nói với Hạ Băng Khuynh“V a khách khí r---” Hạ Băng Khuynh nói với phục vụ: “Lấy hết tất cả đồ trong menu, ngoài ra chúng tôi muốn rượu đỏ mắc nhất mắc nhất ở đây”Phục vụ có chút k dám viết.Mắt nhìn sang Mộ Nguyệt Sâm.Ăn hết menu còn đỡ, mà rượu đỏ, mắc nhất 1 bình 20 mấy vạn, nếu đem lên, sẽ rất nhiều tiền.“Theo cô ấy nói mà làm!” Sắc mặt Mộ Nguyệt Sâm cao lạnh.“Vâng, Mộ tổng!” Phục vụ cung kính cười.Có câu này của anh, anh yên tâm r.Quý Tu ở bên k nói.Lúc bắt đầu đồng ý đi ăn khuya, đã k có ý tốt.1 lúc, đồ ăn mang lên từng món, để đầy bàn.Rượu đỏ mắc cũng mang lên, để trong đồ đựng, bưng lên bàn.“Rượu đỏ này e có thể uống k? K sợ say?” Mộ Nguyệt Sâm đổ 1 ly cho mình, cho Quý Tu 1 ly.“Cảm ơn!” Quý Tu nhận rượu.Hạ Băng Khuynh đẩy ly ra: “S k thể uống? Chút rượu đỏ, tôi đâu fai ruồi, chạm rượu liền say!”“Đúng k? Tôi nhớ có ng ở tiệc cưới của chị uống champaign, kết quả thì” Mộ Nguyệt Sâm trực tiếp lờ qua động tác đẩy ly không của cô.Nhắc chuyện cũ.Chuyện ở Anh là cấm kị, lại bị anh nhắc k chút kiêng kị.Hạ Băng Khuynh phiền não muốn tìm chỗ chui!Chuyện 2 năm hơn r!Anh còn nhớ rõ!Lúc này nhắc lại, khiến lòng ng khẽ chua xót.Cô nhìn ly trống, cắn môi.Nếu có thể, cô thà thời gian quay lại, cô say chết ở trong phòng, cũng k đi chọc anh.“ Băng Khuynh, uống cái này đi!” Quý Tu lấy nước chanh phục vụ đưa để trc mặt cô: “Còn ấm”“Đc” Hạ Băng Khuynh bưng ly, uống từng ngụm, k nhìn Mộ Nguyệt Sâm nữa.3 ng chìm vào sự im lặng kì lạ.Hạ Băng Khuynh lấy dao nĩa, cắt từng miếng nhỏ thịt bò trc mặt, sau đó đổ tương cay lên.Quý Tu nhíu mày:”Dạ dày e”2 năm nay vì chạy hiện trường, ăn k đúng bữa, Hạ Băng Khuynh bị bệnh viêm dạ dày nhẹ.Cô cười, nhún vai: “K s, lâu lâu ăn cay, k cần sợ---”Đâm miếng thịt, đang chuẩn bị bỏ vào miệng.Nĩa bị kéo lại, bị ng khác cướp đi.Mộ Nguyệt Sâm mặt k biểu cảm kéo đĩa của cô qua: “Cái này hình như của tôi!”“Ê--- rõ ràng của tôi, anh ---”“E trả tiền?” Anh lạnh lùng nhìn cô.Hạ Băng Khuynh lập tức ngậm miệng.Đùa gì? Bán cô r cũng k trả nổi!Rõ ràng là nhà tư bản áp chế mà!- -------- ----------
Cô rất rõ, có những vết nứt dù giấu dưới bề mặt bằng phẳng, cũng k thể khôi phục lại.
Xe dừng ở trc nhà hàng Tây.
Hạ Băng Khuynh biết, thực ra Mộ Nguyệt Sâm k thích đồ tây, chỉ là thích hoàn cảnh.
Phía trc, Mộ Nguyệt Sâm xuống xe.
Hạ Băng Khuynh và Quý Tu cũng tự xuống xe.
Vào nhà ăn, phục vụ dẫn hơn đến phòng bao.
Căn này Mộ Nguyệt Sâm thường đến.
3 ng vào ngồi.
Phục vụ sắp dao nĩa cho họ.
“Có thể gọi món r! Muốn ăn gì tự gọi!” Mộ Nguyệt Sâm nói với Hạ Băng Khuynh
“V a khách khí r---” Hạ Băng Khuynh nói với phục vụ: “Lấy hết tất cả đồ trong menu, ngoài ra chúng tôi muốn rượu đỏ mắc nhất mắc nhất ở đây”
Phục vụ có chút k dám viết.
Mắt nhìn sang Mộ Nguyệt Sâm.
Ăn hết menu còn đỡ, mà rượu đỏ, mắc nhất 1 bình 20 mấy vạn, nếu đem lên, sẽ rất nhiều tiền.
“Theo cô ấy nói mà làm!” Sắc mặt Mộ Nguyệt Sâm cao lạnh.
“Vâng, Mộ tổng!” Phục vụ cung kính cười.
Có câu này của anh, anh yên tâm r.
Quý Tu ở bên k nói.
Lúc bắt đầu đồng ý đi ăn khuya, đã k có ý tốt.
1 lúc, đồ ăn mang lên từng món, để đầy bàn.
Rượu đỏ mắc cũng mang lên, để trong đồ đựng, bưng lên bàn.
“Rượu đỏ này e có thể uống k? K sợ say?” Mộ Nguyệt Sâm đổ 1 ly cho mình, cho Quý Tu 1 ly.
“Cảm ơn!” Quý Tu nhận rượu.
Hạ Băng Khuynh đẩy ly ra: “S k thể uống? Chút rượu đỏ, tôi đâu fai ruồi, chạm rượu liền say!”
“Đúng k? Tôi nhớ có ng ở tiệc cưới của chị uống champaign, kết quả thì” Mộ Nguyệt Sâm trực tiếp lờ qua động tác đẩy ly không của cô.
Nhắc chuyện cũ.
Chuyện ở Anh là cấm kị, lại bị anh nhắc k chút kiêng kị.
Hạ Băng Khuynh phiền não muốn tìm chỗ chui!
Chuyện 2 năm hơn r!
Anh còn nhớ rõ!
Lúc này nhắc lại, khiến lòng ng khẽ chua xót.
Cô nhìn ly trống, cắn môi.
Nếu có thể, cô thà thời gian quay lại, cô say chết ở trong phòng, cũng k đi chọc anh.
“ Băng Khuynh, uống cái này đi!” Quý Tu lấy nước chanh phục vụ đưa để trc mặt cô: “Còn ấm”
“Đc” Hạ Băng Khuynh bưng ly, uống từng ngụm, k nhìn Mộ Nguyệt Sâm nữa.
3 ng chìm vào sự im lặng kì lạ.
Hạ Băng Khuynh lấy dao nĩa, cắt từng miếng nhỏ thịt bò trc mặt, sau đó đổ tương cay lên.
Quý Tu nhíu mày:”Dạ dày e”
2 năm nay vì chạy hiện trường, ăn k đúng bữa, Hạ Băng Khuynh bị bệnh viêm dạ dày nhẹ.
Cô cười, nhún vai: “K s, lâu lâu ăn cay, k cần sợ---”
Đâm miếng thịt, đang chuẩn bị bỏ vào miệng.
Nĩa bị kéo lại, bị ng khác cướp đi.
Mộ Nguyệt Sâm mặt k biểu cảm kéo đĩa của cô qua: “Cái này hình như của tôi!”
“Ê--- rõ ràng của tôi, anh ---”
“E trả tiền?” Anh lạnh lùng nhìn cô.
Hạ Băng Khuynh lập tức ngậm miệng.
Đùa gì? Bán cô r cũng k trả nổi!
Rõ ràng là nhà tư bản áp chế mà!
- -------- ----------
Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… Cô rất rõ, có những vết nứt dù giấu dưới bề mặt bằng phẳng, cũng k thể khôi phục lại.Xe dừng ở trc nhà hàng Tây.Hạ Băng Khuynh biết, thực ra Mộ Nguyệt Sâm k thích đồ tây, chỉ là thích hoàn cảnh.Phía trc, Mộ Nguyệt Sâm xuống xe.Hạ Băng Khuynh và Quý Tu cũng tự xuống xe.Vào nhà ăn, phục vụ dẫn hơn đến phòng bao.Căn này Mộ Nguyệt Sâm thường đến.3 ng vào ngồi.Phục vụ sắp dao nĩa cho họ.“Có thể gọi món r! Muốn ăn gì tự gọi!” Mộ Nguyệt Sâm nói với Hạ Băng Khuynh“V a khách khí r---” Hạ Băng Khuynh nói với phục vụ: “Lấy hết tất cả đồ trong menu, ngoài ra chúng tôi muốn rượu đỏ mắc nhất mắc nhất ở đây”Phục vụ có chút k dám viết.Mắt nhìn sang Mộ Nguyệt Sâm.Ăn hết menu còn đỡ, mà rượu đỏ, mắc nhất 1 bình 20 mấy vạn, nếu đem lên, sẽ rất nhiều tiền.“Theo cô ấy nói mà làm!” Sắc mặt Mộ Nguyệt Sâm cao lạnh.“Vâng, Mộ tổng!” Phục vụ cung kính cười.Có câu này của anh, anh yên tâm r.Quý Tu ở bên k nói.Lúc bắt đầu đồng ý đi ăn khuya, đã k có ý tốt.1 lúc, đồ ăn mang lên từng món, để đầy bàn.Rượu đỏ mắc cũng mang lên, để trong đồ đựng, bưng lên bàn.“Rượu đỏ này e có thể uống k? K sợ say?” Mộ Nguyệt Sâm đổ 1 ly cho mình, cho Quý Tu 1 ly.“Cảm ơn!” Quý Tu nhận rượu.Hạ Băng Khuynh đẩy ly ra: “S k thể uống? Chút rượu đỏ, tôi đâu fai ruồi, chạm rượu liền say!”“Đúng k? Tôi nhớ có ng ở tiệc cưới của chị uống champaign, kết quả thì” Mộ Nguyệt Sâm trực tiếp lờ qua động tác đẩy ly không của cô.Nhắc chuyện cũ.Chuyện ở Anh là cấm kị, lại bị anh nhắc k chút kiêng kị.Hạ Băng Khuynh phiền não muốn tìm chỗ chui!Chuyện 2 năm hơn r!Anh còn nhớ rõ!Lúc này nhắc lại, khiến lòng ng khẽ chua xót.Cô nhìn ly trống, cắn môi.Nếu có thể, cô thà thời gian quay lại, cô say chết ở trong phòng, cũng k đi chọc anh.“ Băng Khuynh, uống cái này đi!” Quý Tu lấy nước chanh phục vụ đưa để trc mặt cô: “Còn ấm”“Đc” Hạ Băng Khuynh bưng ly, uống từng ngụm, k nhìn Mộ Nguyệt Sâm nữa.3 ng chìm vào sự im lặng kì lạ.Hạ Băng Khuynh lấy dao nĩa, cắt từng miếng nhỏ thịt bò trc mặt, sau đó đổ tương cay lên.Quý Tu nhíu mày:”Dạ dày e”2 năm nay vì chạy hiện trường, ăn k đúng bữa, Hạ Băng Khuynh bị bệnh viêm dạ dày nhẹ.Cô cười, nhún vai: “K s, lâu lâu ăn cay, k cần sợ---”Đâm miếng thịt, đang chuẩn bị bỏ vào miệng.Nĩa bị kéo lại, bị ng khác cướp đi.Mộ Nguyệt Sâm mặt k biểu cảm kéo đĩa của cô qua: “Cái này hình như của tôi!”“Ê--- rõ ràng của tôi, anh ---”“E trả tiền?” Anh lạnh lùng nhìn cô.Hạ Băng Khuynh lập tức ngậm miệng.Đùa gì? Bán cô r cũng k trả nổi!Rõ ràng là nhà tư bản áp chế mà!- -------- ----------