Đêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi…
Chương 611
Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… Đáy mắt Mộ Nguyệt Sâm mang theo sự mất mát, k thoát khỏi mắt anh.Chỉ đáng tiếc ng đang vùi đầu vào cháo cá căn bản k chú ý đến điểm này.Đứng dậy, để ly rượu xuống, Quý Tu lấy áo khoác của mình: “Tôi ra đi vệ sinh tí, 2 ng ăn trc”Anh cất bước, k nhanh k chậm đến nhà vệ sinh.Chỉ còn 2 ng họ r.Mắt Mộ Nguyệt Sâm lần nữa rơi trên ng Hạ Băng Khuynh.“Làm gì? A uống rượu đỏ của anh, tôi ăn cháo của tôi, đừng hòng bắt tôi ăn thứ tôi k thích” Hạ Băng Khuynh giơ nĩa lên, biểu thị sự phản kháng.Mộ Nguyệt Sâm trầm trầm: “E đến đâu chỗ đó chết ng, k cảm thấy rất xui?”Cái gì chứ? Nói bậy! Hạ Băng Khuynh hừ 1 tiếng: “A tưởng tôi là Conan à? Đến đâu chỗ đó chết ng? Có ng chết, chúng tôi mới qa đó? Đừng coi thường công việc của tôi!”Cô phiền nhất là ng khác coi thường nghề của cô, nhưng Mộ Nguyệt Sâm lại luôn thách thức giới hạn của cô.“Cũng như nhau, đều là ng chết”“Cái gì gọi là cũng như nhau? Có chúng tôi, mới có thể khiến ng ta chết nhắm mắt! A cản bản k hiểu!”Lúc cô nói lời này, mắt phát sáng, lấp lánh, lộ ra thần khí k cho phép sự coi thường.Cô như v, hình như rất lâu r anh k thấy qua.Nhưng cô như v, lại khiến a cảm thấy rất xa.Thậm chí, thoát khỏi phạm vi mà a có thể tiếp xúc.Cô bắt đầu có thế giới nhỏ của mình, hoặc là, thế giới này klq đến yêu.Nhưng, cũng có thể đã cách ly anh ở ngoài.Mộ Nguyệt Sâm trầm mặc, cúi nhìn, tiếp tục uống rượu.Hạ Băng Khuynh miễn cưỡng ăn hết tô cháo, sau đó bi thương phát hiện, bụng đã no.Đợi Quý Tu về, cô liền đứng dậy: “Chúng ta đi thôi”“Về ks? Ăn no r?”“Uh, ăn xong r, buồn ngủ”No r muốn ngủ.Quý Tu cười: “Tam thiếu, cùng đi k?”Mộ Nguyệt Sâm thu mắt: “K cần đâu”Dù có đưa bao nhiêu vạn dặm, cũng sẽ lìa xa.A có thể đưa cô đến ks, thậm chí có thể đưa đến bến xe, cũng có thể đến tp bên kia.Nhưng dù đến đâu, tiễn đến khi nào, ly biệt, vẫn sẽ đến.Hạ Băng Khuynh đứng tại chỗ, nhìn mặt nghiêng lạnh nhạt nghiêm túc của anh.Tim, thắt lại.Xem ra a căn bản k quan tâm bản thân chừng nào đi.“Chúng ta đi thôi” Cô lấy túi lên, nói với Quý Tu.“Đc”“Nghỉ ngơi thật tốt, mai còn fai làm việc” Về ks, Quý Tu nhàn nhạt dặn Hạ Băng Khuynh.“Uhm” Hạ Băng Khuynh gật đầu, với Quý Tu mỗi ng tự về phòng.Tối ăn khuya no qua, k thể ngủ, chỉ có thể tắm trc, sau đó lấy sổ ra nằm trên sofa ghi chép vụ án lần này.Đth rung lên, là Hạ Vân Khuynh gửi video qa.Mộ Đóa Đóa đang mặc đầm bánh sinh nhật màu hồng, bị Mộ Cẩm Đình nắm tay chậm chạp đi, sau đó đến trc gương, xì nước mũi ra.Sau đó, bập bẹ kêu tiếng dì.Tim Hạ Băng Khuynh muốn tan chảy, coi video mấy lần, muốn xuông qua nhéo mặt nhỏ của nó.Đth gọi qa, cũng là Hạ Vân Khuynh.“Mai đi?”“Uhm” Hạ Băng Khuynh thả viết xuống, đứng dậy ra trc cửa sổ nhận đth.- -------- ----------
Đáy mắt Mộ Nguyệt Sâm mang theo sự mất mát, k thoát khỏi mắt anh.
Chỉ đáng tiếc ng đang vùi đầu vào cháo cá căn bản k chú ý đến điểm này.
Đứng dậy, để ly rượu xuống, Quý Tu lấy áo khoác của mình: “Tôi ra đi vệ sinh tí, 2 ng ăn trc”
Anh cất bước, k nhanh k chậm đến nhà vệ sinh.
Chỉ còn 2 ng họ r.
Mắt Mộ Nguyệt Sâm lần nữa rơi trên ng Hạ Băng Khuynh.
“Làm gì? A uống rượu đỏ của anh, tôi ăn cháo của tôi, đừng hòng bắt tôi ăn thứ tôi k thích” Hạ Băng Khuynh giơ nĩa lên, biểu thị sự phản kháng.
Mộ Nguyệt Sâm trầm trầm: “E đến đâu chỗ đó chết ng, k cảm thấy rất xui?”
Cái gì chứ? Nói bậy! Hạ Băng Khuynh hừ 1 tiếng: “A tưởng tôi là Conan à? Đến đâu chỗ đó chết ng? Có ng chết, chúng tôi mới qa đó? Đừng coi thường công việc của tôi!”
Cô phiền nhất là ng khác coi thường nghề của cô, nhưng Mộ Nguyệt Sâm lại luôn thách thức giới hạn của cô.
“Cũng như nhau, đều là ng chết”
“Cái gì gọi là cũng như nhau? Có chúng tôi, mới có thể khiến ng ta chết nhắm mắt! A cản bản k hiểu!”
Lúc cô nói lời này, mắt phát sáng, lấp lánh, lộ ra thần khí k cho phép sự coi thường.
Cô như v, hình như rất lâu r anh k thấy qua.
Nhưng cô như v, lại khiến a cảm thấy rất xa.
Thậm chí, thoát khỏi phạm vi mà a có thể tiếp xúc.
Cô bắt đầu có thế giới nhỏ của mình, hoặc là, thế giới này klq đến yêu.
Nhưng, cũng có thể đã cách ly anh ở ngoài.
Mộ Nguyệt Sâm trầm mặc, cúi nhìn, tiếp tục uống rượu.
Hạ Băng Khuynh miễn cưỡng ăn hết tô cháo, sau đó bi thương phát hiện, bụng đã no.
Đợi Quý Tu về, cô liền đứng dậy: “Chúng ta đi thôi”
“Về ks? Ăn no r?”
“Uh, ăn xong r, buồn ngủ”
No r muốn ngủ.
Quý Tu cười: “Tam thiếu, cùng đi k?”
Mộ Nguyệt Sâm thu mắt: “K cần đâu”
Dù có đưa bao nhiêu vạn dặm, cũng sẽ lìa xa.
A có thể đưa cô đến ks, thậm chí có thể đưa đến bến xe, cũng có thể đến tp bên kia.
Nhưng dù đến đâu, tiễn đến khi nào, ly biệt, vẫn sẽ đến.
Hạ Băng Khuynh đứng tại chỗ, nhìn mặt nghiêng lạnh nhạt nghiêm túc của anh.
Tim, thắt lại.
Xem ra a căn bản k quan tâm bản thân chừng nào đi.
“Chúng ta đi thôi” Cô lấy túi lên, nói với Quý Tu.
“Đc”
“Nghỉ ngơi thật tốt, mai còn fai làm việc” Về ks, Quý Tu nhàn nhạt dặn Hạ Băng Khuynh.
“Uhm” Hạ Băng Khuynh gật đầu, với Quý Tu mỗi ng tự về phòng.
Tối ăn khuya no qua, k thể ngủ, chỉ có thể tắm trc, sau đó lấy sổ ra nằm trên sofa ghi chép vụ án lần này.
Đth rung lên, là Hạ Vân Khuynh gửi video qa.
Mộ Đóa Đóa đang mặc đầm bánh sinh nhật màu hồng, bị Mộ Cẩm Đình nắm tay chậm chạp đi, sau đó đến trc gương, xì nước mũi ra.
Sau đó, bập bẹ kêu tiếng dì.
Tim Hạ Băng Khuynh muốn tan chảy, coi video mấy lần, muốn xuông qua nhéo mặt nhỏ của nó.
Đth gọi qa, cũng là Hạ Vân Khuynh.
“Mai đi?”
“Uhm” Hạ Băng Khuynh thả viết xuống, đứng dậy ra trc cửa sổ nhận đth.
- -------- ----------
Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… Đáy mắt Mộ Nguyệt Sâm mang theo sự mất mát, k thoát khỏi mắt anh.Chỉ đáng tiếc ng đang vùi đầu vào cháo cá căn bản k chú ý đến điểm này.Đứng dậy, để ly rượu xuống, Quý Tu lấy áo khoác của mình: “Tôi ra đi vệ sinh tí, 2 ng ăn trc”Anh cất bước, k nhanh k chậm đến nhà vệ sinh.Chỉ còn 2 ng họ r.Mắt Mộ Nguyệt Sâm lần nữa rơi trên ng Hạ Băng Khuynh.“Làm gì? A uống rượu đỏ của anh, tôi ăn cháo của tôi, đừng hòng bắt tôi ăn thứ tôi k thích” Hạ Băng Khuynh giơ nĩa lên, biểu thị sự phản kháng.Mộ Nguyệt Sâm trầm trầm: “E đến đâu chỗ đó chết ng, k cảm thấy rất xui?”Cái gì chứ? Nói bậy! Hạ Băng Khuynh hừ 1 tiếng: “A tưởng tôi là Conan à? Đến đâu chỗ đó chết ng? Có ng chết, chúng tôi mới qa đó? Đừng coi thường công việc của tôi!”Cô phiền nhất là ng khác coi thường nghề của cô, nhưng Mộ Nguyệt Sâm lại luôn thách thức giới hạn của cô.“Cũng như nhau, đều là ng chết”“Cái gì gọi là cũng như nhau? Có chúng tôi, mới có thể khiến ng ta chết nhắm mắt! A cản bản k hiểu!”Lúc cô nói lời này, mắt phát sáng, lấp lánh, lộ ra thần khí k cho phép sự coi thường.Cô như v, hình như rất lâu r anh k thấy qua.Nhưng cô như v, lại khiến a cảm thấy rất xa.Thậm chí, thoát khỏi phạm vi mà a có thể tiếp xúc.Cô bắt đầu có thế giới nhỏ của mình, hoặc là, thế giới này klq đến yêu.Nhưng, cũng có thể đã cách ly anh ở ngoài.Mộ Nguyệt Sâm trầm mặc, cúi nhìn, tiếp tục uống rượu.Hạ Băng Khuynh miễn cưỡng ăn hết tô cháo, sau đó bi thương phát hiện, bụng đã no.Đợi Quý Tu về, cô liền đứng dậy: “Chúng ta đi thôi”“Về ks? Ăn no r?”“Uh, ăn xong r, buồn ngủ”No r muốn ngủ.Quý Tu cười: “Tam thiếu, cùng đi k?”Mộ Nguyệt Sâm thu mắt: “K cần đâu”Dù có đưa bao nhiêu vạn dặm, cũng sẽ lìa xa.A có thể đưa cô đến ks, thậm chí có thể đưa đến bến xe, cũng có thể đến tp bên kia.Nhưng dù đến đâu, tiễn đến khi nào, ly biệt, vẫn sẽ đến.Hạ Băng Khuynh đứng tại chỗ, nhìn mặt nghiêng lạnh nhạt nghiêm túc của anh.Tim, thắt lại.Xem ra a căn bản k quan tâm bản thân chừng nào đi.“Chúng ta đi thôi” Cô lấy túi lên, nói với Quý Tu.“Đc”“Nghỉ ngơi thật tốt, mai còn fai làm việc” Về ks, Quý Tu nhàn nhạt dặn Hạ Băng Khuynh.“Uhm” Hạ Băng Khuynh gật đầu, với Quý Tu mỗi ng tự về phòng.Tối ăn khuya no qua, k thể ngủ, chỉ có thể tắm trc, sau đó lấy sổ ra nằm trên sofa ghi chép vụ án lần này.Đth rung lên, là Hạ Vân Khuynh gửi video qa.Mộ Đóa Đóa đang mặc đầm bánh sinh nhật màu hồng, bị Mộ Cẩm Đình nắm tay chậm chạp đi, sau đó đến trc gương, xì nước mũi ra.Sau đó, bập bẹ kêu tiếng dì.Tim Hạ Băng Khuynh muốn tan chảy, coi video mấy lần, muốn xuông qua nhéo mặt nhỏ của nó.Đth gọi qa, cũng là Hạ Vân Khuynh.“Mai đi?”“Uhm” Hạ Băng Khuynh thả viết xuống, đứng dậy ra trc cửa sổ nhận đth.- -------- ----------