Đêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi…
Chương 621
Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… Mộ Nguyệt Sâm chú ý đến mắt cô, nhìn nửa ngày, đột nhiên nói 1 câu:”Lo tôi xảy ra chuyện?”“S k lo, họ đều là ng nhà của anh” Hạ Băng Khuynh đáp.“K fai, tôi nói e, sợ r? Lo tôi xảy ra chuyện!” Anh nhìn vào mắt cô, càng thêm lấp lánh.Mang theo ngọn lửa.Hạ Băng Khuynh khẽ ngây ng, sau đó cười: ‘Tôi có gì fai lo chứ, nếu a ngồi tù, cơm tù đâu fai tôi đưa. Tôi sợ chú dì lo lắng thôi.”“Lí do cũng khá miễn cưỡng đó!” Mộ Nguyệt Sâm như nhìn thấu cô.“Anh cũng khá tự mình đa tình!”Bên ngoài mọi ng nghe nửa ngày.Não bất giác hiện ra câu hỏi: Họ đc tính là đang tra hỏi k?Tại s nghe như tình nhân đang trêu chọc nhau!Bên trong, Hạ Băng Khuynh nghiêm túc lại, cô biết ng bên ngoài có thể nghe, cứ thế nói tiếp sẽ k ngừng đc, liền nghiêm túc: “Mộ Nguyệt Sâm, anh nói, nửa đêm tối qa anh rốt cuộc đi đâu?”“E đoán xem?” Mộ Nguyệt Sâm đáp cô, ngữ điệu k còn lạnh lùng, thậm chí còn mang theo sự nhàn nhã và hứng thú.“Anh tưởng tôi đang đáu trí với anh s, bây h tôi đang hỏi anh!” Hạ Băng Khuynh trừng anh.Mộ Nguyệt Sâm vướng ng về trc, rút ngắn khoảng cách giữa họ: “Tôi biết e đang hỏi, tôi mới kêu e đoán, đoán đúng, tự nhiên t sẽ gật đầu!”Hạ Băng Khuynh thật sự 1 quyền đánh qua, coi đầy là quán trà à!“Mộ Nguyệt Sâm a đừng đùa nữa, nhanh nói tối qa làm gì? Dù là chuyện xấu hổ cỡ nào, cũng tốt hơn là bị oan thành sát nhân, anh có muốn loại bồ hiểm nghi k?” Cô nhịn xúc động muốn đánh ng xuống, tốt tính nói với anh.“Tôi vốn dĩ k có hiềm nghi, là đám cảnh sát ngu ngốc vì bóng chặn não lại, k lẽ tôi còn fai trả giá cho sự ngu xuẩn của chúng? Tôi k fai nhà từ thiện, cũng k muốn chia sẻ!” Mộ Nguyệt Sâm cao ngạo nói.Hạ Băng Khuynh có thể tưởng tượng đc, cảnh sát bên ngoài nhất định muốn kéo anh đi bắn chết!Cô nắm tay thành quyền, khắc chết xúc cảm muốn phát điên: ‘Đc, v e dùng tư cách bản hỏi 1 câu, tối qa a làm gì? Đi hút chích? Đi ch*ch? Đi trêu nhân yêu*?”*ý là bán nam bán nữ“‘ Mặt Mộ Nguyệt Sâm đầy hắc tuyến!“Biểu cảm này, rốt cuộc là fai hay k, trầm mặc là coi như nói đúng đúng k?” Hạ Băng Khuynh cố ý k*ch th*ch anh.‘K fai!” Hạ Băng Khuynh u ám nhả ra 2 chữ.“Uhm, k fai à, nhưng a nói cũng k thể chứng minh đc, a fai nói a làm gì mới đc, nếu k tôi sẽ ghi lại là --- Mộ Nguyệt Sâm tối qa hút chích đi trêu nhân yêu, có cần viết thành 800 hồi?”“Nha đầu thối---” Sắc mặt Mộ Nguyệt Sâm xanh lên, k thể k nói: “Nửa đêm tối qa, tôi lái xe đi dạo!”“Đi dạo? Thời tiết lạnh v a đi dạo?”“Tôi thích k đc s”Hạ Băng Khuynh bị nghẹn, nghĩ 1 cái, hỏi: “1 mình?”“V e còn muốn mấy ng?” Mộ Nguyệt Sâm hỏi ngược.“Cứ dạo đến sáng?”‘Cỡ đó, tôi k coi h!”Tim Hạ Băng Khuynh bi thương: “Mộ Nguyệt Sâm lời này a nói ra, ai sẽ tin?”“Tôi nói cần ng khác tin lúc nào, chưa làm chính là chưa làm, ng tin tôi tự nhiên sẽ tin tôi.” Mộ Nguyệt Sâm nói đến chỗ này, thâm thúy nhìn cô 1 cái.Như có ý khác.- -------- ----------
Mộ Nguyệt Sâm chú ý đến mắt cô, nhìn nửa ngày, đột nhiên nói 1 câu:”Lo tôi xảy ra chuyện?”
“S k lo, họ đều là ng nhà của anh” Hạ Băng Khuynh đáp.
“K fai, tôi nói e, sợ r? Lo tôi xảy ra chuyện!” Anh nhìn vào mắt cô, càng thêm lấp lánh.
Mang theo ngọn lửa.
Hạ Băng Khuynh khẽ ngây ng, sau đó cười: ‘Tôi có gì fai lo chứ, nếu a ngồi tù, cơm tù đâu fai tôi đưa. Tôi sợ chú dì lo lắng thôi.”
“Lí do cũng khá miễn cưỡng đó!” Mộ Nguyệt Sâm như nhìn thấu cô.
“Anh cũng khá tự mình đa tình!”
Bên ngoài mọi ng nghe nửa ngày.
Não bất giác hiện ra câu hỏi: Họ đc tính là đang tra hỏi k?
Tại s nghe như tình nhân đang trêu chọc nhau!
Bên trong, Hạ Băng Khuynh nghiêm túc lại, cô biết ng bên ngoài có thể nghe, cứ thế nói tiếp sẽ k ngừng đc, liền nghiêm túc: “Mộ Nguyệt Sâm, anh nói, nửa đêm tối qa anh rốt cuộc đi đâu?”
“E đoán xem?” Mộ Nguyệt Sâm đáp cô, ngữ điệu k còn lạnh lùng, thậm chí còn mang theo sự nhàn nhã và hứng thú.
“Anh tưởng tôi đang đáu trí với anh s, bây h tôi đang hỏi anh!” Hạ Băng Khuynh trừng anh.
Mộ Nguyệt Sâm vướng ng về trc, rút ngắn khoảng cách giữa họ: “Tôi biết e đang hỏi, tôi mới kêu e đoán, đoán đúng, tự nhiên t sẽ gật đầu!”
Hạ Băng Khuynh thật sự 1 quyền đánh qua, coi đầy là quán trà à!
“Mộ Nguyệt Sâm a đừng đùa nữa, nhanh nói tối qa làm gì? Dù là chuyện xấu hổ cỡ nào, cũng tốt hơn là bị oan thành sát nhân, anh có muốn loại bồ hiểm nghi k?” Cô nhịn xúc động muốn đánh ng xuống, tốt tính nói với anh.
“Tôi vốn dĩ k có hiềm nghi, là đám cảnh sát ngu ngốc vì bóng chặn não lại, k lẽ tôi còn fai trả giá cho sự ngu xuẩn của chúng? Tôi k fai nhà từ thiện, cũng k muốn chia sẻ!” Mộ Nguyệt Sâm cao ngạo nói.
Hạ Băng Khuynh có thể tưởng tượng đc, cảnh sát bên ngoài nhất định muốn kéo anh đi bắn chết!
Cô nắm tay thành quyền, khắc chết xúc cảm muốn phát điên: ‘Đc, v e dùng tư cách bản hỏi 1 câu, tối qa a làm gì? Đi hút chích? Đi ch*ch? Đi trêu nhân yêu*?”
*ý là bán nam bán nữ
“‘ Mặt Mộ Nguyệt Sâm đầy hắc tuyến!
“Biểu cảm này, rốt cuộc là fai hay k, trầm mặc là coi như nói đúng đúng k?” Hạ Băng Khuynh cố ý k*ch th*ch anh.
‘K fai!” Hạ Băng Khuynh u ám nhả ra 2 chữ.
“Uhm, k fai à, nhưng a nói cũng k thể chứng minh đc, a fai nói a làm gì mới đc, nếu k tôi sẽ ghi lại là --- Mộ Nguyệt Sâm tối qa hút chích đi trêu nhân yêu, có cần viết thành 800 hồi?”
“Nha đầu thối---” Sắc mặt Mộ Nguyệt Sâm xanh lên, k thể k nói: “Nửa đêm tối qa, tôi lái xe đi dạo!”
“Đi dạo? Thời tiết lạnh v a đi dạo?”
“Tôi thích k đc s”
Hạ Băng Khuynh bị nghẹn, nghĩ 1 cái, hỏi: “1 mình?”
“V e còn muốn mấy ng?” Mộ Nguyệt Sâm hỏi ngược.
“Cứ dạo đến sáng?”
‘Cỡ đó, tôi k coi h!”
Tim Hạ Băng Khuynh bi thương: “Mộ Nguyệt Sâm lời này a nói ra, ai sẽ tin?”
“Tôi nói cần ng khác tin lúc nào, chưa làm chính là chưa làm, ng tin tôi tự nhiên sẽ tin tôi.” Mộ Nguyệt Sâm nói đến chỗ này, thâm thúy nhìn cô 1 cái.
Như có ý khác.
- -------- ----------
Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… Mộ Nguyệt Sâm chú ý đến mắt cô, nhìn nửa ngày, đột nhiên nói 1 câu:”Lo tôi xảy ra chuyện?”“S k lo, họ đều là ng nhà của anh” Hạ Băng Khuynh đáp.“K fai, tôi nói e, sợ r? Lo tôi xảy ra chuyện!” Anh nhìn vào mắt cô, càng thêm lấp lánh.Mang theo ngọn lửa.Hạ Băng Khuynh khẽ ngây ng, sau đó cười: ‘Tôi có gì fai lo chứ, nếu a ngồi tù, cơm tù đâu fai tôi đưa. Tôi sợ chú dì lo lắng thôi.”“Lí do cũng khá miễn cưỡng đó!” Mộ Nguyệt Sâm như nhìn thấu cô.“Anh cũng khá tự mình đa tình!”Bên ngoài mọi ng nghe nửa ngày.Não bất giác hiện ra câu hỏi: Họ đc tính là đang tra hỏi k?Tại s nghe như tình nhân đang trêu chọc nhau!Bên trong, Hạ Băng Khuynh nghiêm túc lại, cô biết ng bên ngoài có thể nghe, cứ thế nói tiếp sẽ k ngừng đc, liền nghiêm túc: “Mộ Nguyệt Sâm, anh nói, nửa đêm tối qa anh rốt cuộc đi đâu?”“E đoán xem?” Mộ Nguyệt Sâm đáp cô, ngữ điệu k còn lạnh lùng, thậm chí còn mang theo sự nhàn nhã và hứng thú.“Anh tưởng tôi đang đáu trí với anh s, bây h tôi đang hỏi anh!” Hạ Băng Khuynh trừng anh.Mộ Nguyệt Sâm vướng ng về trc, rút ngắn khoảng cách giữa họ: “Tôi biết e đang hỏi, tôi mới kêu e đoán, đoán đúng, tự nhiên t sẽ gật đầu!”Hạ Băng Khuynh thật sự 1 quyền đánh qua, coi đầy là quán trà à!“Mộ Nguyệt Sâm a đừng đùa nữa, nhanh nói tối qa làm gì? Dù là chuyện xấu hổ cỡ nào, cũng tốt hơn là bị oan thành sát nhân, anh có muốn loại bồ hiểm nghi k?” Cô nhịn xúc động muốn đánh ng xuống, tốt tính nói với anh.“Tôi vốn dĩ k có hiềm nghi, là đám cảnh sát ngu ngốc vì bóng chặn não lại, k lẽ tôi còn fai trả giá cho sự ngu xuẩn của chúng? Tôi k fai nhà từ thiện, cũng k muốn chia sẻ!” Mộ Nguyệt Sâm cao ngạo nói.Hạ Băng Khuynh có thể tưởng tượng đc, cảnh sát bên ngoài nhất định muốn kéo anh đi bắn chết!Cô nắm tay thành quyền, khắc chết xúc cảm muốn phát điên: ‘Đc, v e dùng tư cách bản hỏi 1 câu, tối qa a làm gì? Đi hút chích? Đi ch*ch? Đi trêu nhân yêu*?”*ý là bán nam bán nữ“‘ Mặt Mộ Nguyệt Sâm đầy hắc tuyến!“Biểu cảm này, rốt cuộc là fai hay k, trầm mặc là coi như nói đúng đúng k?” Hạ Băng Khuynh cố ý k*ch th*ch anh.‘K fai!” Hạ Băng Khuynh u ám nhả ra 2 chữ.“Uhm, k fai à, nhưng a nói cũng k thể chứng minh đc, a fai nói a làm gì mới đc, nếu k tôi sẽ ghi lại là --- Mộ Nguyệt Sâm tối qa hút chích đi trêu nhân yêu, có cần viết thành 800 hồi?”“Nha đầu thối---” Sắc mặt Mộ Nguyệt Sâm xanh lên, k thể k nói: “Nửa đêm tối qa, tôi lái xe đi dạo!”“Đi dạo? Thời tiết lạnh v a đi dạo?”“Tôi thích k đc s”Hạ Băng Khuynh bị nghẹn, nghĩ 1 cái, hỏi: “1 mình?”“V e còn muốn mấy ng?” Mộ Nguyệt Sâm hỏi ngược.“Cứ dạo đến sáng?”‘Cỡ đó, tôi k coi h!”Tim Hạ Băng Khuynh bi thương: “Mộ Nguyệt Sâm lời này a nói ra, ai sẽ tin?”“Tôi nói cần ng khác tin lúc nào, chưa làm chính là chưa làm, ng tin tôi tự nhiên sẽ tin tôi.” Mộ Nguyệt Sâm nói đến chỗ này, thâm thúy nhìn cô 1 cái.Như có ý khác.- -------- ----------