Đêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi…
Chương 661
Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… Cô dừng lại, tiêu hóa lời của anh.Đột nhiên, nhíu mày: “Nếu anh có năng lực điều tra ra, tại s còn cần tôi giúp? K lẽ để thể hiện anh thông minh hơn tôi?”Anh có nhân lực, xảy ra chuyện 2 ngày đã thu nhiều manh mối như v.Mộ Nguyệt Sâm cười nhẹ: “Tôi tra chỉ là bề ngoài, bên trong vẫn cần em”“Đừng nói lời hay nữa!” Hạ Băng Khuynh cười lạnh.“Là thật đó, đều nam nữ phối hợp, làm việc k mệt, tôi cần 1 ng có kiến thức chuyên môn hiểu phụ nữ cùng tôi tra vụ án, cũng sớm thoát khỏi hiềm nghi.”Mộ Nguyệt Sâm trong lời có lời, nghe thế nào cũng như đang xu nịnh.Hạ Băng Khuynh tuy biết, nhưng trong tim vẫn tiếp nhận những lời này.Cô nhìn anh: “V nể tình anh nghiêm túc như v, tôi tha thứ cho anh! Trc mắt, làm rõ chuyện mới là quan trọng nhất.”“K sai” Mộ Nguyệt Sâm dùng biểu cảm đồng ý phối hợp cô: “E xem, bây h chúng ta có nhiều manh mối như v, nói k chừng quản lý Tần là chủ mưu, chúng ta tìm ra đồng bọn khác là đc.”Chuyện nguy hiểm v bị anh nói đến rất đơn giản.Hạ Băng Khuynh k nói.CHuyện hình như k đơn giản v.Trầm mặc suy nghĩ 1 lúc, cô nhớ đến cô lên đây làm gì, đòi ví và đth: “Trả tôi!”K biết làm s, cô fai về ks, k thể ở lại đây đc.“Trả gì?” Mộ Nguyệt Sâm mặt mơ hồ.“Đth và ví!” Hạ Băng Khuynh nhẫn nại nói, cô dám chắc, anh sớm biết cô quay lại tìm anh.Não của tên này, còn nhanh hơn bất kì ai.“Uh, đth và ví à!” Mộ Nguyệt Sâm như giác ngộ, chỉ trong phòng: “Dưới gối trong phòng, vừa nãy tôi tưởng tối nay e k tỉnh”Hạ Băng Khuynh đứng dậy, bước nhanh như sao băng đến căn phòng.Đến trc phòng, đầy vào, đi thẳng đến giường, lật gối ra, thấy đth và ví im lặng nằm đó.Cong lưng lấy đồ của mình, quay ng, trc mắt liền xuất hiện khuôn mặt phóng to.Cô dọa nhảy dựng, sau đó lùi về té lên giường.“Mộ Nguyệt Sâm, có bệnh à, đi k có tiếng s---” Cô tức giận la.“K có tiếng s? Có thể là do tôi để chân trần!” Mộ Nguyệt Sâm biểu cảm nhàn nhạt, miệng mang nụ cười.- -------- ----------
Cô dừng lại, tiêu hóa lời của anh.
Đột nhiên, nhíu mày: “Nếu anh có năng lực điều tra ra, tại s còn cần tôi giúp? K lẽ để thể hiện anh thông minh hơn tôi?”
Anh có nhân lực, xảy ra chuyện 2 ngày đã thu nhiều manh mối như v.
Mộ Nguyệt Sâm cười nhẹ: “Tôi tra chỉ là bề ngoài, bên trong vẫn cần em”
“Đừng nói lời hay nữa!” Hạ Băng Khuynh cười lạnh.
“Là thật đó, đều nam nữ phối hợp, làm việc k mệt, tôi cần 1 ng có kiến thức chuyên môn hiểu phụ nữ cùng tôi tra vụ án, cũng sớm thoát khỏi hiềm nghi.”
Mộ Nguyệt Sâm trong lời có lời, nghe thế nào cũng như đang xu nịnh.
Hạ Băng Khuynh tuy biết, nhưng trong tim vẫn tiếp nhận những lời này.
Cô nhìn anh: “V nể tình anh nghiêm túc như v, tôi tha thứ cho anh! Trc mắt, làm rõ chuyện mới là quan trọng nhất.”
“K sai” Mộ Nguyệt Sâm dùng biểu cảm đồng ý phối hợp cô: “E xem, bây h chúng ta có nhiều manh mối như v, nói k chừng quản lý Tần là chủ mưu, chúng ta tìm ra đồng bọn khác là đc.”
Chuyện nguy hiểm v bị anh nói đến rất đơn giản.
Hạ Băng Khuynh k nói.
CHuyện hình như k đơn giản v.
Trầm mặc suy nghĩ 1 lúc, cô nhớ đến cô lên đây làm gì, đòi ví và đth: “Trả tôi!”
K biết làm s, cô fai về ks, k thể ở lại đây đc.
“Trả gì?” Mộ Nguyệt Sâm mặt mơ hồ.
“Đth và ví!” Hạ Băng Khuynh nhẫn nại nói, cô dám chắc, anh sớm biết cô quay lại tìm anh.
Não của tên này, còn nhanh hơn bất kì ai.
“Uh, đth và ví à!” Mộ Nguyệt Sâm như giác ngộ, chỉ trong phòng: “Dưới gối trong phòng, vừa nãy tôi tưởng tối nay e k tỉnh”
Hạ Băng Khuynh đứng dậy, bước nhanh như sao băng đến căn phòng.
Đến trc phòng, đầy vào, đi thẳng đến giường, lật gối ra, thấy đth và ví im lặng nằm đó.
Cong lưng lấy đồ của mình, quay ng, trc mắt liền xuất hiện khuôn mặt phóng to.
Cô dọa nhảy dựng, sau đó lùi về té lên giường.
“Mộ Nguyệt Sâm, có bệnh à, đi k có tiếng s---” Cô tức giận la.
“K có tiếng s? Có thể là do tôi để chân trần!” Mộ Nguyệt Sâm biểu cảm nhàn nhạt, miệng mang nụ cười.
- -------- ----------
Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… Cô dừng lại, tiêu hóa lời của anh.Đột nhiên, nhíu mày: “Nếu anh có năng lực điều tra ra, tại s còn cần tôi giúp? K lẽ để thể hiện anh thông minh hơn tôi?”Anh có nhân lực, xảy ra chuyện 2 ngày đã thu nhiều manh mối như v.Mộ Nguyệt Sâm cười nhẹ: “Tôi tra chỉ là bề ngoài, bên trong vẫn cần em”“Đừng nói lời hay nữa!” Hạ Băng Khuynh cười lạnh.“Là thật đó, đều nam nữ phối hợp, làm việc k mệt, tôi cần 1 ng có kiến thức chuyên môn hiểu phụ nữ cùng tôi tra vụ án, cũng sớm thoát khỏi hiềm nghi.”Mộ Nguyệt Sâm trong lời có lời, nghe thế nào cũng như đang xu nịnh.Hạ Băng Khuynh tuy biết, nhưng trong tim vẫn tiếp nhận những lời này.Cô nhìn anh: “V nể tình anh nghiêm túc như v, tôi tha thứ cho anh! Trc mắt, làm rõ chuyện mới là quan trọng nhất.”“K sai” Mộ Nguyệt Sâm dùng biểu cảm đồng ý phối hợp cô: “E xem, bây h chúng ta có nhiều manh mối như v, nói k chừng quản lý Tần là chủ mưu, chúng ta tìm ra đồng bọn khác là đc.”Chuyện nguy hiểm v bị anh nói đến rất đơn giản.Hạ Băng Khuynh k nói.CHuyện hình như k đơn giản v.Trầm mặc suy nghĩ 1 lúc, cô nhớ đến cô lên đây làm gì, đòi ví và đth: “Trả tôi!”K biết làm s, cô fai về ks, k thể ở lại đây đc.“Trả gì?” Mộ Nguyệt Sâm mặt mơ hồ.“Đth và ví!” Hạ Băng Khuynh nhẫn nại nói, cô dám chắc, anh sớm biết cô quay lại tìm anh.Não của tên này, còn nhanh hơn bất kì ai.“Uh, đth và ví à!” Mộ Nguyệt Sâm như giác ngộ, chỉ trong phòng: “Dưới gối trong phòng, vừa nãy tôi tưởng tối nay e k tỉnh”Hạ Băng Khuynh đứng dậy, bước nhanh như sao băng đến căn phòng.Đến trc phòng, đầy vào, đi thẳng đến giường, lật gối ra, thấy đth và ví im lặng nằm đó.Cong lưng lấy đồ của mình, quay ng, trc mắt liền xuất hiện khuôn mặt phóng to.Cô dọa nhảy dựng, sau đó lùi về té lên giường.“Mộ Nguyệt Sâm, có bệnh à, đi k có tiếng s---” Cô tức giận la.“K có tiếng s? Có thể là do tôi để chân trần!” Mộ Nguyệt Sâm biểu cảm nhàn nhạt, miệng mang nụ cười.- -------- ----------