Đêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi…
Chương 683
Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… “Tôi--” Mắt Hạ Băng Khuynh di chuyển trên ng họ: “Có thể nói thực k!”“Đương nhiên có thể!” Mộ Nguyệt Bạch ôn nhu gật đầu, mắt sáng như ánh trăng.Mộ Nguyệt Sâm biểu cảm lạnh lùng: “Nếu k fai lời đáng nói, tôi k muốn nghe!”“K muốn nghe cũng fai nghe!” Mặt Hạ Băng Khuynh xụ xuống: “Nói thật, nếu tôi ngủ chung 1 phòng với 2 ng sẽ k ngủ đc, vì, 2 ng đều là sắc lang!”Cô k quên kinh nghiệm từng bị cưỡng hôn.Mộ Nguyệt Sâm háo sắc cỡ nào k nói cũng biết, Mộ Nguyệt Bạch cũng k fai chính nhân quân tử.Lời cô nói khiến 2 nam nhân ngây ng 1 tí.“NHa đầu, anh cảm thấy e nghĩ nhiều r, vừa nãy ở trong xe ngủ ngon r, lúc đó bọn a đều ở bên e!” Mộ Nguyệt Bạch nhịn cười, nhắc nhở cô.“Vừa nãy, vừa nãy cái đó---” Hạ Băng Khuynh muốn giải thích, nhưng k giảo biện đc.“Là cái gì?” Mộ Nguyệt Sâm ép cung.“Là ---” Hạ Băng Khuynh mở miệng, k nói ra.Ngồi ở ghế phụ dễ ngủ là thói quen của cô, trc khi ngủ cô cũng chống chọi rất lâu.“Đc r đc r” Mộ Nguyệt Bạch an ủi vỗ vai Hạ Băng Khuynh: “Bọn a sẽ k ăn e, đi tắm thả lỏng trc, anh kêu bà chủ chuẩn bị đồ ăn r, đợi e tắm xong chắc đã mang lên.”Hạ Băng Khuynh nhìn họ: “Nói thế nào tối nay k thả tôi ra đúng k?”“Nói lời gì thế, cái gì gọi là thả e ra, bọn anh là bảo vệ e an toàn, ngoan, fai nghe lời!” Mộ Nguyệt Bạch nhẫn nại dỗ.“Đc r!” Hạ Băng Khuynh từ bỏ.Bị hiểu lầm thì hiểu lầm đi, nếu 2 tên này tối nay có làm gì với cô, đến lúc đó cắn chết họ.“V mới ngoan, đi tắm đi!” Mộ Nguyệt Bạch cười ôn nhu.Hạ Băng Khuynh đẩy anh 1 cái, cười nói: “Anh tắm trc, tôi muốn ngủ 1 tí!”Cô đi đến bên sofa, đặt mông xuống.Biểu cảm của Mộ Nguyệt Bạch có chút k biết nên khóc hay cười: “Đc r, anh tắm trc v!”A quay ng, đi vào nhà tắm.1 lúc, bên trong truyền ra tiếng nước chảy.Mộ Nguyệt Sâm đi trong phòng, mắt lướt qa từng nơi, thần sắc âm u khó nói.Hạ Băng Khuynh hiểu, bệnh sạch sẽ của anh tái phát r.“Ra ngoài ở, k thể như ý đc, dơ 1 tí, k chết ng đâu, qa đây ngồi tí đi!” Cô mở miệng nói.Mộ Nguyệt Sâm đi qa, ngồi bên cô, trầm mặc mấy ph, nghiêng đầu nhìn cô: “Hạ Băng Khuynh, e hối hận lo chuyện bao đồng này của anh k?”Hạ Băng Khuynh nghiêng đầu nhìn anh: “Lúc này nói hối hận hay k, có fai quá muộn k? K bằng cầu mong, chuyện nhanh kết thúc.”Mộ Nguyệt Sâm cười, mắt cũng đầy ý cười.“Sẽ thôi, rất nhanh kết thúc.” A khẳng định nói, tay dài tự nhiên ôm vai cô, nhìn vào mắt cô, mắt mang theo cảm xúc khó giấu: “Trc lúc đó, chúng ta đừng đấu khẩu nữa, ở chung thật tốt, thế nào?” Mộ Nguyệt Sâm ôm vai cô.“Ai có thời gian đấu khẩu với anh, tự đa tình!” Hạ Băng Khuynh nhún vai, kéo tay anh khỏi vai mình.Sau sự giả bộ trấn tĩnh, tim, bắt đầu run rẩy.Trên mặt Mộ Nguyệt Sâm, nhuốm màu cô độc.Nhà vệ sinh mở ra.Tiếng cửa đánh tan đi chút khó xử trong không khí.Hạ Băng Khuynh bất giác ngẩng đầu nhìn.- -------- ----------
“Tôi--” Mắt Hạ Băng Khuynh di chuyển trên ng họ: “Có thể nói thực k!”
“Đương nhiên có thể!” Mộ Nguyệt Bạch ôn nhu gật đầu, mắt sáng như ánh trăng.
Mộ Nguyệt Sâm biểu cảm lạnh lùng: “Nếu k fai lời đáng nói, tôi k muốn nghe!”
“K muốn nghe cũng fai nghe!” Mặt Hạ Băng Khuynh xụ xuống: “Nói thật, nếu tôi ngủ chung 1 phòng với 2 ng sẽ k ngủ đc, vì, 2 ng đều là sắc lang!”
Cô k quên kinh nghiệm từng bị cưỡng hôn.
Mộ Nguyệt Sâm háo sắc cỡ nào k nói cũng biết, Mộ Nguyệt Bạch cũng k fai chính nhân quân tử.
Lời cô nói khiến 2 nam nhân ngây ng 1 tí.
“NHa đầu, anh cảm thấy e nghĩ nhiều r, vừa nãy ở trong xe ngủ ngon r, lúc đó bọn a đều ở bên e!” Mộ Nguyệt Bạch nhịn cười, nhắc nhở cô.
“Vừa nãy, vừa nãy cái đó---” Hạ Băng Khuynh muốn giải thích, nhưng k giảo biện đc.
“Là cái gì?” Mộ Nguyệt Sâm ép cung.
“Là ---” Hạ Băng Khuynh mở miệng, k nói ra.
Ngồi ở ghế phụ dễ ngủ là thói quen của cô, trc khi ngủ cô cũng chống chọi rất lâu.
“Đc r đc r” Mộ Nguyệt Bạch an ủi vỗ vai Hạ Băng Khuynh: “Bọn a sẽ k ăn e, đi tắm thả lỏng trc, anh kêu bà chủ chuẩn bị đồ ăn r, đợi e tắm xong chắc đã mang lên.”
Hạ Băng Khuynh nhìn họ: “Nói thế nào tối nay k thả tôi ra đúng k?”
“Nói lời gì thế, cái gì gọi là thả e ra, bọn anh là bảo vệ e an toàn, ngoan, fai nghe lời!” Mộ Nguyệt Bạch nhẫn nại dỗ.
“Đc r!” Hạ Băng Khuynh từ bỏ.
Bị hiểu lầm thì hiểu lầm đi, nếu 2 tên này tối nay có làm gì với cô, đến lúc đó cắn chết họ.
“V mới ngoan, đi tắm đi!” Mộ Nguyệt Bạch cười ôn nhu.
Hạ Băng Khuynh đẩy anh 1 cái, cười nói: “Anh tắm trc, tôi muốn ngủ 1 tí!”
Cô đi đến bên sofa, đặt mông xuống.
Biểu cảm của Mộ Nguyệt Bạch có chút k biết nên khóc hay cười: “Đc r, anh tắm trc v!”
A quay ng, đi vào nhà tắm.
1 lúc, bên trong truyền ra tiếng nước chảy.
Mộ Nguyệt Sâm đi trong phòng, mắt lướt qa từng nơi, thần sắc âm u khó nói.
Hạ Băng Khuynh hiểu, bệnh sạch sẽ của anh tái phát r.
“Ra ngoài ở, k thể như ý đc, dơ 1 tí, k chết ng đâu, qa đây ngồi tí đi!” Cô mở miệng nói.
Mộ Nguyệt Sâm đi qa, ngồi bên cô, trầm mặc mấy ph, nghiêng đầu nhìn cô: “Hạ Băng Khuynh, e hối hận lo chuyện bao đồng này của anh k?”
Hạ Băng Khuynh nghiêng đầu nhìn anh: “Lúc này nói hối hận hay k, có fai quá muộn k? K bằng cầu mong, chuyện nhanh kết thúc.”
Mộ Nguyệt Sâm cười, mắt cũng đầy ý cười.
“Sẽ thôi, rất nhanh kết thúc.” A khẳng định nói, tay dài tự nhiên ôm vai cô, nhìn vào mắt cô, mắt mang theo cảm xúc khó giấu: “Trc lúc đó, chúng ta đừng đấu khẩu nữa, ở chung thật tốt, thế nào?” Mộ Nguyệt Sâm ôm vai cô.
“Ai có thời gian đấu khẩu với anh, tự đa tình!” Hạ Băng Khuynh nhún vai, kéo tay anh khỏi vai mình.
Sau sự giả bộ trấn tĩnh, tim, bắt đầu run rẩy.
Trên mặt Mộ Nguyệt Sâm, nhuốm màu cô độc.
Nhà vệ sinh mở ra.
Tiếng cửa đánh tan đi chút khó xử trong không khí.
Hạ Băng Khuynh bất giác ngẩng đầu nhìn.
- -------- ----------
Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… “Tôi--” Mắt Hạ Băng Khuynh di chuyển trên ng họ: “Có thể nói thực k!”“Đương nhiên có thể!” Mộ Nguyệt Bạch ôn nhu gật đầu, mắt sáng như ánh trăng.Mộ Nguyệt Sâm biểu cảm lạnh lùng: “Nếu k fai lời đáng nói, tôi k muốn nghe!”“K muốn nghe cũng fai nghe!” Mặt Hạ Băng Khuynh xụ xuống: “Nói thật, nếu tôi ngủ chung 1 phòng với 2 ng sẽ k ngủ đc, vì, 2 ng đều là sắc lang!”Cô k quên kinh nghiệm từng bị cưỡng hôn.Mộ Nguyệt Sâm háo sắc cỡ nào k nói cũng biết, Mộ Nguyệt Bạch cũng k fai chính nhân quân tử.Lời cô nói khiến 2 nam nhân ngây ng 1 tí.“NHa đầu, anh cảm thấy e nghĩ nhiều r, vừa nãy ở trong xe ngủ ngon r, lúc đó bọn a đều ở bên e!” Mộ Nguyệt Bạch nhịn cười, nhắc nhở cô.“Vừa nãy, vừa nãy cái đó---” Hạ Băng Khuynh muốn giải thích, nhưng k giảo biện đc.“Là cái gì?” Mộ Nguyệt Sâm ép cung.“Là ---” Hạ Băng Khuynh mở miệng, k nói ra.Ngồi ở ghế phụ dễ ngủ là thói quen của cô, trc khi ngủ cô cũng chống chọi rất lâu.“Đc r đc r” Mộ Nguyệt Bạch an ủi vỗ vai Hạ Băng Khuynh: “Bọn a sẽ k ăn e, đi tắm thả lỏng trc, anh kêu bà chủ chuẩn bị đồ ăn r, đợi e tắm xong chắc đã mang lên.”Hạ Băng Khuynh nhìn họ: “Nói thế nào tối nay k thả tôi ra đúng k?”“Nói lời gì thế, cái gì gọi là thả e ra, bọn anh là bảo vệ e an toàn, ngoan, fai nghe lời!” Mộ Nguyệt Bạch nhẫn nại dỗ.“Đc r!” Hạ Băng Khuynh từ bỏ.Bị hiểu lầm thì hiểu lầm đi, nếu 2 tên này tối nay có làm gì với cô, đến lúc đó cắn chết họ.“V mới ngoan, đi tắm đi!” Mộ Nguyệt Bạch cười ôn nhu.Hạ Băng Khuynh đẩy anh 1 cái, cười nói: “Anh tắm trc, tôi muốn ngủ 1 tí!”Cô đi đến bên sofa, đặt mông xuống.Biểu cảm của Mộ Nguyệt Bạch có chút k biết nên khóc hay cười: “Đc r, anh tắm trc v!”A quay ng, đi vào nhà tắm.1 lúc, bên trong truyền ra tiếng nước chảy.Mộ Nguyệt Sâm đi trong phòng, mắt lướt qa từng nơi, thần sắc âm u khó nói.Hạ Băng Khuynh hiểu, bệnh sạch sẽ của anh tái phát r.“Ra ngoài ở, k thể như ý đc, dơ 1 tí, k chết ng đâu, qa đây ngồi tí đi!” Cô mở miệng nói.Mộ Nguyệt Sâm đi qa, ngồi bên cô, trầm mặc mấy ph, nghiêng đầu nhìn cô: “Hạ Băng Khuynh, e hối hận lo chuyện bao đồng này của anh k?”Hạ Băng Khuynh nghiêng đầu nhìn anh: “Lúc này nói hối hận hay k, có fai quá muộn k? K bằng cầu mong, chuyện nhanh kết thúc.”Mộ Nguyệt Sâm cười, mắt cũng đầy ý cười.“Sẽ thôi, rất nhanh kết thúc.” A khẳng định nói, tay dài tự nhiên ôm vai cô, nhìn vào mắt cô, mắt mang theo cảm xúc khó giấu: “Trc lúc đó, chúng ta đừng đấu khẩu nữa, ở chung thật tốt, thế nào?” Mộ Nguyệt Sâm ôm vai cô.“Ai có thời gian đấu khẩu với anh, tự đa tình!” Hạ Băng Khuynh nhún vai, kéo tay anh khỏi vai mình.Sau sự giả bộ trấn tĩnh, tim, bắt đầu run rẩy.Trên mặt Mộ Nguyệt Sâm, nhuốm màu cô độc.Nhà vệ sinh mở ra.Tiếng cửa đánh tan đi chút khó xử trong không khí.Hạ Băng Khuynh bất giác ngẩng đầu nhìn.- -------- ----------