Đêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi…
Chương 708
Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… “Hhaha, đùa tí thôi, đừng căng thẳng!”“Vô vị!”Tên này vẫn k bỏ đc thói trêu ng.Sắc trời dần tối hẳn.Sáng k cảm thấy, đến tối thật sự thành nhà ma chính hiệu!Đưa tay k thấy 5 ngón.May là, chỗ họ trốn là phía sau nhà lão Thái.Ẩn hiện, thấy chủ nhà ngồi gần ngọn nến, mùi đồ ăn bay ra.Hạ Băng Khuynh k biết điều đói r.Cô đang khoác rèm cửa màu trắng, nhìn lướt qa, khá đáng sợ.1 lúc, nến bị thổi tắt, từ từ, phòng bên cạnh sáng lên, chắc là phòng ngủ.Chỗ này k điện, ng lớn tuổi cũng ngủ từ sớm.Quả nhiên, k lâu liền thấy ông nằm xuống, thổi tắt nến.Họ chia làm 2 đường.Mộ Nguyệt Bạch đi cửa chính, Hạ Băng Khuynh đi cửa sổ.Lão Thái đang ngủ trong phòng, mắt mơ hồ sắp ngủ, bên tai nghe tiếng ù ù liền mở mắt, ông trốn trong chăn, nhắm chặt mắt, sợ trong miệng nói mấy từ.Tiếng bên cửa sổ càng lớn.Cô còn nghe tiếng khóc của nữ nhân bên ngoài cửa, vẫn còn tiếng đi lai, 1 lúc sau lại có tiếng đập cửa sổ.Ông nuốt nước miệng, lớn gan mở mắt, đôi nhiên thấy hình bóng bay qa bên cửa, càng bay càng cao.“A---”Trong nhà truyền ra tiếng la.Bên ngoài, Hạ Băng Khuynh bị đèn dằng sau chiếu 1 cái, dọa nhảy dựng, nghiêng ng chạy về trc.Nếu bị phát hiện, v thì k tốt.“Bên đó, bên đó---”Hạ Băng Khuynh nghe tiếng kêu gái kêu lên sau lưng, càng xác định bị phát hiện.Cô hít hơi chạy về trc, eo bị kéo lại, miệng bị bịt lại, kéo vào trong nhà.Ngửi mùi tay, cô xác định là Mộ Nguyệt Bạch.Tim cô, đập mạnh.Chắc là đôi nam nữ lúc nãy, họ s k tự tìm niềm vui, đến thôn này làm gì.Lão Thái bị dọa đến k thanh tỉnh, lại thấy bên cửa sổ xuất hiện bóng trắng, đã k có thời gian nghĩ chuyện khác, tim chột dạ, 1 cành cây run động, cũng trở thành lệ quỷ đáng sợ.2 ng bên ngoài dừng bước chân.Hạ Băng Khuynh và Mộ Nguyệt Bạch duy trì bất động.Trong sự im lặng, họ nghe thấy trong phòng có tiếng nói.“Lão Thái hình như đang nói gì, chúng ta qa nghe.” Hạ Băng Khuynh dùng giọng cực nhỏ nói.2 ng nhẹ tay nhẹ chân đến trc phòng ngủ, nhẹ kéo cửa.Chỉ thấy ông vừa khóc vừa kêu, miệng nói lời lộn xộn: “Tôi k cố ý giết bà đâu vợ, tôi bị ép, là con đàn bà Ngọc Cầm ép tôi ra tay, con gái đã trả thù cho bà r, đã giết hết chúng r, bà đừng đến tìm tôi nữa, bà đi đi, xin bà đi đi…”Hạ Băng Khuynh và Mộ Nguyệt Bạch nhẹ nhàng lùi đi.Thì ra, giết vợ k fai con gái mà là ông ta, Ngọc Cầm trong miệng ông ta chắc là bà góa phụ.Quán lý Thái chắc lúc nhỏ tận mắt thấy ba và góa phụ giết mẹ, cho nên đặc biệt hận phụ nữ, 2 ng phụ nữ chết kia là biểu hiện của sự thù hận trong cô, sau khi giết mẹ kế, vẫn k thể xoa dịu sự hận thù đối với nữ nhân.Nếu nói v, có thể hiểu, ba con 2 ng là bao biện cho nhau.Từ trong nhà ra, họ nghe tiếp bước chân đuổi theo.Mộ Nguyệt Bạch kéo cô chạy.Hạ Băng Khuynh rối loạn kéo anh anh, chạy đến nội tạng muốn lộn ngược.Có chuyện gì v.Đôi tình nhân s lại đuổi theo họ, trên ng họ có vàng hay kim cương!Chỉ nghe sau lưng cô gái nói:”Anh trai, tôi chạy k nổi, quỷ này tôi k bắt nữa---”Trời ơiHạ Băng Khuynh nghe xong cạn lời, chắc là cặp đôi thích mạo hiểm, anh no k có chuyện làm.Thời gian gấp gáp, họ chạy đến 1 căn nhà ở cửa thôn.Mộ Nguyệt Bạch cơ thể khỏe mạnh, kéo dài đc khoảng cách, tìm 1 chỗ sau tường chui vào.Hạ Băng Khuynh chạy đến sắp phế, cả ng nằm lên ng Mộ Nguyệt Bạch.Mẹ nó!Đây tính là lần nhếch nhách nhất đời cô!2 ng thở hổn hển.Hơi thở đều phả vào đối phương.K chút báo trc, Mộ Nguyệt Bạch nâng mặt nhỏ của cô, hôn xuống.Môi 2 ng chạm nhau, Hạ Băng Khuynh kinh ngạc mở to mắt.1 ánh sáng chói mắt rọi qa.2 ng đứng ngoài tường nhìn 2 ng đang hôn nhau, cả thế giới đột nhiên im lặng.1 cỗ sát khí mạnh mẽ và hàn ý hướng về phía Hạ Băng Khuynh và Mộ Nguyệt Bạch.“Anh trai---” Cô gái yếu ớt kêu khi thấy biểu tình kh*ng b* của Mộ Nguyệt Sâm.Hạ Băng Khuynh bị tiếng kêu anh trai yếu ớt lại cho tỉnh, ngẩng đầu, quay mặt, đập vào mắt là khuôn mặt lạnh băng của Mộ Nguyệt Sâm.- -------- ----------
“Hhaha, đùa tí thôi, đừng căng thẳng!”
“Vô vị!”
Tên này vẫn k bỏ đc thói trêu ng.
Sắc trời dần tối hẳn.
Sáng k cảm thấy, đến tối thật sự thành nhà ma chính hiệu!
Đưa tay k thấy 5 ngón.
May là, chỗ họ trốn là phía sau nhà lão Thái.
Ẩn hiện, thấy chủ nhà ngồi gần ngọn nến, mùi đồ ăn bay ra.
Hạ Băng Khuynh k biết điều đói r.
Cô đang khoác rèm cửa màu trắng, nhìn lướt qa, khá đáng sợ.
1 lúc, nến bị thổi tắt, từ từ, phòng bên cạnh sáng lên, chắc là phòng ngủ.
Chỗ này k điện, ng lớn tuổi cũng ngủ từ sớm.
Quả nhiên, k lâu liền thấy ông nằm xuống, thổi tắt nến.
Họ chia làm 2 đường.
Mộ Nguyệt Bạch đi cửa chính, Hạ Băng Khuynh đi cửa sổ.
Lão Thái đang ngủ trong phòng, mắt mơ hồ sắp ngủ, bên tai nghe tiếng ù ù liền mở mắt, ông trốn trong chăn, nhắm chặt mắt, sợ trong miệng nói mấy từ.
Tiếng bên cửa sổ càng lớn.
Cô còn nghe tiếng khóc của nữ nhân bên ngoài cửa, vẫn còn tiếng đi lai, 1 lúc sau lại có tiếng đập cửa sổ.
Ông nuốt nước miệng, lớn gan mở mắt, đôi nhiên thấy hình bóng bay qa bên cửa, càng bay càng cao.
“A---”
Trong nhà truyền ra tiếng la.
Bên ngoài, Hạ Băng Khuynh bị đèn dằng sau chiếu 1 cái, dọa nhảy dựng, nghiêng ng chạy về trc.
Nếu bị phát hiện, v thì k tốt.
“Bên đó, bên đó---”
Hạ Băng Khuynh nghe tiếng kêu gái kêu lên sau lưng, càng xác định bị phát hiện.
Cô hít hơi chạy về trc, eo bị kéo lại, miệng bị bịt lại, kéo vào trong nhà.
Ngửi mùi tay, cô xác định là Mộ Nguyệt Bạch.
Tim cô, đập mạnh.
Chắc là đôi nam nữ lúc nãy, họ s k tự tìm niềm vui, đến thôn này làm gì.
Lão Thái bị dọa đến k thanh tỉnh, lại thấy bên cửa sổ xuất hiện bóng trắng, đã k có thời gian nghĩ chuyện khác, tim chột dạ, 1 cành cây run động, cũng trở thành lệ quỷ đáng sợ.
2 ng bên ngoài dừng bước chân.
Hạ Băng Khuynh và Mộ Nguyệt Bạch duy trì bất động.
Trong sự im lặng, họ nghe thấy trong phòng có tiếng nói.
“Lão Thái hình như đang nói gì, chúng ta qa nghe.” Hạ Băng Khuynh dùng giọng cực nhỏ nói.
2 ng nhẹ tay nhẹ chân đến trc phòng ngủ, nhẹ kéo cửa.
Chỉ thấy ông vừa khóc vừa kêu, miệng nói lời lộn xộn: “Tôi k cố ý giết bà đâu vợ, tôi bị ép, là con đàn bà Ngọc Cầm ép tôi ra tay, con gái đã trả thù cho bà r, đã giết hết chúng r, bà đừng đến tìm tôi nữa, bà đi đi, xin bà đi đi…”
Hạ Băng Khuynh và Mộ Nguyệt Bạch nhẹ nhàng lùi đi.
Thì ra, giết vợ k fai con gái mà là ông ta, Ngọc Cầm trong miệng ông ta chắc là bà góa phụ.
Quán lý Thái chắc lúc nhỏ tận mắt thấy ba và góa phụ giết mẹ, cho nên đặc biệt hận phụ nữ, 2 ng phụ nữ chết kia là biểu hiện của sự thù hận trong cô, sau khi giết mẹ kế, vẫn k thể xoa dịu sự hận thù đối với nữ nhân.
Nếu nói v, có thể hiểu, ba con 2 ng là bao biện cho nhau.
Từ trong nhà ra, họ nghe tiếp bước chân đuổi theo.
Mộ Nguyệt Bạch kéo cô chạy.
Hạ Băng Khuynh rối loạn kéo anh anh, chạy đến nội tạng muốn lộn ngược.
Có chuyện gì v.
Đôi tình nhân s lại đuổi theo họ, trên ng họ có vàng hay kim cương!
Chỉ nghe sau lưng cô gái nói:”Anh trai, tôi chạy k nổi, quỷ này tôi k bắt nữa---”
Trời ơi
Hạ Băng Khuynh nghe xong cạn lời, chắc là cặp đôi thích mạo hiểm, anh no k có chuyện làm.
Thời gian gấp gáp, họ chạy đến 1 căn nhà ở cửa thôn.
Mộ Nguyệt Bạch cơ thể khỏe mạnh, kéo dài đc khoảng cách, tìm 1 chỗ sau tường chui vào.
Hạ Băng Khuynh chạy đến sắp phế, cả ng nằm lên ng Mộ Nguyệt Bạch.
Mẹ nó!
Đây tính là lần nhếch nhách nhất đời cô!
2 ng thở hổn hển.
Hơi thở đều phả vào đối phương.
K chút báo trc, Mộ Nguyệt Bạch nâng mặt nhỏ của cô, hôn xuống.
Môi 2 ng chạm nhau, Hạ Băng Khuynh kinh ngạc mở to mắt.
1 ánh sáng chói mắt rọi qa.
2 ng đứng ngoài tường nhìn 2 ng đang hôn nhau, cả thế giới đột nhiên im lặng.
1 cỗ sát khí mạnh mẽ và hàn ý hướng về phía Hạ Băng Khuynh và Mộ Nguyệt Bạch.
“Anh trai---” Cô gái yếu ớt kêu khi thấy biểu tình kh*ng b* của Mộ Nguyệt Sâm.
Hạ Băng Khuynh bị tiếng kêu anh trai yếu ớt lại cho tỉnh, ngẩng đầu, quay mặt, đập vào mắt là khuôn mặt lạnh băng của Mộ Nguyệt Sâm.
- -------- ----------
Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… “Hhaha, đùa tí thôi, đừng căng thẳng!”“Vô vị!”Tên này vẫn k bỏ đc thói trêu ng.Sắc trời dần tối hẳn.Sáng k cảm thấy, đến tối thật sự thành nhà ma chính hiệu!Đưa tay k thấy 5 ngón.May là, chỗ họ trốn là phía sau nhà lão Thái.Ẩn hiện, thấy chủ nhà ngồi gần ngọn nến, mùi đồ ăn bay ra.Hạ Băng Khuynh k biết điều đói r.Cô đang khoác rèm cửa màu trắng, nhìn lướt qa, khá đáng sợ.1 lúc, nến bị thổi tắt, từ từ, phòng bên cạnh sáng lên, chắc là phòng ngủ.Chỗ này k điện, ng lớn tuổi cũng ngủ từ sớm.Quả nhiên, k lâu liền thấy ông nằm xuống, thổi tắt nến.Họ chia làm 2 đường.Mộ Nguyệt Bạch đi cửa chính, Hạ Băng Khuynh đi cửa sổ.Lão Thái đang ngủ trong phòng, mắt mơ hồ sắp ngủ, bên tai nghe tiếng ù ù liền mở mắt, ông trốn trong chăn, nhắm chặt mắt, sợ trong miệng nói mấy từ.Tiếng bên cửa sổ càng lớn.Cô còn nghe tiếng khóc của nữ nhân bên ngoài cửa, vẫn còn tiếng đi lai, 1 lúc sau lại có tiếng đập cửa sổ.Ông nuốt nước miệng, lớn gan mở mắt, đôi nhiên thấy hình bóng bay qa bên cửa, càng bay càng cao.“A---”Trong nhà truyền ra tiếng la.Bên ngoài, Hạ Băng Khuynh bị đèn dằng sau chiếu 1 cái, dọa nhảy dựng, nghiêng ng chạy về trc.Nếu bị phát hiện, v thì k tốt.“Bên đó, bên đó---”Hạ Băng Khuynh nghe tiếng kêu gái kêu lên sau lưng, càng xác định bị phát hiện.Cô hít hơi chạy về trc, eo bị kéo lại, miệng bị bịt lại, kéo vào trong nhà.Ngửi mùi tay, cô xác định là Mộ Nguyệt Bạch.Tim cô, đập mạnh.Chắc là đôi nam nữ lúc nãy, họ s k tự tìm niềm vui, đến thôn này làm gì.Lão Thái bị dọa đến k thanh tỉnh, lại thấy bên cửa sổ xuất hiện bóng trắng, đã k có thời gian nghĩ chuyện khác, tim chột dạ, 1 cành cây run động, cũng trở thành lệ quỷ đáng sợ.2 ng bên ngoài dừng bước chân.Hạ Băng Khuynh và Mộ Nguyệt Bạch duy trì bất động.Trong sự im lặng, họ nghe thấy trong phòng có tiếng nói.“Lão Thái hình như đang nói gì, chúng ta qa nghe.” Hạ Băng Khuynh dùng giọng cực nhỏ nói.2 ng nhẹ tay nhẹ chân đến trc phòng ngủ, nhẹ kéo cửa.Chỉ thấy ông vừa khóc vừa kêu, miệng nói lời lộn xộn: “Tôi k cố ý giết bà đâu vợ, tôi bị ép, là con đàn bà Ngọc Cầm ép tôi ra tay, con gái đã trả thù cho bà r, đã giết hết chúng r, bà đừng đến tìm tôi nữa, bà đi đi, xin bà đi đi…”Hạ Băng Khuynh và Mộ Nguyệt Bạch nhẹ nhàng lùi đi.Thì ra, giết vợ k fai con gái mà là ông ta, Ngọc Cầm trong miệng ông ta chắc là bà góa phụ.Quán lý Thái chắc lúc nhỏ tận mắt thấy ba và góa phụ giết mẹ, cho nên đặc biệt hận phụ nữ, 2 ng phụ nữ chết kia là biểu hiện của sự thù hận trong cô, sau khi giết mẹ kế, vẫn k thể xoa dịu sự hận thù đối với nữ nhân.Nếu nói v, có thể hiểu, ba con 2 ng là bao biện cho nhau.Từ trong nhà ra, họ nghe tiếp bước chân đuổi theo.Mộ Nguyệt Bạch kéo cô chạy.Hạ Băng Khuynh rối loạn kéo anh anh, chạy đến nội tạng muốn lộn ngược.Có chuyện gì v.Đôi tình nhân s lại đuổi theo họ, trên ng họ có vàng hay kim cương!Chỉ nghe sau lưng cô gái nói:”Anh trai, tôi chạy k nổi, quỷ này tôi k bắt nữa---”Trời ơiHạ Băng Khuynh nghe xong cạn lời, chắc là cặp đôi thích mạo hiểm, anh no k có chuyện làm.Thời gian gấp gáp, họ chạy đến 1 căn nhà ở cửa thôn.Mộ Nguyệt Bạch cơ thể khỏe mạnh, kéo dài đc khoảng cách, tìm 1 chỗ sau tường chui vào.Hạ Băng Khuynh chạy đến sắp phế, cả ng nằm lên ng Mộ Nguyệt Bạch.Mẹ nó!Đây tính là lần nhếch nhách nhất đời cô!2 ng thở hổn hển.Hơi thở đều phả vào đối phương.K chút báo trc, Mộ Nguyệt Bạch nâng mặt nhỏ của cô, hôn xuống.Môi 2 ng chạm nhau, Hạ Băng Khuynh kinh ngạc mở to mắt.1 ánh sáng chói mắt rọi qa.2 ng đứng ngoài tường nhìn 2 ng đang hôn nhau, cả thế giới đột nhiên im lặng.1 cỗ sát khí mạnh mẽ và hàn ý hướng về phía Hạ Băng Khuynh và Mộ Nguyệt Bạch.“Anh trai---” Cô gái yếu ớt kêu khi thấy biểu tình kh*ng b* của Mộ Nguyệt Sâm.Hạ Băng Khuynh bị tiếng kêu anh trai yếu ớt lại cho tỉnh, ngẩng đầu, quay mặt, đập vào mắt là khuôn mặt lạnh băng của Mộ Nguyệt Sâm.- -------- ----------