Tác giả:

Đêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi…

Chương 775

Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… Bảo mẫu đáp 1 tiếng mang con bé rời đi.Tiêu Nhân chậm rãi từ tốn ăn, mắt di chuyển qa lại giữa 2 chị em.Vừa nãy Hạ Vân Khuynh nói những lời đó, đến bản thân cũng k dám nói.Chị hai Hạ gia đúng là gan lớn thiệt.Tuy thời gian đã qua 2 năm, nhưng đến EQ âm như cô cũng biết đứa con tuyệt đối là cấm kị của Hạ Băng Khuynh.Có thể những thứ khác có thể nói nhưng đứa con đó tuyệt đối khiến Hạ Băng Khuynh tí nữa đc làm mẹ đau càng thêm đau.“Băng Khuynh, cái đó” Hạ Vân Khuynh ho nhẹ 1 tiếng: “Thực ra chị”“Thẻ phòng đâu?” Hạ Băng Khuynh thả ly sữa xuống ngắt lời Hạ Vân Khuynh.“K mang” Hạ Vân Khuynh giả bộ ngu.“V hnay chị s vào?”“Leo tường”“Mang con leo tường?”“Đúng v” Hạ Vân Khuynh cười khan, dù s cũng k cần mặt mũi, dứt khoát k cần luôn: “Gần đây chị đang phục hồi sau sinh, e cũng biết chị fai giảm cân”“Đây là tầng 17, phiền lát chị leo lên thế nào thì leo xuống thế nào. Cửa phòng sẽ khóa trái.”Tiêu Nhân uống cafe cũng phun ra.“Ngại quá, 2 ng tiếp tục” Cô nhanh lấy khăn giấy lau miệng, ưu nhã dùng 2 tay cầm ly cafe lên lại, giả bộ muốn bao nhiêu ưu nhã có bấy nhiêu.Hạ Vân Khuynh ngây ng ngồi đó, còn chưa ăn xong một miếng cô liền ngây ngốc: “Cái, cái gì?”“Thẻ phòng đưa ra, nếu k mai e đổi phòng” Hạ Băng Khuynh đứng dậy đến trc chị, đưa tay đẻ bằng ra.K chút lưu tình.Hạ Vân Khuynh chống chọi rất lâu mới ủy khuất lấy thẻ phòng ra khỏi túi.Hạ Băng Khuynh đưa tay qa lấy.Hạ Vân Khuynh lại thu về, “Suy nghĩ lại lần nữa, e thật sự k muốn ăn đồ ăn sáng chị cẩn thận chuẩn bị? K muốn mỗi ngày thấy khuôn mặt đáng yêu của Đóa Đóa s? K muốn hưởng thụ thời gian có ng thân ở chung s?”Cô cố gắng chớp mắt, để bản thân có thể ứa ra nước mắt, nhìn vào muốn đáng thương bao nhiêu có bấy nhiêu.Hạ Băng Khuynh mím môi nhìn đồ ăn phong phú khiến ng khác thèm ăn trên bàn.Đồ tây đồ trung đều có, từ bào ngư tổ yến đến bánh bao súp, cũng k sợ làm ng khác no chết.“Chị làm?” Cô nhếch mày.“Đương nhiên r” Hạ Vân Khuynh đưa tay phải ra cho Hạ Băng Khuynh coi ‘đáng thương’ nói “E xem, sáng rửa tôm hùm bị thương!”Hạ Băng Khuynh lướt nhìn bàn tay trắng như ngọc quả thật có vết thương.“V chị nói, bánh bao súp làm như thế nào?”“Hả” Hạ Vân Khuynh hoàn toàn ngây ngốc.Cô nấu ăn k giỏi, chuyện này k ai k biết.Chỉ cần vào bếp, tuyệt đối sẽ thành tai nạn.“Nói k ra đúng k?” Hạ Băng Khuynh nắm lấy thẻ phòng, “Nói với Mộ Nguyệt Sâm, k cần kêu đầu bếp Mộ gia mỗi ngày dậy sớm chuẩn bị mấy thứ này, món ăn sáng của ks e ăn rất quen vị.”Hạ Vân Khuynh ngây ng: “E, làm s e biết”Hạ Băng Khuynh cạn lời, chỉ có thể dùng sức kéo thẻ phòng.Hạ Vân Khuynh cũng k nhường, 2ce bắt đầu chơi kéo co.1 tiến 1 lùi, qua lại.Hạ Băng Khuynh biểu cảm kiên quyết, Hạ Vân Khuynh lại đáng thương cực kỳ.Tiêu Nhân thở dài, âm thầm quay mặt đi.

Bảo mẫu đáp 1 tiếng mang con bé rời đi.

Tiêu Nhân chậm rãi từ tốn ăn, mắt di chuyển qa lại giữa 2 chị em.

Vừa nãy Hạ Vân Khuynh nói những lời đó, đến bản thân cũng k dám nói.

Chị hai Hạ gia đúng là gan lớn thiệt.

Tuy thời gian đã qua 2 năm, nhưng đến EQ âm như cô cũng biết đứa con tuyệt đối là cấm kị của Hạ Băng Khuynh.

Có thể những thứ khác có thể nói nhưng đứa con đó tuyệt đối khiến Hạ Băng Khuynh tí nữa đc làm mẹ đau càng thêm đau.

“Băng Khuynh, cái đó” Hạ Vân Khuynh ho nhẹ 1 tiếng: “Thực ra chị”

“Thẻ phòng đâu?” Hạ Băng Khuynh thả ly sữa xuống ngắt lời Hạ Vân Khuynh.

“K mang” Hạ Vân Khuynh giả bộ ngu.

“V hnay chị s vào?”

“Leo tường”

“Mang con leo tường?”

“Đúng v” Hạ Vân Khuynh cười khan, dù s cũng k cần mặt mũi, dứt khoát k cần luôn: “Gần đây chị đang phục hồi sau sinh, e cũng biết chị fai giảm cân”

“Đây là tầng 17, phiền lát chị leo lên thế nào thì leo xuống thế nào. Cửa phòng sẽ khóa trái.”

Tiêu Nhân uống cafe cũng phun ra.

“Ngại quá, 2 ng tiếp tục” Cô nhanh lấy khăn giấy lau miệng, ưu nhã dùng 2 tay cầm ly cafe lên lại, giả bộ muốn bao nhiêu ưu nhã có bấy nhiêu.

Hạ Vân Khuynh ngây ng ngồi đó, còn chưa ăn xong một miếng cô liền ngây ngốc: “Cái, cái gì?”

“Thẻ phòng đưa ra, nếu k mai e đổi phòng” Hạ Băng Khuynh đứng dậy đến trc chị, đưa tay đẻ bằng ra.

K chút lưu tình.

Hạ Vân Khuynh chống chọi rất lâu mới ủy khuất lấy thẻ phòng ra khỏi túi.

Hạ Băng Khuynh đưa tay qa lấy.

Hạ Vân Khuynh lại thu về, “Suy nghĩ lại lần nữa, e thật sự k muốn ăn đồ ăn sáng chị cẩn thận chuẩn bị? K muốn mỗi ngày thấy khuôn mặt đáng yêu của Đóa Đóa s? K muốn hưởng thụ thời gian có ng thân ở chung s?”

Cô cố gắng chớp mắt, để bản thân có thể ứa ra nước mắt, nhìn vào muốn đáng thương bao nhiêu có bấy nhiêu.

Hạ Băng Khuynh mím môi nhìn đồ ăn phong phú khiến ng khác thèm ăn trên bàn.

Đồ tây đồ trung đều có, từ bào ngư tổ yến đến bánh bao súp, cũng k sợ làm ng khác no chết.

“Chị làm?” Cô nhếch mày.

“Đương nhiên r” Hạ Vân Khuynh đưa tay phải ra cho Hạ Băng Khuynh coi ‘đáng thương’ nói “E xem, sáng rửa tôm hùm bị thương!”

Hạ Băng Khuynh lướt nhìn bàn tay trắng như ngọc quả thật có vết thương.

“V chị nói, bánh bao súp làm như thế nào?”

“Hả” Hạ Vân Khuynh hoàn toàn ngây ngốc.

Cô nấu ăn k giỏi, chuyện này k ai k biết.

Chỉ cần vào bếp, tuyệt đối sẽ thành tai nạn.

“Nói k ra đúng k?” Hạ Băng Khuynh nắm lấy thẻ phòng, “Nói với Mộ Nguyệt Sâm, k cần kêu đầu bếp Mộ gia mỗi ngày dậy sớm chuẩn bị mấy thứ này, món ăn sáng của ks e ăn rất quen vị.”

Hạ Vân Khuynh ngây ng: “E, làm s e biết”

Hạ Băng Khuynh cạn lời, chỉ có thể dùng sức kéo thẻ phòng.

Hạ Vân Khuynh cũng k nhường, 2ce bắt đầu chơi kéo co.

1 tiến 1 lùi, qua lại.

Hạ Băng Khuynh biểu cảm kiên quyết, Hạ Vân Khuynh lại đáng thương cực kỳ.

Tiêu Nhân thở dài, âm thầm quay mặt đi.

Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… Bảo mẫu đáp 1 tiếng mang con bé rời đi.Tiêu Nhân chậm rãi từ tốn ăn, mắt di chuyển qa lại giữa 2 chị em.Vừa nãy Hạ Vân Khuynh nói những lời đó, đến bản thân cũng k dám nói.Chị hai Hạ gia đúng là gan lớn thiệt.Tuy thời gian đã qua 2 năm, nhưng đến EQ âm như cô cũng biết đứa con tuyệt đối là cấm kị của Hạ Băng Khuynh.Có thể những thứ khác có thể nói nhưng đứa con đó tuyệt đối khiến Hạ Băng Khuynh tí nữa đc làm mẹ đau càng thêm đau.“Băng Khuynh, cái đó” Hạ Vân Khuynh ho nhẹ 1 tiếng: “Thực ra chị”“Thẻ phòng đâu?” Hạ Băng Khuynh thả ly sữa xuống ngắt lời Hạ Vân Khuynh.“K mang” Hạ Vân Khuynh giả bộ ngu.“V hnay chị s vào?”“Leo tường”“Mang con leo tường?”“Đúng v” Hạ Vân Khuynh cười khan, dù s cũng k cần mặt mũi, dứt khoát k cần luôn: “Gần đây chị đang phục hồi sau sinh, e cũng biết chị fai giảm cân”“Đây là tầng 17, phiền lát chị leo lên thế nào thì leo xuống thế nào. Cửa phòng sẽ khóa trái.”Tiêu Nhân uống cafe cũng phun ra.“Ngại quá, 2 ng tiếp tục” Cô nhanh lấy khăn giấy lau miệng, ưu nhã dùng 2 tay cầm ly cafe lên lại, giả bộ muốn bao nhiêu ưu nhã có bấy nhiêu.Hạ Vân Khuynh ngây ng ngồi đó, còn chưa ăn xong một miếng cô liền ngây ngốc: “Cái, cái gì?”“Thẻ phòng đưa ra, nếu k mai e đổi phòng” Hạ Băng Khuynh đứng dậy đến trc chị, đưa tay đẻ bằng ra.K chút lưu tình.Hạ Vân Khuynh chống chọi rất lâu mới ủy khuất lấy thẻ phòng ra khỏi túi.Hạ Băng Khuynh đưa tay qa lấy.Hạ Vân Khuynh lại thu về, “Suy nghĩ lại lần nữa, e thật sự k muốn ăn đồ ăn sáng chị cẩn thận chuẩn bị? K muốn mỗi ngày thấy khuôn mặt đáng yêu của Đóa Đóa s? K muốn hưởng thụ thời gian có ng thân ở chung s?”Cô cố gắng chớp mắt, để bản thân có thể ứa ra nước mắt, nhìn vào muốn đáng thương bao nhiêu có bấy nhiêu.Hạ Băng Khuynh mím môi nhìn đồ ăn phong phú khiến ng khác thèm ăn trên bàn.Đồ tây đồ trung đều có, từ bào ngư tổ yến đến bánh bao súp, cũng k sợ làm ng khác no chết.“Chị làm?” Cô nhếch mày.“Đương nhiên r” Hạ Vân Khuynh đưa tay phải ra cho Hạ Băng Khuynh coi ‘đáng thương’ nói “E xem, sáng rửa tôm hùm bị thương!”Hạ Băng Khuynh lướt nhìn bàn tay trắng như ngọc quả thật có vết thương.“V chị nói, bánh bao súp làm như thế nào?”“Hả” Hạ Vân Khuynh hoàn toàn ngây ngốc.Cô nấu ăn k giỏi, chuyện này k ai k biết.Chỉ cần vào bếp, tuyệt đối sẽ thành tai nạn.“Nói k ra đúng k?” Hạ Băng Khuynh nắm lấy thẻ phòng, “Nói với Mộ Nguyệt Sâm, k cần kêu đầu bếp Mộ gia mỗi ngày dậy sớm chuẩn bị mấy thứ này, món ăn sáng của ks e ăn rất quen vị.”Hạ Vân Khuynh ngây ng: “E, làm s e biết”Hạ Băng Khuynh cạn lời, chỉ có thể dùng sức kéo thẻ phòng.Hạ Vân Khuynh cũng k nhường, 2ce bắt đầu chơi kéo co.1 tiến 1 lùi, qua lại.Hạ Băng Khuynh biểu cảm kiên quyết, Hạ Vân Khuynh lại đáng thương cực kỳ.Tiêu Nhân thở dài, âm thầm quay mặt đi.

Chương 775