Tác giả:

Đêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi…

Chương 826

Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… Muốn phủ định cũng không được.“Ai muốn anh chê?? Dù sao anh cũng không có cơ hội nhìn thấy lần nữa!” Cô tức giận thét lên, cả căn phòng đều là hồi âm của cô.Mộ Nguyệt Sâm vẫn cười không đổi đứng dậy.Áo hình cây dừa vẫn dễ thường nhưng không ảnh hưởng đến sự lạnh lùng bá đạo của anh.Chỉ làKhóe mắt Hạ Băng Khuynh không cẩn thận lướt đến ---Trời!Quần anh cũng có in hình cây dừa!Cây dừa đó chết không chết lại ngay đúng đ*ng q**n của anh, lá cây nhìn có vẻ um tùm, còn có 2 trái dừa lớn ở bên tụ lại với nhau.Cô lập tức nhắm mắt, “Tôi cảnh cáo anh, đừng qua đây! Nếu không tôi tôi”Tôi nửa ngày cũng không nói được, uy h**p của cô quả thật không chút đáng sợ.“Em muốn thế nào?” Mộ Nguyệt Sâm cực kỳ từ tốn, căn bản không quan tâm bộ dạng tức giận của cô.“Đá nát cây dừa của anh!”Hạ Băng Khuynh lớn tiếng la, cô có chút bại hoại cho nên nói không suy nghĩ.Sau khi nói xong thì kinh ngạc với lời mình nói hận không thể khâu miệng lại!Hạ Băng Khuynh rốt cuộc mày đang nghĩ gì!Phiền quá! Xấu hổ quá!Hô hấp ấm nóng càng gần, cô còn chưa mở mắt cả người đã bị anh áp lên tường.Tay nâng lên vây cô trong lòng, lồng ngực Mộ Nguyệt Sâm từng chút áp gần, không cho cô chạy, “Cây dừa của anh? Cây dừa gì? Thì ra em đã từ hình ảnh đơn thuần đó nghĩ ra những thứ không đơn thuần rồi?”“”Suy nghĩ tà ác bị vạch trần, Hạ Băng Khuynh quả thật muốn điên cuồng cắn người.Mà hơi thở trên người anh ngày càng gần như cái lưới vây kín cô không có đường thoát.Cô vô thức nín thở cũng nhắm mắt lại, má phập phồng như con cá nhỏ tức giận.Mộ Nguyệt Sâm nhìn cô mắt càng ấm áp hơn, “Cây dừa của anh liên quan đến hạnh phúc nửa th*n d*** cũng như nửa đời sau của em, còn có con cháu của chúng ta không thể đá bậy.”Hạ Băng Khuynh: “”Cắn răng, mặt đỏ đến có thể chọc ra máu.Cô thật muốn đánh chết anh!Cảm động ở trong hang nhất định là vì cô sốt đến ngu người mới có!“Em cảm thấy anh nói không đúng sao?”Hơi thở nhẹ của anh, môi anh áp gần môi cô không quá nửa cm.Có thể là muốn áp tới cũng như chỉ tính như vậy rồi dừng lại.Hạ Băng Khuynh cảm thấy mình sắp điên rồi.Không khí trong não bị rút hết, không thể suy nghĩ nữa.Mộ Nguyệt Sâm cúi xuống mắt nhìn vào cổ áo mở rộng của cô.Hô hấp của anh, trầm nặng hơn.“Nha đầu chúng ta đánh cược đi?”Hạ Băng Khuynh mím chặt môi không quan tâm anh.Chỉ coi lời anh là gió thoảng qua tai.NhưngGió này quá nóng, quá ướt rồi, như là chui vào tim cô khiến nó không thể an ổn.Mộ Nguyệt Sâm biết cô sẽ không trả lời mình cho nên dứt khoát tự mình nói xong---“Lúc nãy không phải em nói anh không có cơ hội nhìn chỗ đó lần nữa sao, anh không tin, hay chúng ta cược đi, anh không những có thể thấy mà còn có cơ hội hưởng thụ nó, mà tuyệt đối sẽ”Anh dừng một chút, sau đó môi mỏng áp lên tai cô, thả hơi nóng bỏng, “Tuyệt đối sẽ lần nữa hôn nó.”- -------- ----------

Muốn phủ định cũng không được.

“Ai muốn anh chê?? Dù sao anh cũng không có cơ hội nhìn thấy lần nữa!” Cô tức giận thét lên, cả căn phòng đều là hồi âm của cô.

Mộ Nguyệt Sâm vẫn cười không đổi đứng dậy.

Áo hình cây dừa vẫn dễ thường nhưng không ảnh hưởng đến sự lạnh lùng bá đạo của anh.

Chỉ là

Khóe mắt Hạ Băng Khuynh không cẩn thận lướt đến ---

Trời!

Quần anh cũng có in hình cây dừa!

Cây dừa đó chết không chết lại ngay đúng đ*ng q**n của anh, lá cây nhìn có vẻ um tùm, còn có 2 trái dừa lớn ở bên tụ lại với nhau.

Cô lập tức nhắm mắt, “Tôi cảnh cáo anh, đừng qua đây! Nếu không tôi tôi”

Tôi nửa ngày cũng không nói được, uy h**p của cô quả thật không chút đáng sợ.

“Em muốn thế nào?” Mộ Nguyệt Sâm cực kỳ từ tốn, căn bản không quan tâm bộ dạng tức giận của cô.

“Đá nát cây dừa của anh!”

Hạ Băng Khuynh lớn tiếng la, cô có chút bại hoại cho nên nói không suy nghĩ.

Sau khi nói xong thì kinh ngạc với lời mình nói hận không thể khâu miệng lại!

Hạ Băng Khuynh rốt cuộc mày đang nghĩ gì!

Phiền quá! Xấu hổ quá!

Hô hấp ấm nóng càng gần, cô còn chưa mở mắt cả người đã bị anh áp lên tường.

Tay nâng lên vây cô trong lòng, lồng ngực Mộ Nguyệt Sâm từng chút áp gần, không cho cô chạy, “Cây dừa của anh? Cây dừa gì? Thì ra em đã từ hình ảnh đơn thuần đó nghĩ ra những thứ không đơn thuần rồi?”

“”

Suy nghĩ tà ác bị vạch trần, Hạ Băng Khuynh quả thật muốn điên cuồng cắn người.

Mà hơi thở trên người anh ngày càng gần như cái lưới vây kín cô không có đường thoát.

Cô vô thức nín thở cũng nhắm mắt lại, má phập phồng như con cá nhỏ tức giận.

Mộ Nguyệt Sâm nhìn cô mắt càng ấm áp hơn, “Cây dừa của anh liên quan đến hạnh phúc nửa th*n d*** cũng như nửa đời sau của em, còn có con cháu của chúng ta không thể đá bậy.”

Hạ Băng Khuynh: “”

Cắn răng, mặt đỏ đến có thể chọc ra máu.

Cô thật muốn đánh chết anh!

Cảm động ở trong hang nhất định là vì cô sốt đến ngu người mới có!

“Em cảm thấy anh nói không đúng sao?”

Hơi thở nhẹ của anh, môi anh áp gần môi cô không quá nửa cm.

Có thể là muốn áp tới cũng như chỉ tính như vậy rồi dừng lại.

Hạ Băng Khuynh cảm thấy mình sắp điên rồi.

Không khí trong não bị rút hết, không thể suy nghĩ nữa.

Mộ Nguyệt Sâm cúi xuống mắt nhìn vào cổ áo mở rộng của cô.

Hô hấp của anh, trầm nặng hơn.

“Nha đầu chúng ta đánh cược đi?”

Hạ Băng Khuynh mím chặt môi không quan tâm anh.

Chỉ coi lời anh là gió thoảng qua tai.

Nhưng

Gió này quá nóng, quá ướt rồi, như là chui vào tim cô khiến nó không thể an ổn.

Mộ Nguyệt Sâm biết cô sẽ không trả lời mình cho nên dứt khoát tự mình nói xong---

“Lúc nãy không phải em nói anh không có cơ hội nhìn chỗ đó lần nữa sao, anh không tin, hay chúng ta cược đi, anh không những có thể thấy mà còn có cơ hội hưởng thụ nó, mà tuyệt đối sẽ”

Anh dừng một chút, sau đó môi mỏng áp lên tai cô, thả hơi nóng bỏng, “Tuyệt đối sẽ lần nữa hôn nó.”

- -------- ----------

Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… Muốn phủ định cũng không được.“Ai muốn anh chê?? Dù sao anh cũng không có cơ hội nhìn thấy lần nữa!” Cô tức giận thét lên, cả căn phòng đều là hồi âm của cô.Mộ Nguyệt Sâm vẫn cười không đổi đứng dậy.Áo hình cây dừa vẫn dễ thường nhưng không ảnh hưởng đến sự lạnh lùng bá đạo của anh.Chỉ làKhóe mắt Hạ Băng Khuynh không cẩn thận lướt đến ---Trời!Quần anh cũng có in hình cây dừa!Cây dừa đó chết không chết lại ngay đúng đ*ng q**n của anh, lá cây nhìn có vẻ um tùm, còn có 2 trái dừa lớn ở bên tụ lại với nhau.Cô lập tức nhắm mắt, “Tôi cảnh cáo anh, đừng qua đây! Nếu không tôi tôi”Tôi nửa ngày cũng không nói được, uy h**p của cô quả thật không chút đáng sợ.“Em muốn thế nào?” Mộ Nguyệt Sâm cực kỳ từ tốn, căn bản không quan tâm bộ dạng tức giận của cô.“Đá nát cây dừa của anh!”Hạ Băng Khuynh lớn tiếng la, cô có chút bại hoại cho nên nói không suy nghĩ.Sau khi nói xong thì kinh ngạc với lời mình nói hận không thể khâu miệng lại!Hạ Băng Khuynh rốt cuộc mày đang nghĩ gì!Phiền quá! Xấu hổ quá!Hô hấp ấm nóng càng gần, cô còn chưa mở mắt cả người đã bị anh áp lên tường.Tay nâng lên vây cô trong lòng, lồng ngực Mộ Nguyệt Sâm từng chút áp gần, không cho cô chạy, “Cây dừa của anh? Cây dừa gì? Thì ra em đã từ hình ảnh đơn thuần đó nghĩ ra những thứ không đơn thuần rồi?”“”Suy nghĩ tà ác bị vạch trần, Hạ Băng Khuynh quả thật muốn điên cuồng cắn người.Mà hơi thở trên người anh ngày càng gần như cái lưới vây kín cô không có đường thoát.Cô vô thức nín thở cũng nhắm mắt lại, má phập phồng như con cá nhỏ tức giận.Mộ Nguyệt Sâm nhìn cô mắt càng ấm áp hơn, “Cây dừa của anh liên quan đến hạnh phúc nửa th*n d*** cũng như nửa đời sau của em, còn có con cháu của chúng ta không thể đá bậy.”Hạ Băng Khuynh: “”Cắn răng, mặt đỏ đến có thể chọc ra máu.Cô thật muốn đánh chết anh!Cảm động ở trong hang nhất định là vì cô sốt đến ngu người mới có!“Em cảm thấy anh nói không đúng sao?”Hơi thở nhẹ của anh, môi anh áp gần môi cô không quá nửa cm.Có thể là muốn áp tới cũng như chỉ tính như vậy rồi dừng lại.Hạ Băng Khuynh cảm thấy mình sắp điên rồi.Không khí trong não bị rút hết, không thể suy nghĩ nữa.Mộ Nguyệt Sâm cúi xuống mắt nhìn vào cổ áo mở rộng của cô.Hô hấp của anh, trầm nặng hơn.“Nha đầu chúng ta đánh cược đi?”Hạ Băng Khuynh mím chặt môi không quan tâm anh.Chỉ coi lời anh là gió thoảng qua tai.NhưngGió này quá nóng, quá ướt rồi, như là chui vào tim cô khiến nó không thể an ổn.Mộ Nguyệt Sâm biết cô sẽ không trả lời mình cho nên dứt khoát tự mình nói xong---“Lúc nãy không phải em nói anh không có cơ hội nhìn chỗ đó lần nữa sao, anh không tin, hay chúng ta cược đi, anh không những có thể thấy mà còn có cơ hội hưởng thụ nó, mà tuyệt đối sẽ”Anh dừng một chút, sau đó môi mỏng áp lên tai cô, thả hơi nóng bỏng, “Tuyệt đối sẽ lần nữa hôn nó.”- -------- ----------

Chương 826