Tác giả:

Đêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi…

Chương 865

Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… “Khụ khụ khụ” Cô che miệng chạy qua bên ói hết đồ vừa ăn ra.Mộ Nguyệt Sâm bị dọa liền thả đồ xuống chạy đến bên cô.“Băng Khuynh sao thế?” Anh vỗ lưng để giúp cô dễ ói đồ ăn ra.“Thịt” Cô như liều mạng nói ra mấy chữ từ cổ họng.Mộ Nguyệt Sâm đau lòng cực kỳ, liền nhận nước Quý Tu đưa qua, đút cô uống.Cô nghỉ nửa ngày mới mang mùi vị kinh tởm của thịt vừa ăn trả lại cho mặt đất.“Thịt cậu nướng có chuyện gì?” Mộ Nguyệt Sâm lạnh lùng nhìn Quản Dung Khiêm bên cạnh, mắt có chút nguy hiểm.Tuy anh biết chuyện này không thể trách Quản Dung Khiêm, nhưng nhìn thấy Hạ Băng Khuynh bây giờ vẫn còn khó chịu uống nước vỗ lưng liền buộc miệng nói ra.“Tớ cũng không biết. Tớ chỉ đưa thịt nướng xong cho em gái Băng Khuynh, sau đó em ấy bỏ vào miệng sau đó thành như vậy. Tớ cũng không biết có chuyện gì.”Quản Dung Khiêm cũng rất nghi ngờ.“Đưa thịt cậu nướng qua đây” Mộ Nguyệt Sâm lạnh giọngAnh vừa nghe liền chạy qua lấy xâu thịt qua.Mộ Nguyệt Sâm lấy lên nhìn, thấy màu sắc không có vấn đề. Để lên ngửi cũng không có mùi kì lạ. Tuy nhiên khi anh bỏ thịt vào miệng mới hiểu tại sao Hạ Băng Khuynh ói ra.Vì trên thịt không biết bỏ bao nhiêu bột ớt với muối, ăn vào quả thật là hành hạ.“Đưa tôi ly nước” Anh liều mạng nuốt miếng thịt, đưa tay lấy ly nước. Ôn Nhã Liên đưa ly nước ấm qua, anh uống liền mấy ngụm.“Thế nào Nguyệt Sâm, thịt có vấn đề sao?” Quản Dung Khiêm mới là người căng thẳng nhất. Nếu thịt có vấn đề thì anh nhất định sẽ tự trách.Mộ Nguyệt Sâm không dễ dàng mới bình tĩnh lại, u ám nói, “Thịt không có vấn đề mà cậu có vấn đề! Tên tiểu tử Quản Dung Khiêm, không biết nướng thì đừng nướng, ngoan ngoãn đến Băng Khuynh ăn thịt tôi nướng là được rồi? Cậu xem nướng cái quỷ gì mặn và cay muốn chết.”Mộ Nguyệt Sâm hiếm khi phát điên, khiến Quản Dung Khiêm cúi thấp đầu.“Cái đó tớ không phải vì muốn thắng sao? Ai kêu Nguyệt Sâm cậu cược thứ kh*ng b* như vậy. Hết cách, tớ chỉ có thể thử nướng thịt. Xem ra, thứ trên mạng không thể tin hoàn toàn. Ài”Quản Dung Khiêm thở dài khiến Mộ Nguyệt Sâm không biết nên khóc hay cười.Chỉ vì cá cược mà hại Hạ Băng Khuynh bây giờ hung hăng uống nước. Đến anh cũng không dám rời ly nước.Khương Viên và Tiêu Nhân ở bên không tin tà, cứ nhất định đòi thử đồ ăn của Quản Dung Khiêm.Kết quả, lưỡi vừa chạm thịt liền hiểu tại sao Mộ Nguyệt Sâm phát điên.“Nước nước” 2 người kêu lên cùng 1 danh tử, đứng tại chỗ nhảy như điên.Thấy vậy, Quản Dung Khiêm cuối cùng thừa nhận lỗi sai.“Xin lỗi, tôi nấu ăn không giỏi hại mọi người khó chịu. Xin yên tâm, lần sau nhất định học thật tốt, cố gắng làm món ngon bù đắp cho mọi người.”Lời vừa dứt Khương Viên liền xua tay, “Cậu vẫn nên quên ý định đó đi. Cậu chỉ thích hợp ăn chơi những chuyện khác thì quên đi, quên đi”Quản Dung Khiêm bất lực, cũng không tính phản bác.Ai kêu anh tự tạo nghiệt?Mà Hạ Băng Khuynh ở bên sau khi uống hết chai nước khoáng mới khôi phục lại.“Quản đại ca, sau này nướng thịt chỉ cần nhớ bỏ ít muối với bột ớt là được. Kĩ thuật và động tác nướng thịt của anh không tệ, ít nhất nhìn vẫn ngon.”- -------- ----------

“Khụ khụ khụ” Cô che miệng chạy qua bên ói hết đồ vừa ăn ra.

Mộ Nguyệt Sâm bị dọa liền thả đồ xuống chạy đến bên cô.

“Băng Khuynh sao thế?” Anh vỗ lưng để giúp cô dễ ói đồ ăn ra.

“Thịt” Cô như liều mạng nói ra mấy chữ từ cổ họng.

Mộ Nguyệt Sâm đau lòng cực kỳ, liền nhận nước Quý Tu đưa qua, đút cô uống.

Cô nghỉ nửa ngày mới mang mùi vị kinh tởm của thịt vừa ăn trả lại cho mặt đất.

“Thịt cậu nướng có chuyện gì?” Mộ Nguyệt Sâm lạnh lùng nhìn Quản Dung Khiêm bên cạnh, mắt có chút nguy hiểm.

Tuy anh biết chuyện này không thể trách Quản Dung Khiêm, nhưng nhìn thấy Hạ Băng Khuynh bây giờ vẫn còn khó chịu uống nước vỗ lưng liền buộc miệng nói ra.

“Tớ cũng không biết. Tớ chỉ đưa thịt nướng xong cho em gái Băng Khuynh, sau đó em ấy bỏ vào miệng sau đó thành như vậy. Tớ cũng không biết có chuyện gì.”

Quản Dung Khiêm cũng rất nghi ngờ.

“Đưa thịt cậu nướng qua đây” Mộ Nguyệt Sâm lạnh giọng

Anh vừa nghe liền chạy qua lấy xâu thịt qua.

Mộ Nguyệt Sâm lấy lên nhìn, thấy màu sắc không có vấn đề. Để lên ngửi cũng không có mùi kì lạ. Tuy nhiên khi anh bỏ thịt vào miệng mới hiểu tại sao Hạ Băng Khuynh ói ra.

Vì trên thịt không biết bỏ bao nhiêu bột ớt với muối, ăn vào quả thật là hành hạ.

“Đưa tôi ly nước” Anh liều mạng nuốt miếng thịt, đưa tay lấy ly nước. Ôn Nhã Liên đưa ly nước ấm qua, anh uống liền mấy ngụm.

“Thế nào Nguyệt Sâm, thịt có vấn đề sao?” Quản Dung Khiêm mới là người căng thẳng nhất. Nếu thịt có vấn đề thì anh nhất định sẽ tự trách.

Mộ Nguyệt Sâm không dễ dàng mới bình tĩnh lại, u ám nói, “Thịt không có vấn đề mà cậu có vấn đề! Tên tiểu tử Quản Dung Khiêm, không biết nướng thì đừng nướng, ngoan ngoãn đến Băng Khuynh ăn thịt tôi nướng là được rồi? Cậu xem nướng cái quỷ gì mặn và cay muốn chết.”

Mộ Nguyệt Sâm hiếm khi phát điên, khiến Quản Dung Khiêm cúi thấp đầu.

“Cái đó tớ không phải vì muốn thắng sao? Ai kêu Nguyệt Sâm cậu cược thứ kh*ng b* như vậy. Hết cách, tớ chỉ có thể thử nướng thịt. Xem ra, thứ trên mạng không thể tin hoàn toàn. Ài”

Quản Dung Khiêm thở dài khiến Mộ Nguyệt Sâm không biết nên khóc hay cười.

Chỉ vì cá cược mà hại Hạ Băng Khuynh bây giờ hung hăng uống nước. Đến anh cũng không dám rời ly nước.

Khương Viên và Tiêu Nhân ở bên không tin tà, cứ nhất định đòi thử đồ ăn của Quản Dung Khiêm.

Kết quả, lưỡi vừa chạm thịt liền hiểu tại sao Mộ Nguyệt Sâm phát điên.

“Nước nước” 2 người kêu lên cùng 1 danh tử, đứng tại chỗ nhảy như điên.

Thấy vậy, Quản Dung Khiêm cuối cùng thừa nhận lỗi sai.

“Xin lỗi, tôi nấu ăn không giỏi hại mọi người khó chịu. Xin yên tâm, lần sau nhất định học thật tốt, cố gắng làm món ngon bù đắp cho mọi người.”

Lời vừa dứt Khương Viên liền xua tay, “Cậu vẫn nên quên ý định đó đi. Cậu chỉ thích hợp ăn chơi những chuyện khác thì quên đi, quên đi”

Quản Dung Khiêm bất lực, cũng không tính phản bác.

Ai kêu anh tự tạo nghiệt?

Mà Hạ Băng Khuynh ở bên sau khi uống hết chai nước khoáng mới khôi phục lại.

“Quản đại ca, sau này nướng thịt chỉ cần nhớ bỏ ít muối với bột ớt là được. Kĩ thuật và động tác nướng thịt của anh không tệ, ít nhất nhìn vẫn ngon.”

- -------- ----------

Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… “Khụ khụ khụ” Cô che miệng chạy qua bên ói hết đồ vừa ăn ra.Mộ Nguyệt Sâm bị dọa liền thả đồ xuống chạy đến bên cô.“Băng Khuynh sao thế?” Anh vỗ lưng để giúp cô dễ ói đồ ăn ra.“Thịt” Cô như liều mạng nói ra mấy chữ từ cổ họng.Mộ Nguyệt Sâm đau lòng cực kỳ, liền nhận nước Quý Tu đưa qua, đút cô uống.Cô nghỉ nửa ngày mới mang mùi vị kinh tởm của thịt vừa ăn trả lại cho mặt đất.“Thịt cậu nướng có chuyện gì?” Mộ Nguyệt Sâm lạnh lùng nhìn Quản Dung Khiêm bên cạnh, mắt có chút nguy hiểm.Tuy anh biết chuyện này không thể trách Quản Dung Khiêm, nhưng nhìn thấy Hạ Băng Khuynh bây giờ vẫn còn khó chịu uống nước vỗ lưng liền buộc miệng nói ra.“Tớ cũng không biết. Tớ chỉ đưa thịt nướng xong cho em gái Băng Khuynh, sau đó em ấy bỏ vào miệng sau đó thành như vậy. Tớ cũng không biết có chuyện gì.”Quản Dung Khiêm cũng rất nghi ngờ.“Đưa thịt cậu nướng qua đây” Mộ Nguyệt Sâm lạnh giọngAnh vừa nghe liền chạy qua lấy xâu thịt qua.Mộ Nguyệt Sâm lấy lên nhìn, thấy màu sắc không có vấn đề. Để lên ngửi cũng không có mùi kì lạ. Tuy nhiên khi anh bỏ thịt vào miệng mới hiểu tại sao Hạ Băng Khuynh ói ra.Vì trên thịt không biết bỏ bao nhiêu bột ớt với muối, ăn vào quả thật là hành hạ.“Đưa tôi ly nước” Anh liều mạng nuốt miếng thịt, đưa tay lấy ly nước. Ôn Nhã Liên đưa ly nước ấm qua, anh uống liền mấy ngụm.“Thế nào Nguyệt Sâm, thịt có vấn đề sao?” Quản Dung Khiêm mới là người căng thẳng nhất. Nếu thịt có vấn đề thì anh nhất định sẽ tự trách.Mộ Nguyệt Sâm không dễ dàng mới bình tĩnh lại, u ám nói, “Thịt không có vấn đề mà cậu có vấn đề! Tên tiểu tử Quản Dung Khiêm, không biết nướng thì đừng nướng, ngoan ngoãn đến Băng Khuynh ăn thịt tôi nướng là được rồi? Cậu xem nướng cái quỷ gì mặn và cay muốn chết.”Mộ Nguyệt Sâm hiếm khi phát điên, khiến Quản Dung Khiêm cúi thấp đầu.“Cái đó tớ không phải vì muốn thắng sao? Ai kêu Nguyệt Sâm cậu cược thứ kh*ng b* như vậy. Hết cách, tớ chỉ có thể thử nướng thịt. Xem ra, thứ trên mạng không thể tin hoàn toàn. Ài”Quản Dung Khiêm thở dài khiến Mộ Nguyệt Sâm không biết nên khóc hay cười.Chỉ vì cá cược mà hại Hạ Băng Khuynh bây giờ hung hăng uống nước. Đến anh cũng không dám rời ly nước.Khương Viên và Tiêu Nhân ở bên không tin tà, cứ nhất định đòi thử đồ ăn của Quản Dung Khiêm.Kết quả, lưỡi vừa chạm thịt liền hiểu tại sao Mộ Nguyệt Sâm phát điên.“Nước nước” 2 người kêu lên cùng 1 danh tử, đứng tại chỗ nhảy như điên.Thấy vậy, Quản Dung Khiêm cuối cùng thừa nhận lỗi sai.“Xin lỗi, tôi nấu ăn không giỏi hại mọi người khó chịu. Xin yên tâm, lần sau nhất định học thật tốt, cố gắng làm món ngon bù đắp cho mọi người.”Lời vừa dứt Khương Viên liền xua tay, “Cậu vẫn nên quên ý định đó đi. Cậu chỉ thích hợp ăn chơi những chuyện khác thì quên đi, quên đi”Quản Dung Khiêm bất lực, cũng không tính phản bác.Ai kêu anh tự tạo nghiệt?Mà Hạ Băng Khuynh ở bên sau khi uống hết chai nước khoáng mới khôi phục lại.“Quản đại ca, sau này nướng thịt chỉ cần nhớ bỏ ít muối với bột ớt là được. Kĩ thuật và động tác nướng thịt của anh không tệ, ít nhất nhìn vẫn ngon.”- -------- ----------

Chương 865