Đêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi…
Chương 878
Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… “Tôi không phải bảo vệ anh ta, chỉ là muốn 2 người dừng đánh nhau. Mộ gia nhị thiếu và tam thiếu, trong nhà đấu đá, truyền ra ngoài thì thế nào? Dù cho 2 người không nghĩ cho thanh danh Mộ gia cũng nên nghĩ cho bác trai bác gái.”“Nếu họ biết, anh em 2 người vì chuyện nhỏ đánh nhau, nhất định tức đến chết.”Hạ Băng Khuynh nói đến 2 người lớn Mộ gia hi vọng khiến Mộ Nguyệt Bạch nghĩ đến đại cục.Ai ngờ, Mộ Nguyệt Bạch quyết tâm dạy dỗ Mộ Nguyệt Sâm. Vì vậy lạnh mặt kiên trì như cũ.“Băng Khuynh, em tránh ra! Anh không muốn tổn thương em!”Đôi máu như đầy máu tanh, nhìn chằm chằm Mộ Nguyệt Sâm ở sau Hạ Băng Khuynh.Cơ thể cô run rẩy, trong đáy lòng đột nhiên có chút tức giận.“Nếu không muốn tổn thương tôi, thì cũng đừng tốn thương Mộ Nguyệt Sâm!”Lời này, quả thật là cô nói trong vô thức.Mộ Nguyệt Sâm ở sau đột nhiên cười. Khóe mắt và khóe miệng bầm tím khiến nụ cười của anh bất giác trở nên kì lạ.Hạ Băng Khuynh cảm thấy không đúng lắm, nhìn sang Mộ Nguyệt Bạch, phát hiện khuôn mặt vốn lạnh lùng cao ngạo nhuốm chút đau thương.Mà Mộ Cẩm Đình và Hạ Vân Khuynh ở bên lại biểu cảm như ‘quả nhiên là vậy’.Mà sau lưngTiếng cười thấp của Mộ Nguyệt Sâm quanh quẩn bên tai cô. Từng tiếng một như lông tơ quấy rối cô, từ tai đến cả cơ thể đều có cảm giác tê dại.Cô mới ý thức được rốt cuộc bản thân nói điều ngu xuẩn thế nào, một câu nói để lộ bao nhiêu tâm ý của mình.“Ý tôi là kêu 2 anh em đừng tương tàn nữa.” Cô giải thích nhưng không nhận được chút hiệu quả.Người không tin vậy tin câu trước đó của cô. Mà người tin, căn bản không có!“Quên đi. Dù sao ý tôi là vậy, Mộ Nguyệt Bạch và Mộ Nguyệt Sâm, 2 người cần phải dừng chiến.”Mộ Nguyệt Bạch nhếch mày, “Dựa vào đâu? Băng Khuynh em đứng trên lập trường nào nói câu đó với anh?”Cổ họng Hạ Băng Khuynh nghẹn lại.Đúng vậy, cô đứng trên lập trường nào? Thân phận gì? Tư cách gì?Đột nhiên cô mất hết toàn bộ sức lực.Mặc kệ, họ thích đánh thế nào, náo thế nào, tùy họ. Cô không quản nữa!Bây giờ cô chẳng qua là người độc thân, thực tế không chút quan hệ với Mộ gia và anh em Mộ gia.Cô quay người chuẩn bị kêu Hạ Vân Khuynh rồi đi. Ai ngờ, Mộ Nguyệt Sâm đi về trước, 3 bước liền đến bên cạnh cô.Tay lớn choàng qua, kéo cô vào lòng mình.“ Băng Khuynh vốn thích tôi, không lâu sau sẽ là bạn gái tôi, sau đó là vợ, càng là đệ muội của Mộ Nguyệt Bạch anh! Cho nên, lập trường của em ấy chính là lập trường của Mộ Nguyệt Sâm tôi!”Lời nói cứng rắn của anh thể hiện rõ thân phận của cô.Mặt cô đỏ lên, muốn thoát ra.Anh đang đùa gì? Cô nói tái hợp với anh chưa? Cái gì bạn gái, cái gì vợ, anh đang mơ à?“Đừng động, muốn bọn anh dừng chiến thì phối hợp với anh.”Lập tức cô không động, mặc anh điều khiển bày bố bản thân. Anh dùng tay mình đặt lên eo cô cực kỳ thân mật.Mộ Nguyệt Bạch thấy hành động của họ, đôi mắt đen đầy tức giận và kinh ngạc.“Hừ!” Anh xua tay quay người rời phòng khách.Sắc mặt Hạ Băng Khuynh thả lỏng, đầy tay anh ra. “Buông ra”Vừa chuẩn bị bước lớn rời đi liền nghe tiếng kêu thấp của Mộ Nguyệt Sâm.“Đau”- -------- ----------
“Tôi không phải bảo vệ anh ta, chỉ là muốn 2 người dừng đánh nhau. Mộ gia nhị thiếu và tam thiếu, trong nhà đấu đá, truyền ra ngoài thì thế nào? Dù cho 2 người không nghĩ cho thanh danh Mộ gia cũng nên nghĩ cho bác trai bác gái.”
“Nếu họ biết, anh em 2 người vì chuyện nhỏ đánh nhau, nhất định tức đến chết.”
Hạ Băng Khuynh nói đến 2 người lớn Mộ gia hi vọng khiến Mộ Nguyệt Bạch nghĩ đến đại cục.
Ai ngờ, Mộ Nguyệt Bạch quyết tâm dạy dỗ Mộ Nguyệt Sâm. Vì vậy lạnh mặt kiên trì như cũ.
“Băng Khuynh, em tránh ra! Anh không muốn tổn thương em!”
Đôi máu như đầy máu tanh, nhìn chằm chằm Mộ Nguyệt Sâm ở sau Hạ Băng Khuynh.
Cơ thể cô run rẩy, trong đáy lòng đột nhiên có chút tức giận.
“Nếu không muốn tổn thương tôi, thì cũng đừng tốn thương Mộ Nguyệt Sâm!”
Lời này, quả thật là cô nói trong vô thức.
Mộ Nguyệt Sâm ở sau đột nhiên cười. Khóe mắt và khóe miệng bầm tím khiến nụ cười của anh bất giác trở nên kì lạ.
Hạ Băng Khuynh cảm thấy không đúng lắm, nhìn sang Mộ Nguyệt Bạch, phát hiện khuôn mặt vốn lạnh lùng cao ngạo nhuốm chút đau thương.
Mà Mộ Cẩm Đình và Hạ Vân Khuynh ở bên lại biểu cảm như ‘quả nhiên là vậy’.
Mà sau lưng
Tiếng cười thấp của Mộ Nguyệt Sâm quanh quẩn bên tai cô. Từng tiếng một như lông tơ quấy rối cô, từ tai đến cả cơ thể đều có cảm giác tê dại.
Cô mới ý thức được rốt cuộc bản thân nói điều ngu xuẩn thế nào, một câu nói để lộ bao nhiêu tâm ý của mình.
“Ý tôi là kêu 2 anh em đừng tương tàn nữa.” Cô giải thích nhưng không nhận được chút hiệu quả.
Người không tin vậy tin câu trước đó của cô. Mà người tin, căn bản không có!
“Quên đi. Dù sao ý tôi là vậy, Mộ Nguyệt Bạch và Mộ Nguyệt Sâm, 2 người cần phải dừng chiến.”
Mộ Nguyệt Bạch nhếch mày, “Dựa vào đâu? Băng Khuynh em đứng trên lập trường nào nói câu đó với anh?”
Cổ họng Hạ Băng Khuynh nghẹn lại.
Đúng vậy, cô đứng trên lập trường nào? Thân phận gì? Tư cách gì?
Đột nhiên cô mất hết toàn bộ sức lực.
Mặc kệ, họ thích đánh thế nào, náo thế nào, tùy họ. Cô không quản nữa!
Bây giờ cô chẳng qua là người độc thân, thực tế không chút quan hệ với Mộ gia và anh em Mộ gia.
Cô quay người chuẩn bị kêu Hạ Vân Khuynh rồi đi. Ai ngờ, Mộ Nguyệt Sâm đi về trước, 3 bước liền đến bên cạnh cô.
Tay lớn choàng qua, kéo cô vào lòng mình.
“ Băng Khuynh vốn thích tôi, không lâu sau sẽ là bạn gái tôi, sau đó là vợ, càng là đệ muội của Mộ Nguyệt Bạch anh! Cho nên, lập trường của em ấy chính là lập trường của Mộ Nguyệt Sâm tôi!”
Lời nói cứng rắn của anh thể hiện rõ thân phận của cô.
Mặt cô đỏ lên, muốn thoát ra.
Anh đang đùa gì? Cô nói tái hợp với anh chưa? Cái gì bạn gái, cái gì vợ, anh đang mơ à?
“Đừng động, muốn bọn anh dừng chiến thì phối hợp với anh.”
Lập tức cô không động, mặc anh điều khiển bày bố bản thân. Anh dùng tay mình đặt lên eo cô cực kỳ thân mật.
Mộ Nguyệt Bạch thấy hành động của họ, đôi mắt đen đầy tức giận và kinh ngạc.
“Hừ!” Anh xua tay quay người rời phòng khách.
Sắc mặt Hạ Băng Khuynh thả lỏng, đầy tay anh ra. “Buông ra”
Vừa chuẩn bị bước lớn rời đi liền nghe tiếng kêu thấp của Mộ Nguyệt Sâm.
“Đau”
- -------- ----------
Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… “Tôi không phải bảo vệ anh ta, chỉ là muốn 2 người dừng đánh nhau. Mộ gia nhị thiếu và tam thiếu, trong nhà đấu đá, truyền ra ngoài thì thế nào? Dù cho 2 người không nghĩ cho thanh danh Mộ gia cũng nên nghĩ cho bác trai bác gái.”“Nếu họ biết, anh em 2 người vì chuyện nhỏ đánh nhau, nhất định tức đến chết.”Hạ Băng Khuynh nói đến 2 người lớn Mộ gia hi vọng khiến Mộ Nguyệt Bạch nghĩ đến đại cục.Ai ngờ, Mộ Nguyệt Bạch quyết tâm dạy dỗ Mộ Nguyệt Sâm. Vì vậy lạnh mặt kiên trì như cũ.“Băng Khuynh, em tránh ra! Anh không muốn tổn thương em!”Đôi máu như đầy máu tanh, nhìn chằm chằm Mộ Nguyệt Sâm ở sau Hạ Băng Khuynh.Cơ thể cô run rẩy, trong đáy lòng đột nhiên có chút tức giận.“Nếu không muốn tổn thương tôi, thì cũng đừng tốn thương Mộ Nguyệt Sâm!”Lời này, quả thật là cô nói trong vô thức.Mộ Nguyệt Sâm ở sau đột nhiên cười. Khóe mắt và khóe miệng bầm tím khiến nụ cười của anh bất giác trở nên kì lạ.Hạ Băng Khuynh cảm thấy không đúng lắm, nhìn sang Mộ Nguyệt Bạch, phát hiện khuôn mặt vốn lạnh lùng cao ngạo nhuốm chút đau thương.Mà Mộ Cẩm Đình và Hạ Vân Khuynh ở bên lại biểu cảm như ‘quả nhiên là vậy’.Mà sau lưngTiếng cười thấp của Mộ Nguyệt Sâm quanh quẩn bên tai cô. Từng tiếng một như lông tơ quấy rối cô, từ tai đến cả cơ thể đều có cảm giác tê dại.Cô mới ý thức được rốt cuộc bản thân nói điều ngu xuẩn thế nào, một câu nói để lộ bao nhiêu tâm ý của mình.“Ý tôi là kêu 2 anh em đừng tương tàn nữa.” Cô giải thích nhưng không nhận được chút hiệu quả.Người không tin vậy tin câu trước đó của cô. Mà người tin, căn bản không có!“Quên đi. Dù sao ý tôi là vậy, Mộ Nguyệt Bạch và Mộ Nguyệt Sâm, 2 người cần phải dừng chiến.”Mộ Nguyệt Bạch nhếch mày, “Dựa vào đâu? Băng Khuynh em đứng trên lập trường nào nói câu đó với anh?”Cổ họng Hạ Băng Khuynh nghẹn lại.Đúng vậy, cô đứng trên lập trường nào? Thân phận gì? Tư cách gì?Đột nhiên cô mất hết toàn bộ sức lực.Mặc kệ, họ thích đánh thế nào, náo thế nào, tùy họ. Cô không quản nữa!Bây giờ cô chẳng qua là người độc thân, thực tế không chút quan hệ với Mộ gia và anh em Mộ gia.Cô quay người chuẩn bị kêu Hạ Vân Khuynh rồi đi. Ai ngờ, Mộ Nguyệt Sâm đi về trước, 3 bước liền đến bên cạnh cô.Tay lớn choàng qua, kéo cô vào lòng mình.“ Băng Khuynh vốn thích tôi, không lâu sau sẽ là bạn gái tôi, sau đó là vợ, càng là đệ muội của Mộ Nguyệt Bạch anh! Cho nên, lập trường của em ấy chính là lập trường của Mộ Nguyệt Sâm tôi!”Lời nói cứng rắn của anh thể hiện rõ thân phận của cô.Mặt cô đỏ lên, muốn thoát ra.Anh đang đùa gì? Cô nói tái hợp với anh chưa? Cái gì bạn gái, cái gì vợ, anh đang mơ à?“Đừng động, muốn bọn anh dừng chiến thì phối hợp với anh.”Lập tức cô không động, mặc anh điều khiển bày bố bản thân. Anh dùng tay mình đặt lên eo cô cực kỳ thân mật.Mộ Nguyệt Bạch thấy hành động của họ, đôi mắt đen đầy tức giận và kinh ngạc.“Hừ!” Anh xua tay quay người rời phòng khách.Sắc mặt Hạ Băng Khuynh thả lỏng, đầy tay anh ra. “Buông ra”Vừa chuẩn bị bước lớn rời đi liền nghe tiếng kêu thấp của Mộ Nguyệt Sâm.“Đau”- -------- ----------