Tác giả:

Đêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi…

Chương 896

Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… “Liên quan gì đến tôi? Ôn Tử Tích, từ lúc cô tính kế tôi bắt đầu chúng ta đã không có tình nghĩa gì có thể nói.” Anh lấy tay ra chuẩn bị ấn gọi.Đột nhiên“Tử Tích---” Một tiếng kêu của Mộ Nguyệt Bạch khiến động tác của Mộ Nguyệt Sâm dừng lại.Anh nhìn qua mới phát hiện Ôn Tử Tích mặt khóc lóc đang té dưới đất không chút sắc máu.Anh vẫn duy trì bộ dạng đứng đó, cực kỳ phong lãng không hề có chút lòng trắc ẩn.“Nguyệt Sâm, nhanh đưa Ôn nhị tiểu thư lên lầu 2 nghỉ, chắc bị đau thương quá độ rồi.” Mộ Nguyệt Bạch không hề kiểm tra gì đã kêu Mộ Nguyệt Sâm ôm Ôn Tử Tích lên lầu.Mộ Nguyệt Sâm không ngốc, tự nhiên không muốn nghe lời anh.Nhưng không ngờ Mộ Bác Minh mở miệng.“Cẩm Đình, ôm Ôn tiểu thư lên trước. Chuyện vẫn để cô ấy dậy rồi hỏi rõ.” Mộ Bác Minh nói xong liền được cái trừng tức giận của Mộ Nguyệt Sâm.“Ba, ba biết rõ con không thích cô ta!” Anh thực không biết Mộ Bác Minh làm vậy có mục đích gì.Anh nghiêng đầu nhìn Hạ Băng Khuynh, phát hiện cô cắn chặt môi, khẽ run rẩy.Tim anh đau đớn, càng không muốn nghe lời của Mộ Bác Minh.“Dù con không thích, nhưng bây giờ cô ấy thành vậy là vì con. Nhanh ôm lên lầu nếu bị cảm thì con sẽ phiền lòng nhiều hơn.” Mộ Bác Minh mang bộ dạng không muốn nói nhiều.Tay Mộ Nguyệt Sâm nắm chặt, cực kỳ cố gắng nhịn sự không kiên nhẫn và tức giận của mình.Anh nhìn Ôn Tử Tích đang hôn mê, nhịn không được châm biếm “Diễn thật hay.”Lông mi dài của Ôn Tử Tích nhịn xúc động muốn tỉnh dậy. Hôm nay nếu giả ngất thất bại thì cô sẽ hoàn toàn mất đi tư cách ở lại Mộ gia.Vì vậy cô duy trì bộ dạng trắng bệch bất lực như cũ, nằm đó không động đậy.Mộ Nguyệt Sâm nhìn Ôn Tử Tích không chút hối hận liền tức giận, Đang muốn làm cô tỉnh dậy thì Mộ Nguyệt Bạch ở bên nói.“Cẩn thận tí đó em trai, nếu làm Ôn tiểu thư bị thương, chỗ ba cũng như Ôn gia đều không dễ nói chuyện.” Mộ Nguyệt Bạch nhắc nhở khiến tay lớn của Mộ Nguyệt Sâm dừng trong không trung.Ôn Tử Tích về Mộ gia nhất định Ôn gia sẽ không biết. Đến lúc nếu cô ta có chuyện gì Mộ Bác Minh chắc chắn không thể giải thích. Với lại, chỗ Ôn Nhã Liên anh cũng phải có cách giải thích với cậu ta.Lúc này, Mộ Cẩm Đình lên trước vỗ vai Mộ Nguyệt Sâm “Em bình tĩnh tí trước, anh ôm cô ta lên”Nói xong đi qua ôm Ôn Tử Tích từ đất lên, đi lên lầu 2.Hạ Băng Khuynh đứng đó cười khổ.Cô quá ngu xuẩn, 1 vấn đề, 2 vấn đề, bao nhiêu vấn đề chưa giải quyết, cô đã mềm lòng rồi, sớm nên biết không có kết quả tốt chứ.Cho nên cô đang tự làm tự chịu.Cô muốn rời đi, lập tức, đi thật xa, tốt nhất cả đời không gặp anh.Bình tĩnh lại, cô quay qua nhìn Hạ Vân Khuynh, bình thản nói, “Chị, bây giờ chắc mọi người đều bận, em đi trước.”“Băng Khuynh, không phải nói ngày mốt chúng ta cùng coi pháo hoa sao?” Hạ Vân Khuynh gấp gáp, muốn dùng lí do này giữ cô lại.Nhưng cô chỉ nhẹ lắc đầu, “Không cần, xem pháo hoa chỗ khác cũng thấy được, em đi đây!”Nói xong, cô tính quay người.Một cơn gió mạnh thổi qua, tay cô bị nắm chặt.Quay đầu, nhìn thấy mặt Mộ Nguyệt Sâm, anh kéo tay cô không ngừng chặt hơn.- -------- ----------

“Liên quan gì đến tôi? Ôn Tử Tích, từ lúc cô tính kế tôi bắt đầu chúng ta đã không có tình nghĩa gì có thể nói.” Anh lấy tay ra chuẩn bị ấn gọi.

Đột nhiên

“Tử Tích---” Một tiếng kêu của Mộ Nguyệt Bạch khiến động tác của Mộ Nguyệt Sâm dừng lại.

Anh nhìn qua mới phát hiện Ôn Tử Tích mặt khóc lóc đang té dưới đất không chút sắc máu.

Anh vẫn duy trì bộ dạng đứng đó, cực kỳ phong lãng không hề có chút lòng trắc ẩn.

“Nguyệt Sâm, nhanh đưa Ôn nhị tiểu thư lên lầu 2 nghỉ, chắc bị đau thương quá độ rồi.” Mộ Nguyệt Bạch không hề kiểm tra gì đã kêu Mộ Nguyệt Sâm ôm Ôn Tử Tích lên lầu.

Mộ Nguyệt Sâm không ngốc, tự nhiên không muốn nghe lời anh.

Nhưng không ngờ Mộ Bác Minh mở miệng.

“Cẩm Đình, ôm Ôn tiểu thư lên trước. Chuyện vẫn để cô ấy dậy rồi hỏi rõ.” Mộ Bác Minh nói xong liền được cái trừng tức giận của Mộ Nguyệt Sâm.

“Ba, ba biết rõ con không thích cô ta!” Anh thực không biết Mộ Bác Minh làm vậy có mục đích gì.

Anh nghiêng đầu nhìn Hạ Băng Khuynh, phát hiện cô cắn chặt môi, khẽ run rẩy.

Tim anh đau đớn, càng không muốn nghe lời của Mộ Bác Minh.

“Dù con không thích, nhưng bây giờ cô ấy thành vậy là vì con. Nhanh ôm lên lầu nếu bị cảm thì con sẽ phiền lòng nhiều hơn.” Mộ Bác Minh mang bộ dạng không muốn nói nhiều.

Tay Mộ Nguyệt Sâm nắm chặt, cực kỳ cố gắng nhịn sự không kiên nhẫn và tức giận của mình.

Anh nhìn Ôn Tử Tích đang hôn mê, nhịn không được châm biếm “Diễn thật hay.”

Lông mi dài của Ôn Tử Tích nhịn xúc động muốn tỉnh dậy. Hôm nay nếu giả ngất thất bại thì cô sẽ hoàn toàn mất đi tư cách ở lại Mộ gia.

Vì vậy cô duy trì bộ dạng trắng bệch bất lực như cũ, nằm đó không động đậy.

Mộ Nguyệt Sâm nhìn Ôn Tử Tích không chút hối hận liền tức giận, Đang muốn làm cô tỉnh dậy thì Mộ Nguyệt Bạch ở bên nói.

“Cẩn thận tí đó em trai, nếu làm Ôn tiểu thư bị thương, chỗ ba cũng như Ôn gia đều không dễ nói chuyện.” Mộ Nguyệt Bạch nhắc nhở khiến tay lớn của Mộ Nguyệt Sâm dừng trong không trung.

Ôn Tử Tích về Mộ gia nhất định Ôn gia sẽ không biết. Đến lúc nếu cô ta có chuyện gì Mộ Bác Minh chắc chắn không thể giải thích. Với lại, chỗ Ôn Nhã Liên anh cũng phải có cách giải thích với cậu ta.

Lúc này, Mộ Cẩm Đình lên trước vỗ vai Mộ Nguyệt Sâm “Em bình tĩnh tí trước, anh ôm cô ta lên”

Nói xong đi qua ôm Ôn Tử Tích từ đất lên, đi lên lầu 2.

Hạ Băng Khuynh đứng đó cười khổ.

Cô quá ngu xuẩn, 1 vấn đề, 2 vấn đề, bao nhiêu vấn đề chưa giải quyết, cô đã mềm lòng rồi, sớm nên biết không có kết quả tốt chứ.

Cho nên cô đang tự làm tự chịu.

Cô muốn rời đi, lập tức, đi thật xa, tốt nhất cả đời không gặp anh.

Bình tĩnh lại, cô quay qua nhìn Hạ Vân Khuynh, bình thản nói, “Chị, bây giờ chắc mọi người đều bận, em đi trước.”

“Băng Khuynh, không phải nói ngày mốt chúng ta cùng coi pháo hoa sao?” Hạ Vân Khuynh gấp gáp, muốn dùng lí do này giữ cô lại.

Nhưng cô chỉ nhẹ lắc đầu, “Không cần, xem pháo hoa chỗ khác cũng thấy được, em đi đây!”

Nói xong, cô tính quay người.

Một cơn gió mạnh thổi qua, tay cô bị nắm chặt.

Quay đầu, nhìn thấy mặt Mộ Nguyệt Sâm, anh kéo tay cô không ngừng chặt hơn.

- -------- ----------

Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… “Liên quan gì đến tôi? Ôn Tử Tích, từ lúc cô tính kế tôi bắt đầu chúng ta đã không có tình nghĩa gì có thể nói.” Anh lấy tay ra chuẩn bị ấn gọi.Đột nhiên“Tử Tích---” Một tiếng kêu của Mộ Nguyệt Bạch khiến động tác của Mộ Nguyệt Sâm dừng lại.Anh nhìn qua mới phát hiện Ôn Tử Tích mặt khóc lóc đang té dưới đất không chút sắc máu.Anh vẫn duy trì bộ dạng đứng đó, cực kỳ phong lãng không hề có chút lòng trắc ẩn.“Nguyệt Sâm, nhanh đưa Ôn nhị tiểu thư lên lầu 2 nghỉ, chắc bị đau thương quá độ rồi.” Mộ Nguyệt Bạch không hề kiểm tra gì đã kêu Mộ Nguyệt Sâm ôm Ôn Tử Tích lên lầu.Mộ Nguyệt Sâm không ngốc, tự nhiên không muốn nghe lời anh.Nhưng không ngờ Mộ Bác Minh mở miệng.“Cẩm Đình, ôm Ôn tiểu thư lên trước. Chuyện vẫn để cô ấy dậy rồi hỏi rõ.” Mộ Bác Minh nói xong liền được cái trừng tức giận của Mộ Nguyệt Sâm.“Ba, ba biết rõ con không thích cô ta!” Anh thực không biết Mộ Bác Minh làm vậy có mục đích gì.Anh nghiêng đầu nhìn Hạ Băng Khuynh, phát hiện cô cắn chặt môi, khẽ run rẩy.Tim anh đau đớn, càng không muốn nghe lời của Mộ Bác Minh.“Dù con không thích, nhưng bây giờ cô ấy thành vậy là vì con. Nhanh ôm lên lầu nếu bị cảm thì con sẽ phiền lòng nhiều hơn.” Mộ Bác Minh mang bộ dạng không muốn nói nhiều.Tay Mộ Nguyệt Sâm nắm chặt, cực kỳ cố gắng nhịn sự không kiên nhẫn và tức giận của mình.Anh nhìn Ôn Tử Tích đang hôn mê, nhịn không được châm biếm “Diễn thật hay.”Lông mi dài của Ôn Tử Tích nhịn xúc động muốn tỉnh dậy. Hôm nay nếu giả ngất thất bại thì cô sẽ hoàn toàn mất đi tư cách ở lại Mộ gia.Vì vậy cô duy trì bộ dạng trắng bệch bất lực như cũ, nằm đó không động đậy.Mộ Nguyệt Sâm nhìn Ôn Tử Tích không chút hối hận liền tức giận, Đang muốn làm cô tỉnh dậy thì Mộ Nguyệt Bạch ở bên nói.“Cẩn thận tí đó em trai, nếu làm Ôn tiểu thư bị thương, chỗ ba cũng như Ôn gia đều không dễ nói chuyện.” Mộ Nguyệt Bạch nhắc nhở khiến tay lớn của Mộ Nguyệt Sâm dừng trong không trung.Ôn Tử Tích về Mộ gia nhất định Ôn gia sẽ không biết. Đến lúc nếu cô ta có chuyện gì Mộ Bác Minh chắc chắn không thể giải thích. Với lại, chỗ Ôn Nhã Liên anh cũng phải có cách giải thích với cậu ta.Lúc này, Mộ Cẩm Đình lên trước vỗ vai Mộ Nguyệt Sâm “Em bình tĩnh tí trước, anh ôm cô ta lên”Nói xong đi qua ôm Ôn Tử Tích từ đất lên, đi lên lầu 2.Hạ Băng Khuynh đứng đó cười khổ.Cô quá ngu xuẩn, 1 vấn đề, 2 vấn đề, bao nhiêu vấn đề chưa giải quyết, cô đã mềm lòng rồi, sớm nên biết không có kết quả tốt chứ.Cho nên cô đang tự làm tự chịu.Cô muốn rời đi, lập tức, đi thật xa, tốt nhất cả đời không gặp anh.Bình tĩnh lại, cô quay qua nhìn Hạ Vân Khuynh, bình thản nói, “Chị, bây giờ chắc mọi người đều bận, em đi trước.”“Băng Khuynh, không phải nói ngày mốt chúng ta cùng coi pháo hoa sao?” Hạ Vân Khuynh gấp gáp, muốn dùng lí do này giữ cô lại.Nhưng cô chỉ nhẹ lắc đầu, “Không cần, xem pháo hoa chỗ khác cũng thấy được, em đi đây!”Nói xong, cô tính quay người.Một cơn gió mạnh thổi qua, tay cô bị nắm chặt.Quay đầu, nhìn thấy mặt Mộ Nguyệt Sâm, anh kéo tay cô không ngừng chặt hơn.- -------- ----------

Chương 896