Tác giả:

Đêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi…

Chương 927

Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… Mộ Nguyệt Sâm nửa cười hỏi: “Sao? Muốn biết?”Nhìn mắt không đàng hoàng của anh, Hạ Băng Khuynh biết nếu mình thể hiện hứng thú không chừng sẽ bị anh nắm điểm yếu, hung hăng trêu chọc.Cô lắc đầu biểu thị mình không hứng thú.Mộ Nguyệt Sâm đến gần, cẩn thận nhìn biểu cảm của cô: “Thật không hứng thú?”“Uh, tôi không hứng thú! Anh nếu không gì nói có thể nhanh lái xe? Bác trai bọn họ đi 2 phút rồi!”Hạ Băng Khuynh hối thúc khiến mắt Mộ Nguyệt Sâm nhuốm ý cười. Lúc cười mắt như đầy sao, rất dễ coi.“Chỉ cần em nói thật anh lập tức lái xe. Chịu không?”Dụ dỗ của anh khiến Hạ Băng Khuynh nhịn không được l**m môi. Phối hợp híp mắt giống như bộ dạng dễ thương trước đây.“Em nói anh có thể đừng ấu trĩ vậy không? Nếu anh không lái nữa đợi lát không coi được pháo hoa”Mộ Nguyệt Sâm không quan tâm” Dù sao chỉ là pháo hoa. Nếu em muốn anh tổ chức cho em 1 cái. Nhưng nếu em không nói thật lòng mình, em thật sự sẽ không coi được pháo hoa rồi.”Lời của anh có sự uy h**p nhàn nhạt, khiến Hạ Băng Khuynh quả thật cạn lời.Cô là ngu cỡ nào mới chủ động lên con thuyền tiện này, xe tiện!“Được được được, tôi thật phục anh rồi. Thực ra tôi rất tò mò anh với ông ta lúc nãy nói gì! Được chưa?”Ngữ khí cô thỏa hiệp khiến Mộ Nguyệt Sâm nhếch mày.“Đổi ngữ khí khác”Cô nhịn xúc động trong lòng, nói lại lần nữa: “Em nói, em thật rất muốn biết nam nhân vừa nãy là ai, cùng với 2 người rốt cuộc nói chuyện gì! Được không?”Lần này, cô nhiều sự chân thành hơn.Người bộ dạng nam nhân đó khá sợ Mộ Nguyệt Sâm.Nhưng nghĩ cũng đúng, có bao nhiêu người không sợ Mộ Nguyệt Sâm? Anh suốt ngày mặt âm trầm, không sợ mới lạ!Ngữ khí này khiến Mộ Nguyệt Sâm hài lòng. Thế là anh thanh lại cổ họng chuẩn bị nói.“Thực ra anh là”“Ding!”Mộ Nguyệt Sâm vừa nói mấy chữ liền nghe tiếng tin nhắn.Anh lấy điện thoại lên, mở tin nhắn.Là số lạNhưng nội dung không hề lạ.Đợi đọc xong tin nhắn, cả người anh như cây liễu được gió xuân an ủi, tràn trề hi vọng và nhiệt tình.Hạ Băng Khuynh đưa cổ ra, tò mò nội dung tin nhắn.Cổ cô vừa vươn dài ra, chuẩn bị lén nhìn thì nghe Mộ Nguyệt Sâm nhịn không được nói.“Từ lúc nào hình thành thói nhìn trộm tin nhắn người khác?”Lời anh lập tức khiến cổ Hạ Băng Khuynh rút về. Thuận tiện, thu tay ngại ngùng sờ sờ.“Tôi chỉ tò mò tin nhắn ghi gì? Anh nhìn anh đột nhiên hồi xuân khiến tôi không thể không tò mò.”Giải thích của cô khiến Mộ Nguyệt Sâm cười lớn.“Cái gì hồi xuân?”Anh chưa từng nghĩ, từ miệng Hạ Băng Khuynh lại đột nhiên nói rõ từ này.“Anh cười gì? Em nói sao là vậy, sau khi xem tin nhắn như như thực vật cảm nhận được mùa xuân vậy, vui đến khua tay múa chân.”“Tuy anh cảm thấy khá mắc cười, nhưng anh không thể không đồng ý. Vì anh bây giờ quả thật như hồi xuân, cảm giác tràn đầy hi vọng với mọi chuyện.”- -------- ----------

Mộ Nguyệt Sâm nửa cười hỏi: “Sao? Muốn biết?”

Nhìn mắt không đàng hoàng của anh, Hạ Băng Khuynh biết nếu mình thể hiện hứng thú không chừng sẽ bị anh nắm điểm yếu, hung hăng trêu chọc.

Cô lắc đầu biểu thị mình không hứng thú.

Mộ Nguyệt Sâm đến gần, cẩn thận nhìn biểu cảm của cô: “Thật không hứng thú?”

“Uh, tôi không hứng thú! Anh nếu không gì nói có thể nhanh lái xe? Bác trai bọn họ đi 2 phút rồi!”

Hạ Băng Khuynh hối thúc khiến mắt Mộ Nguyệt Sâm nhuốm ý cười. Lúc cười mắt như đầy sao, rất dễ coi.

“Chỉ cần em nói thật anh lập tức lái xe. Chịu không?”

Dụ dỗ của anh khiến Hạ Băng Khuynh nhịn không được l**m môi. Phối hợp híp mắt giống như bộ dạng dễ thương trước đây.

“Em nói anh có thể đừng ấu trĩ vậy không? Nếu anh không lái nữa đợi lát không coi được pháo hoa”

Mộ Nguyệt Sâm không quan tâm” Dù sao chỉ là pháo hoa. Nếu em muốn anh tổ chức cho em 1 cái. Nhưng nếu em không nói thật lòng mình, em thật sự sẽ không coi được pháo hoa rồi.”

Lời của anh có sự uy h**p nhàn nhạt, khiến Hạ Băng Khuynh quả thật cạn lời.

Cô là ngu cỡ nào mới chủ động lên con thuyền tiện này, xe tiện!

“Được được được, tôi thật phục anh rồi. Thực ra tôi rất tò mò anh với ông ta lúc nãy nói gì! Được chưa?”

Ngữ khí cô thỏa hiệp khiến Mộ Nguyệt Sâm nhếch mày.

“Đổi ngữ khí khác”

Cô nhịn xúc động trong lòng, nói lại lần nữa: “Em nói, em thật rất muốn biết nam nhân vừa nãy là ai, cùng với 2 người rốt cuộc nói chuyện gì! Được không?”

Lần này, cô nhiều sự chân thành hơn.

Người bộ dạng nam nhân đó khá sợ Mộ Nguyệt Sâm.

Nhưng nghĩ cũng đúng, có bao nhiêu người không sợ Mộ Nguyệt Sâm? Anh suốt ngày mặt âm trầm, không sợ mới lạ!

Ngữ khí này khiến Mộ Nguyệt Sâm hài lòng. Thế là anh thanh lại cổ họng chuẩn bị nói.

“Thực ra anh là”

“Ding!”

Mộ Nguyệt Sâm vừa nói mấy chữ liền nghe tiếng tin nhắn.

Anh lấy điện thoại lên, mở tin nhắn.

Là số lạ

Nhưng nội dung không hề lạ.

Đợi đọc xong tin nhắn, cả người anh như cây liễu được gió xuân an ủi, tràn trề hi vọng và nhiệt tình.

Hạ Băng Khuynh đưa cổ ra, tò mò nội dung tin nhắn.

Cổ cô vừa vươn dài ra, chuẩn bị lén nhìn thì nghe Mộ Nguyệt Sâm nhịn không được nói.

“Từ lúc nào hình thành thói nhìn trộm tin nhắn người khác?”

Lời anh lập tức khiến cổ Hạ Băng Khuynh rút về. Thuận tiện, thu tay ngại ngùng sờ sờ.

“Tôi chỉ tò mò tin nhắn ghi gì? Anh nhìn anh đột nhiên hồi xuân khiến tôi không thể không tò mò.”

Giải thích của cô khiến Mộ Nguyệt Sâm cười lớn.

“Cái gì hồi xuân?”

Anh chưa từng nghĩ, từ miệng Hạ Băng Khuynh lại đột nhiên nói rõ từ này.

“Anh cười gì? Em nói sao là vậy, sau khi xem tin nhắn như như thực vật cảm nhận được mùa xuân vậy, vui đến khua tay múa chân.”

“Tuy anh cảm thấy khá mắc cười, nhưng anh không thể không đồng ý. Vì anh bây giờ quả thật như hồi xuân, cảm giác tràn đầy hi vọng với mọi chuyện.”

- -------- ----------

Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… Mộ Nguyệt Sâm nửa cười hỏi: “Sao? Muốn biết?”Nhìn mắt không đàng hoàng của anh, Hạ Băng Khuynh biết nếu mình thể hiện hứng thú không chừng sẽ bị anh nắm điểm yếu, hung hăng trêu chọc.Cô lắc đầu biểu thị mình không hứng thú.Mộ Nguyệt Sâm đến gần, cẩn thận nhìn biểu cảm của cô: “Thật không hứng thú?”“Uh, tôi không hứng thú! Anh nếu không gì nói có thể nhanh lái xe? Bác trai bọn họ đi 2 phút rồi!”Hạ Băng Khuynh hối thúc khiến mắt Mộ Nguyệt Sâm nhuốm ý cười. Lúc cười mắt như đầy sao, rất dễ coi.“Chỉ cần em nói thật anh lập tức lái xe. Chịu không?”Dụ dỗ của anh khiến Hạ Băng Khuynh nhịn không được l**m môi. Phối hợp híp mắt giống như bộ dạng dễ thương trước đây.“Em nói anh có thể đừng ấu trĩ vậy không? Nếu anh không lái nữa đợi lát không coi được pháo hoa”Mộ Nguyệt Sâm không quan tâm” Dù sao chỉ là pháo hoa. Nếu em muốn anh tổ chức cho em 1 cái. Nhưng nếu em không nói thật lòng mình, em thật sự sẽ không coi được pháo hoa rồi.”Lời của anh có sự uy h**p nhàn nhạt, khiến Hạ Băng Khuynh quả thật cạn lời.Cô là ngu cỡ nào mới chủ động lên con thuyền tiện này, xe tiện!“Được được được, tôi thật phục anh rồi. Thực ra tôi rất tò mò anh với ông ta lúc nãy nói gì! Được chưa?”Ngữ khí cô thỏa hiệp khiến Mộ Nguyệt Sâm nhếch mày.“Đổi ngữ khí khác”Cô nhịn xúc động trong lòng, nói lại lần nữa: “Em nói, em thật rất muốn biết nam nhân vừa nãy là ai, cùng với 2 người rốt cuộc nói chuyện gì! Được không?”Lần này, cô nhiều sự chân thành hơn.Người bộ dạng nam nhân đó khá sợ Mộ Nguyệt Sâm.Nhưng nghĩ cũng đúng, có bao nhiêu người không sợ Mộ Nguyệt Sâm? Anh suốt ngày mặt âm trầm, không sợ mới lạ!Ngữ khí này khiến Mộ Nguyệt Sâm hài lòng. Thế là anh thanh lại cổ họng chuẩn bị nói.“Thực ra anh là”“Ding!”Mộ Nguyệt Sâm vừa nói mấy chữ liền nghe tiếng tin nhắn.Anh lấy điện thoại lên, mở tin nhắn.Là số lạNhưng nội dung không hề lạ.Đợi đọc xong tin nhắn, cả người anh như cây liễu được gió xuân an ủi, tràn trề hi vọng và nhiệt tình.Hạ Băng Khuynh đưa cổ ra, tò mò nội dung tin nhắn.Cổ cô vừa vươn dài ra, chuẩn bị lén nhìn thì nghe Mộ Nguyệt Sâm nhịn không được nói.“Từ lúc nào hình thành thói nhìn trộm tin nhắn người khác?”Lời anh lập tức khiến cổ Hạ Băng Khuynh rút về. Thuận tiện, thu tay ngại ngùng sờ sờ.“Tôi chỉ tò mò tin nhắn ghi gì? Anh nhìn anh đột nhiên hồi xuân khiến tôi không thể không tò mò.”Giải thích của cô khiến Mộ Nguyệt Sâm cười lớn.“Cái gì hồi xuân?”Anh chưa từng nghĩ, từ miệng Hạ Băng Khuynh lại đột nhiên nói rõ từ này.“Anh cười gì? Em nói sao là vậy, sau khi xem tin nhắn như như thực vật cảm nhận được mùa xuân vậy, vui đến khua tay múa chân.”“Tuy anh cảm thấy khá mắc cười, nhưng anh không thể không đồng ý. Vì anh bây giờ quả thật như hồi xuân, cảm giác tràn đầy hi vọng với mọi chuyện.”- -------- ----------

Chương 927