Tác giả:

Trời lạnh thấu xương, không biết tuyết rơi lớn từ khi nào. Bên trong hộp đêm giải trí hàng đầu Yên Thành, tiếng nhạc chát chúa khiến tai mọi người như ù đi... Trên sân khấu, một cô gái nóng bỏng đang uốn éo vòng quanh chiếc cột thép, xung quanh là tiếng hò hét cười đùa vui vẻ... Chân tay của cô thon dài, lưng con ong mảnh mai linh hoạt, mái tóc uốn quăn buông rủ, cô dùng đôi chân dài giữ chặt cột thép, cơ thể được kéo lên trên, cô xoay một vòng rồi bắt đầu đầu múa trên chiếc cột đó. Nơi mắt cá chân xinh đẹp của cô có xăm một đóa tường vi đỏ rực, còn có cả chiếc lắc chân xinh xắn, cô để chân trần vô cùng quyến rũ... Cô đung đưa theo điệu nhạc, eo thon lắc lư nhẹ nhàng thanh thoát... Khán giả phía dưới hò reo theo, bầu không khí vui tươi đạt tới cao trào... Nhưng có điểm không vừa mắt, ở một góc một người đàn ông lặng lẽ đứng nhìn cô gái đang múa điên cuồng trên sân khấu... Trên ngón tay anh vê một điếu thuốc, khác với sự điên cuồng phấn khích của những người khác, anh lại tỏ ra vô cùng…

Chương 15

Chinh Phục Tổng Tài Kiêu NgạoTác giả: Vô DanhTruyện Ngôn TìnhTrời lạnh thấu xương, không biết tuyết rơi lớn từ khi nào. Bên trong hộp đêm giải trí hàng đầu Yên Thành, tiếng nhạc chát chúa khiến tai mọi người như ù đi... Trên sân khấu, một cô gái nóng bỏng đang uốn éo vòng quanh chiếc cột thép, xung quanh là tiếng hò hét cười đùa vui vẻ... Chân tay của cô thon dài, lưng con ong mảnh mai linh hoạt, mái tóc uốn quăn buông rủ, cô dùng đôi chân dài giữ chặt cột thép, cơ thể được kéo lên trên, cô xoay một vòng rồi bắt đầu đầu múa trên chiếc cột đó. Nơi mắt cá chân xinh đẹp của cô có xăm một đóa tường vi đỏ rực, còn có cả chiếc lắc chân xinh xắn, cô để chân trần vô cùng quyến rũ... Cô đung đưa theo điệu nhạc, eo thon lắc lư nhẹ nhàng thanh thoát... Khán giả phía dưới hò reo theo, bầu không khí vui tươi đạt tới cao trào... Nhưng có điểm không vừa mắt, ở một góc một người đàn ông lặng lẽ đứng nhìn cô gái đang múa điên cuồng trên sân khấu... Trên ngón tay anh vê một điếu thuốc, khác với sự điên cuồng phấn khích của những người khác, anh lại tỏ ra vô cùng… Hiển nhiên, Trần Miễn vô cùng tức giận, nhưng anh vẫn cố gắng kìm nén sự phẫn nộ lại, trầm giọng nói: “Anh ta là Giang Thần Hy, em với anh ta ở cùng nhau sẽ không có kết quả đâu. Em cho rằng có thể như vậy mãi sao? Chẳng lẽ em chưa từng nghĩ đến tương lai của mình sao?”Tô Lê nhìn anh, nhưng không nói gì.Lúc này, cậu anh em kia mang một lồng bánh bao đến, nhìn sắc mặt Trần Miễn không được tốt, anh ta sau khi để bánh bao xuống thức thời rời đi.Tô Lê uống một ngụm nước đậu, nhìn Trần Miễn, cười nói: “Anh xem sắc mặt của anh kìa, dọa cho cậu anh em của anh sợ chạy mất rồi. Làm gì chứ, bày ra cái bộ mặt này, anh dọa chết em, anh Trần.”Trần Miễn nhìn cô, giống như còn muốn nói gì đấy, nhưng có thể nhận ra anh kiềm chế không nói nữa, thở mạnh một hơi, bình thản nói: “Em hiện tại định thế nào?”Tô Lê gắp một cái bánh bao, hút nước bên trong, cười cười nói: “Có gì để nghĩ đâu, em cũng đã trưởng thành rồi, sẽ chịu trách nhiệm cho hành vi của mình”.“Nếu như em biết chịu trách nhiệm, thì phải nghĩ cho tương lai của mình, chứ không phải như hiện tại….” Trần Miễn càng nói càng tức giận, nhưng những lời sau đó anh cũng không nói ra, nhưng Tô Lê biết anh muốn nói gì.Tô Lê nhìn anh không nhịn được bật cười: “Được rồi, anh Trần. Anh đừng tức giận nữa, tức giận hại gan, hơn nữa tức giận sẽ mau già đó.”Trần Miễn thở dài một hơi, cảm thấy không biết làm thế nào nữa.Tô Lê gắp cho anh một cái bánh bao, bình thản nói: “Em hiểu sự lo lắng của anh, nhưng ba năm nay Giang Thần Hy đúng là không ngược đãi em. Dù sao nếu lúc đầu không phải anh ta, em nghĩ những ngày tháng của em ở hiện tại cũng không dễ dàng như vậy. Mặc dù em không phải người đại nhân đại nghĩa gì, nhưng em cũng biết lấy ân báo ân, em cũng biết rõ anh ta chưa bao giờ nghiêm túc, càng không nói đến tình cảm. Hiện tại, em chỉ cần ngoan ngoãn một chút, nghe lời anh ta, thì sẽ không có rắc rối gì hết. Chuyện của sau này thì để sau này rồi tính đi.”Trần Miễn còn muốn nói gì đó, nhưng lời lại nghẹn ở cổ họng…Ăn sáng xong, Trần Miễn mua giúp cô một hộp thuốc tránh thai, vứt trước mặt cô nói: “Này.”Tô Lê cười cười cầm lấy xem, sau đó rót một cốc nước uống thuốc.Trần Miễn vỗ vỗ ngực cho cô, nói: “Có cần đưa em về không?”“Không cần, mượn giường của anh ngủ được chứ?” Tô Lê chớp mắt.Trần Miễn bình thản nói: “Đi đi.” Tô Lê cười cười, sau đó đứng dậy đi lên lầu.Lát nữa anh phải ra ngoài một chuyến. Trần Miễn nhìn cô nói. Tô Lê “ ồ” một tiếng.“Nếu như tối nay em ở lại ăn cơm thì anh sẽ làm cho em. Muốn ăn gì?”“Lẩu!” Tô Lê xoay người tựa vào lan can, cười hì hì nói: “Cái loại lẩu cay ấy, được không?”Được. Trần Miễn trả lời một tiếng, cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.Tầng cao nhất tập đoàn Giang Thị:Giang Thần Hy đi thẳng vào văn phòng, còn đang dặn dò anh Hào bên cạnh. Một người đàn ông ngồi mạnh xuống so pha nhìn anh, cười một tiếng nói: “Mình nói này Giang đại thiếu gia, mình cảm thấy cậu nhất định chưa xem tin tức hôm nay. Mình khuyên cậu nên gọi điện về nhà hỏi thăm ông nội cậu, xem xem ông ấy có bị cậu làm tức chết không.”Anh ta là Lục Cảnh Niên, là người anh em tốt của Giang Thần Hy, là cánh tay đắc lực của anh.Giang Thần Hy không coi ra gì, cúi đầu nhìn văn kiện trong tay, bình thản nói: “Chuyện này cậu không cần lo đâu, mạng của ông ấy vẫn còn cứng lắm, sẽ không dễ dàng bị tức chết đâu.”

Hiển nhiên, Trần Miễn vô cùng tức giận, nhưng anh vẫn cố gắng kìm nén sự phẫn nộ lại, trầm giọng nói: “Anh ta là Giang Thần Hy, em với anh ta ở cùng nhau sẽ không có kết quả đâu. Em cho rằng có thể như vậy mãi sao? Chẳng lẽ em chưa từng nghĩ đến tương lai của mình sao?”

Tô Lê nhìn anh, nhưng không nói gì.

Lúc này, cậu anh em kia mang một lồng bánh bao đến, nhìn sắc mặt Trần Miễn không được tốt, anh ta sau khi để bánh bao xuống thức thời rời đi.

Tô Lê uống một ngụm nước đậu, nhìn Trần Miễn, cười nói: “Anh xem sắc mặt của anh kìa, dọa cho cậu anh em của anh sợ chạy mất rồi. Làm gì chứ, bày ra cái bộ mặt này, anh dọa chết em, anh Trần.”

Trần Miễn nhìn cô, giống như còn muốn nói gì đấy, nhưng có thể nhận ra anh kiềm chế không nói nữa, thở mạnh một hơi, bình thản nói: “Em hiện tại định thế nào?”

Tô Lê gắp một cái bánh bao, hút nước bên trong, cười cười nói: “Có gì để nghĩ đâu, em cũng đã trưởng thành rồi, sẽ chịu trách nhiệm cho hành vi của mình”.

“Nếu như em biết chịu trách nhiệm, thì phải nghĩ cho tương lai của mình, chứ không phải như hiện tại….” Trần Miễn càng nói càng tức giận, nhưng những lời sau đó anh cũng không nói ra, nhưng Tô Lê biết anh muốn nói gì.

Tô Lê nhìn anh không nhịn được bật cười: “Được rồi, anh Trần. Anh đừng tức giận nữa, tức giận hại gan, hơn nữa tức giận sẽ mau già đó.”

Trần Miễn thở dài một hơi, cảm thấy không biết làm thế nào nữa.

Tô Lê gắp cho anh một cái bánh bao, bình thản nói: “Em hiểu sự lo lắng của anh, nhưng ba năm nay Giang Thần Hy đúng là không ngược đãi em. Dù sao nếu lúc đầu không phải anh ta, em nghĩ những ngày tháng của em ở hiện tại cũng không dễ dàng như vậy. Mặc dù em không phải người đại nhân đại nghĩa gì, nhưng em cũng biết lấy ân báo ân, em cũng biết rõ anh ta chưa bao giờ nghiêm túc, càng không nói đến tình cảm. Hiện tại, em chỉ cần ngoan ngoãn một chút, nghe lời anh ta, thì sẽ không có rắc rối gì hết. Chuyện của sau này thì để sau này rồi tính đi.”

Trần Miễn còn muốn nói gì đó, nhưng lời lại nghẹn ở cổ họng…

Ăn sáng xong, Trần Miễn mua giúp cô một hộp thuốc tránh thai, vứt trước mặt cô nói: “Này.”

Tô Lê cười cười cầm lấy xem, sau đó rót một cốc nước uống thuốc.

Trần Miễn vỗ vỗ ngực cho cô, nói: “Có cần đưa em về không?”

“Không cần, mượn giường của anh ngủ được chứ?” Tô Lê chớp mắt.

Trần Miễn bình thản nói: “Đi đi.” Tô Lê cười cười, sau đó đứng dậy đi lên lầu.

Lát nữa anh phải ra ngoài một chuyến. Trần Miễn nhìn cô nói. Tô Lê “ ồ” một tiếng.

“Nếu như tối nay em ở lại ăn cơm thì anh sẽ làm cho em. Muốn ăn gì?”

“Lẩu!” Tô Lê xoay người tựa vào lan can, cười hì hì nói: “Cái loại lẩu cay ấy, được không?”

Được. Trần Miễn trả lời một tiếng, cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.

Tầng cao nhất tập đoàn Giang Thị:

Giang Thần Hy đi thẳng vào văn phòng, còn đang dặn dò anh Hào bên cạnh. Một người đàn ông ngồi mạnh xuống so pha nhìn anh, cười một tiếng nói: “Mình nói này Giang đại thiếu gia, mình cảm thấy cậu nhất định chưa xem tin tức hôm nay. Mình khuyên cậu nên gọi điện về nhà hỏi thăm ông nội cậu, xem xem ông ấy có bị cậu làm tức chết không.”

Anh ta là Lục Cảnh Niên, là người anh em tốt của Giang Thần Hy, là cánh tay đắc lực của anh.

Giang Thần Hy không coi ra gì, cúi đầu nhìn văn kiện trong tay, bình thản nói: “Chuyện này cậu không cần lo đâu, mạng của ông ấy vẫn còn cứng lắm, sẽ không dễ dàng bị tức chết đâu.”

Chinh Phục Tổng Tài Kiêu NgạoTác giả: Vô DanhTruyện Ngôn TìnhTrời lạnh thấu xương, không biết tuyết rơi lớn từ khi nào. Bên trong hộp đêm giải trí hàng đầu Yên Thành, tiếng nhạc chát chúa khiến tai mọi người như ù đi... Trên sân khấu, một cô gái nóng bỏng đang uốn éo vòng quanh chiếc cột thép, xung quanh là tiếng hò hét cười đùa vui vẻ... Chân tay của cô thon dài, lưng con ong mảnh mai linh hoạt, mái tóc uốn quăn buông rủ, cô dùng đôi chân dài giữ chặt cột thép, cơ thể được kéo lên trên, cô xoay một vòng rồi bắt đầu đầu múa trên chiếc cột đó. Nơi mắt cá chân xinh đẹp của cô có xăm một đóa tường vi đỏ rực, còn có cả chiếc lắc chân xinh xắn, cô để chân trần vô cùng quyến rũ... Cô đung đưa theo điệu nhạc, eo thon lắc lư nhẹ nhàng thanh thoát... Khán giả phía dưới hò reo theo, bầu không khí vui tươi đạt tới cao trào... Nhưng có điểm không vừa mắt, ở một góc một người đàn ông lặng lẽ đứng nhìn cô gái đang múa điên cuồng trên sân khấu... Trên ngón tay anh vê một điếu thuốc, khác với sự điên cuồng phấn khích của những người khác, anh lại tỏ ra vô cùng… Hiển nhiên, Trần Miễn vô cùng tức giận, nhưng anh vẫn cố gắng kìm nén sự phẫn nộ lại, trầm giọng nói: “Anh ta là Giang Thần Hy, em với anh ta ở cùng nhau sẽ không có kết quả đâu. Em cho rằng có thể như vậy mãi sao? Chẳng lẽ em chưa từng nghĩ đến tương lai của mình sao?”Tô Lê nhìn anh, nhưng không nói gì.Lúc này, cậu anh em kia mang một lồng bánh bao đến, nhìn sắc mặt Trần Miễn không được tốt, anh ta sau khi để bánh bao xuống thức thời rời đi.Tô Lê uống một ngụm nước đậu, nhìn Trần Miễn, cười nói: “Anh xem sắc mặt của anh kìa, dọa cho cậu anh em của anh sợ chạy mất rồi. Làm gì chứ, bày ra cái bộ mặt này, anh dọa chết em, anh Trần.”Trần Miễn nhìn cô, giống như còn muốn nói gì đấy, nhưng có thể nhận ra anh kiềm chế không nói nữa, thở mạnh một hơi, bình thản nói: “Em hiện tại định thế nào?”Tô Lê gắp một cái bánh bao, hút nước bên trong, cười cười nói: “Có gì để nghĩ đâu, em cũng đã trưởng thành rồi, sẽ chịu trách nhiệm cho hành vi của mình”.“Nếu như em biết chịu trách nhiệm, thì phải nghĩ cho tương lai của mình, chứ không phải như hiện tại….” Trần Miễn càng nói càng tức giận, nhưng những lời sau đó anh cũng không nói ra, nhưng Tô Lê biết anh muốn nói gì.Tô Lê nhìn anh không nhịn được bật cười: “Được rồi, anh Trần. Anh đừng tức giận nữa, tức giận hại gan, hơn nữa tức giận sẽ mau già đó.”Trần Miễn thở dài một hơi, cảm thấy không biết làm thế nào nữa.Tô Lê gắp cho anh một cái bánh bao, bình thản nói: “Em hiểu sự lo lắng của anh, nhưng ba năm nay Giang Thần Hy đúng là không ngược đãi em. Dù sao nếu lúc đầu không phải anh ta, em nghĩ những ngày tháng của em ở hiện tại cũng không dễ dàng như vậy. Mặc dù em không phải người đại nhân đại nghĩa gì, nhưng em cũng biết lấy ân báo ân, em cũng biết rõ anh ta chưa bao giờ nghiêm túc, càng không nói đến tình cảm. Hiện tại, em chỉ cần ngoan ngoãn một chút, nghe lời anh ta, thì sẽ không có rắc rối gì hết. Chuyện của sau này thì để sau này rồi tính đi.”Trần Miễn còn muốn nói gì đó, nhưng lời lại nghẹn ở cổ họng…Ăn sáng xong, Trần Miễn mua giúp cô một hộp thuốc tránh thai, vứt trước mặt cô nói: “Này.”Tô Lê cười cười cầm lấy xem, sau đó rót một cốc nước uống thuốc.Trần Miễn vỗ vỗ ngực cho cô, nói: “Có cần đưa em về không?”“Không cần, mượn giường của anh ngủ được chứ?” Tô Lê chớp mắt.Trần Miễn bình thản nói: “Đi đi.” Tô Lê cười cười, sau đó đứng dậy đi lên lầu.Lát nữa anh phải ra ngoài một chuyến. Trần Miễn nhìn cô nói. Tô Lê “ ồ” một tiếng.“Nếu như tối nay em ở lại ăn cơm thì anh sẽ làm cho em. Muốn ăn gì?”“Lẩu!” Tô Lê xoay người tựa vào lan can, cười hì hì nói: “Cái loại lẩu cay ấy, được không?”Được. Trần Miễn trả lời một tiếng, cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.Tầng cao nhất tập đoàn Giang Thị:Giang Thần Hy đi thẳng vào văn phòng, còn đang dặn dò anh Hào bên cạnh. Một người đàn ông ngồi mạnh xuống so pha nhìn anh, cười một tiếng nói: “Mình nói này Giang đại thiếu gia, mình cảm thấy cậu nhất định chưa xem tin tức hôm nay. Mình khuyên cậu nên gọi điện về nhà hỏi thăm ông nội cậu, xem xem ông ấy có bị cậu làm tức chết không.”Anh ta là Lục Cảnh Niên, là người anh em tốt của Giang Thần Hy, là cánh tay đắc lực của anh.Giang Thần Hy không coi ra gì, cúi đầu nhìn văn kiện trong tay, bình thản nói: “Chuyện này cậu không cần lo đâu, mạng của ông ấy vẫn còn cứng lắm, sẽ không dễ dàng bị tức chết đâu.”

Chương 15