Trời lạnh thấu xương, không biết tuyết rơi lớn từ khi nào. Bên trong hộp đêm giải trí hàng đầu Yên Thành, tiếng nhạc chát chúa khiến tai mọi người như ù đi... Trên sân khấu, một cô gái nóng bỏng đang uốn éo vòng quanh chiếc cột thép, xung quanh là tiếng hò hét cười đùa vui vẻ... Chân tay của cô thon dài, lưng con ong mảnh mai linh hoạt, mái tóc uốn quăn buông rủ, cô dùng đôi chân dài giữ chặt cột thép, cơ thể được kéo lên trên, cô xoay một vòng rồi bắt đầu đầu múa trên chiếc cột đó. Nơi mắt cá chân xinh đẹp của cô có xăm một đóa tường vi đỏ rực, còn có cả chiếc lắc chân xinh xắn, cô để chân trần vô cùng quyến rũ... Cô đung đưa theo điệu nhạc, eo thon lắc lư nhẹ nhàng thanh thoát... Khán giả phía dưới hò reo theo, bầu không khí vui tươi đạt tới cao trào... Nhưng có điểm không vừa mắt, ở một góc một người đàn ông lặng lẽ đứng nhìn cô gái đang múa điên cuồng trên sân khấu... Trên ngón tay anh vê một điếu thuốc, khác với sự điên cuồng phấn khích của những người khác, anh lại tỏ ra vô cùng…
Chương 34
Chinh Phục Tổng Tài Kiêu NgạoTác giả: Vô DanhTruyện Ngôn TìnhTrời lạnh thấu xương, không biết tuyết rơi lớn từ khi nào. Bên trong hộp đêm giải trí hàng đầu Yên Thành, tiếng nhạc chát chúa khiến tai mọi người như ù đi... Trên sân khấu, một cô gái nóng bỏng đang uốn éo vòng quanh chiếc cột thép, xung quanh là tiếng hò hét cười đùa vui vẻ... Chân tay của cô thon dài, lưng con ong mảnh mai linh hoạt, mái tóc uốn quăn buông rủ, cô dùng đôi chân dài giữ chặt cột thép, cơ thể được kéo lên trên, cô xoay một vòng rồi bắt đầu đầu múa trên chiếc cột đó. Nơi mắt cá chân xinh đẹp của cô có xăm một đóa tường vi đỏ rực, còn có cả chiếc lắc chân xinh xắn, cô để chân trần vô cùng quyến rũ... Cô đung đưa theo điệu nhạc, eo thon lắc lư nhẹ nhàng thanh thoát... Khán giả phía dưới hò reo theo, bầu không khí vui tươi đạt tới cao trào... Nhưng có điểm không vừa mắt, ở một góc một người đàn ông lặng lẽ đứng nhìn cô gái đang múa điên cuồng trên sân khấu... Trên ngón tay anh vê một điếu thuốc, khác với sự điên cuồng phấn khích của những người khác, anh lại tỏ ra vô cùng… Tô Lê nghe giọng nói cũng biết được ý tứ của anh nên “ừ” một tiếng, sau đó cô tiện tay cởi bỏ áp khoác, nhẹ giọng nói: “Hôm nay Diệp gia nhị thiếu gia có đến tìm em. Em cảm thấy phải nói với anh chuyện này.”Giang Thần Hy trầm mặc cười một tiếng, hơi lên giọng hỏi: “Cho nên?”Tô Lê nói: “Nếu như đã sắp kết hôn với anh, em nghĩ bản thân phải để ý đến lời nói hành động của bản thân, phải có trách nhiệm đối với anh? Nhưng mà cho dù là như vậy thì cũng không thể nói lên rằng người khác cũng sẽ để ý những điều này.”Tô Lê cười nhẹ một tiếng, không nói thêm gì nữa.Hai người cúp máy, Giang Thần Hy trầm mặc dựa người vào cửa sổ, nhìn cảnh vật bên ngoài không nói gì cả.Tập đoàn Giang Thị là cả một toà lầu cao nhất thành phố Yến,anh ta đứng ở đây giống như đang đứng trên cả thế giới vậy.Lục Cảnh Niên gõ cửa rồi đẩy cửa đi vào, trực tiếp ngồi lên ghế sofa, cười nhẹ rồi nói: “Sao không về quấn quýt bên con hồ ly tinh nhà cậu?”Giang Thần Hy một tay đút trong túi quần, một tay cầm điếu thuốc nói: “Tin tức đo là do ai viết đấy, thật là không có tính sáng tạo gì cả.”Trần Cảnh Niên không nhịn được cười một tiếng, nói: “Chuyện về những tin đó không quan trọng, không phải mục đích của cậu là khiến cho mọi người biết cậu không cần một thiên kim tiểu thư mà lại muốn lấy một diễn viên nhỏ bé đầy rẫy tin xấu sao. Tớ có thể tưởng tượng ra cảnh gia đình cậu loạn đến mức gà bay chó nhảy.” dừng lại một lúc rồi nói tiếp, “còn có bên Kiều gia nữa, người bên ngoài đều biết vị thiên kim tiểu thư Kiều Vi kia với cậu là một đôi, bây giờ thì tốt rồi, tớ còn có thể nghe thấy được cả tiếng mọi người vỗ tay nữa kìa.”Nói xong Lục Cảnh Niên bèn nhéo mặt mình một cái, “Đau quá.”Giang Thần Hy trầm mặc không nói gì cả, anh ngoảnh mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, khói thuốc lượn lờ trước mắt anh, anh không nhịn được nheo mắt lại…Trần Cảnh Niên nhìn anh, trầm mặc một lúc rồi nói tiếp: “Tớ không hiểu có biết bao nhiêu người phụ nữ trên đời sao cậu lại chọn một người phụ nữ phiền phức như vậy? Tìm người khác không tốt sao sao lại chọn cô ta?”Giang Thần Hy nhìn ngón tay đang cầm thuốc của mình, trầm mặc một lúc rồi lên tiếng: “Bởi vì cô ấy không phiền phức.”“Không phiền phức sao? Cô ta mà còn không phiền phức?” Trần Cảnh Niên cảm thấy rất buồn cười.Giang Thần Hy không nói gì cả.Đúng vậy, Tô Lê quả thật không hề phiền phức tí nào.Cô là một cô gái thông minh, là một cô gái biết chừng mực, biết tiến biết lùi. Cô ấy là người chu đáo cẩn thận, biết nhìn sắc mặt người khác.Cô ấy tuy rằng có chút khoa trương nhưng mà không đánh mất phẩm cách, mặc dù cô ấy bị nhiều người mắng là đồ hồ ly tinh lẳng lơ, nhưng mà lẳng lơ cũng có nét riêng, khiến người khác không chống cự lại được muốn ở bên cô ấy.Anh chỉ có một lần nhìn thấy dáng vẻ đẹp đẽ thoát tục của cô, dáng vẻ yên tĩnh không son phấn, thật sự khiến người khác muốn nhìn ngắm cô mãi.“Còn một nguyên nhân nữa đó là do cô ấy…xinh đẹp.” Giang Thần Hy cười nhẹ một tiếng rồi nói.Về điểm này Trần Cảnh Niên không thể phủ nhận, anh ta hắng giọng một tiếng, cười nói: “Cũng phải, để một người phụ nữ như vậy ở trong nhà, mỗi ngày chỉ nhìn thôi cũng thấy vui vẻ.”Có thể nghe ra trong lời nói của Trần Cảnh Niên mang chút châm chọc, nhưng mà Giang Thần Hy lại không hề để ý đến bởi vì lời anh ta nói cũng không phải không có đạo lý.“Đây là hợp đồng đồng trước hôn nhân, tớ để đây nhé.” Trần Cảnh Niên đặt một phần tài liệu lên bàn uống nước…
Tô Lê nghe giọng nói cũng biết được ý tứ của anh nên “ừ” một tiếng, sau đó cô tiện tay cởi bỏ áp khoác, nhẹ giọng nói: “Hôm nay Diệp gia nhị thiếu gia có đến tìm em. Em cảm thấy phải nói với anh chuyện này.”
Giang Thần Hy trầm mặc cười một tiếng, hơi lên giọng hỏi: “Cho nên?”
Tô Lê nói: “Nếu như đã sắp kết hôn với anh, em nghĩ bản thân phải để ý đến lời nói hành động của bản thân, phải có trách nhiệm đối với anh? Nhưng mà cho dù là như vậy thì cũng không thể nói lên rằng người khác cũng sẽ để ý những điều này.”
Tô Lê cười nhẹ một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Hai người cúp máy, Giang Thần Hy trầm mặc dựa người vào cửa sổ, nhìn cảnh vật bên ngoài không nói gì cả.
Tập đoàn Giang Thị là cả một toà lầu cao nhất thành phố Yến,anh ta đứng ở đây giống như đang đứng trên cả thế giới vậy.
Lục Cảnh Niên gõ cửa rồi đẩy cửa đi vào, trực tiếp ngồi lên ghế sofa, cười nhẹ rồi nói: “Sao không về quấn quýt bên con hồ ly tinh nhà cậu?”
Giang Thần Hy một tay đút trong túi quần, một tay cầm điếu thuốc nói: “Tin tức đo là do ai viết đấy, thật là không có tính sáng tạo gì cả.”
Trần Cảnh Niên không nhịn được cười một tiếng, nói: “Chuyện về những tin đó không quan trọng, không phải mục đích của cậu là khiến cho mọi người biết cậu không cần một thiên kim tiểu thư mà lại muốn lấy một diễn viên nhỏ bé đầy rẫy tin xấu sao. Tớ có thể tưởng tượng ra cảnh gia đình cậu loạn đến mức gà bay chó nhảy.” dừng lại một lúc rồi nói tiếp, “còn có bên Kiều gia nữa, người bên ngoài đều biết vị thiên kim tiểu thư Kiều Vi kia với cậu là một đôi, bây giờ thì tốt rồi, tớ còn có thể nghe thấy được cả tiếng mọi người vỗ tay nữa kìa.”
Nói xong Lục Cảnh Niên bèn nhéo mặt mình một cái, “Đau quá.”
Giang Thần Hy trầm mặc không nói gì cả, anh ngoảnh mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, khói thuốc lượn lờ trước mắt anh, anh không nhịn được nheo mắt lại…
Trần Cảnh Niên nhìn anh, trầm mặc một lúc rồi nói tiếp: “Tớ không hiểu có biết bao nhiêu người phụ nữ trên đời sao cậu lại chọn một người phụ nữ phiền phức như vậy? Tìm người khác không tốt sao sao lại chọn cô ta?”
Giang Thần Hy nhìn ngón tay đang cầm thuốc của mình, trầm mặc một lúc rồi lên tiếng: “Bởi vì cô ấy không phiền phức.”
“Không phiền phức sao? Cô ta mà còn không phiền phức?” Trần Cảnh Niên cảm thấy rất buồn cười.
Giang Thần Hy không nói gì cả.
Đúng vậy, Tô Lê quả thật không hề phiền phức tí nào.
Cô là một cô gái thông minh, là một cô gái biết chừng mực, biết tiến biết lùi. Cô ấy là người chu đáo cẩn thận, biết nhìn sắc mặt người khác.
Cô ấy tuy rằng có chút khoa trương nhưng mà không đánh mất phẩm cách, mặc dù cô ấy bị nhiều người mắng là đồ hồ ly tinh lẳng lơ, nhưng mà lẳng lơ cũng có nét riêng, khiến người khác không chống cự lại được muốn ở bên cô ấy.
Anh chỉ có một lần nhìn thấy dáng vẻ đẹp đẽ thoát tục của cô, dáng vẻ yên tĩnh không son phấn, thật sự khiến người khác muốn nhìn ngắm cô mãi.
“Còn một nguyên nhân nữa đó là do cô ấy…xinh đẹp.” Giang Thần Hy cười nhẹ một tiếng rồi nói.
Về điểm này Trần Cảnh Niên không thể phủ nhận, anh ta hắng giọng một tiếng, cười nói: “Cũng phải, để một người phụ nữ như vậy ở trong nhà, mỗi ngày chỉ nhìn thôi cũng thấy vui vẻ.”
Có thể nghe ra trong lời nói của Trần Cảnh Niên mang chút châm chọc, nhưng mà Giang Thần Hy lại không hề để ý đến bởi vì lời anh ta nói cũng không phải không có đạo lý.
“Đây là hợp đồng đồng trước hôn nhân, tớ để đây nhé.” Trần Cảnh Niên đặt một phần tài liệu lên bàn uống nước…
Chinh Phục Tổng Tài Kiêu NgạoTác giả: Vô DanhTruyện Ngôn TìnhTrời lạnh thấu xương, không biết tuyết rơi lớn từ khi nào. Bên trong hộp đêm giải trí hàng đầu Yên Thành, tiếng nhạc chát chúa khiến tai mọi người như ù đi... Trên sân khấu, một cô gái nóng bỏng đang uốn éo vòng quanh chiếc cột thép, xung quanh là tiếng hò hét cười đùa vui vẻ... Chân tay của cô thon dài, lưng con ong mảnh mai linh hoạt, mái tóc uốn quăn buông rủ, cô dùng đôi chân dài giữ chặt cột thép, cơ thể được kéo lên trên, cô xoay một vòng rồi bắt đầu đầu múa trên chiếc cột đó. Nơi mắt cá chân xinh đẹp của cô có xăm một đóa tường vi đỏ rực, còn có cả chiếc lắc chân xinh xắn, cô để chân trần vô cùng quyến rũ... Cô đung đưa theo điệu nhạc, eo thon lắc lư nhẹ nhàng thanh thoát... Khán giả phía dưới hò reo theo, bầu không khí vui tươi đạt tới cao trào... Nhưng có điểm không vừa mắt, ở một góc một người đàn ông lặng lẽ đứng nhìn cô gái đang múa điên cuồng trên sân khấu... Trên ngón tay anh vê một điếu thuốc, khác với sự điên cuồng phấn khích của những người khác, anh lại tỏ ra vô cùng… Tô Lê nghe giọng nói cũng biết được ý tứ của anh nên “ừ” một tiếng, sau đó cô tiện tay cởi bỏ áp khoác, nhẹ giọng nói: “Hôm nay Diệp gia nhị thiếu gia có đến tìm em. Em cảm thấy phải nói với anh chuyện này.”Giang Thần Hy trầm mặc cười một tiếng, hơi lên giọng hỏi: “Cho nên?”Tô Lê nói: “Nếu như đã sắp kết hôn với anh, em nghĩ bản thân phải để ý đến lời nói hành động của bản thân, phải có trách nhiệm đối với anh? Nhưng mà cho dù là như vậy thì cũng không thể nói lên rằng người khác cũng sẽ để ý những điều này.”Tô Lê cười nhẹ một tiếng, không nói thêm gì nữa.Hai người cúp máy, Giang Thần Hy trầm mặc dựa người vào cửa sổ, nhìn cảnh vật bên ngoài không nói gì cả.Tập đoàn Giang Thị là cả một toà lầu cao nhất thành phố Yến,anh ta đứng ở đây giống như đang đứng trên cả thế giới vậy.Lục Cảnh Niên gõ cửa rồi đẩy cửa đi vào, trực tiếp ngồi lên ghế sofa, cười nhẹ rồi nói: “Sao không về quấn quýt bên con hồ ly tinh nhà cậu?”Giang Thần Hy một tay đút trong túi quần, một tay cầm điếu thuốc nói: “Tin tức đo là do ai viết đấy, thật là không có tính sáng tạo gì cả.”Trần Cảnh Niên không nhịn được cười một tiếng, nói: “Chuyện về những tin đó không quan trọng, không phải mục đích của cậu là khiến cho mọi người biết cậu không cần một thiên kim tiểu thư mà lại muốn lấy một diễn viên nhỏ bé đầy rẫy tin xấu sao. Tớ có thể tưởng tượng ra cảnh gia đình cậu loạn đến mức gà bay chó nhảy.” dừng lại một lúc rồi nói tiếp, “còn có bên Kiều gia nữa, người bên ngoài đều biết vị thiên kim tiểu thư Kiều Vi kia với cậu là một đôi, bây giờ thì tốt rồi, tớ còn có thể nghe thấy được cả tiếng mọi người vỗ tay nữa kìa.”Nói xong Lục Cảnh Niên bèn nhéo mặt mình một cái, “Đau quá.”Giang Thần Hy trầm mặc không nói gì cả, anh ngoảnh mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, khói thuốc lượn lờ trước mắt anh, anh không nhịn được nheo mắt lại…Trần Cảnh Niên nhìn anh, trầm mặc một lúc rồi nói tiếp: “Tớ không hiểu có biết bao nhiêu người phụ nữ trên đời sao cậu lại chọn một người phụ nữ phiền phức như vậy? Tìm người khác không tốt sao sao lại chọn cô ta?”Giang Thần Hy nhìn ngón tay đang cầm thuốc của mình, trầm mặc một lúc rồi lên tiếng: “Bởi vì cô ấy không phiền phức.”“Không phiền phức sao? Cô ta mà còn không phiền phức?” Trần Cảnh Niên cảm thấy rất buồn cười.Giang Thần Hy không nói gì cả.Đúng vậy, Tô Lê quả thật không hề phiền phức tí nào.Cô là một cô gái thông minh, là một cô gái biết chừng mực, biết tiến biết lùi. Cô ấy là người chu đáo cẩn thận, biết nhìn sắc mặt người khác.Cô ấy tuy rằng có chút khoa trương nhưng mà không đánh mất phẩm cách, mặc dù cô ấy bị nhiều người mắng là đồ hồ ly tinh lẳng lơ, nhưng mà lẳng lơ cũng có nét riêng, khiến người khác không chống cự lại được muốn ở bên cô ấy.Anh chỉ có một lần nhìn thấy dáng vẻ đẹp đẽ thoát tục của cô, dáng vẻ yên tĩnh không son phấn, thật sự khiến người khác muốn nhìn ngắm cô mãi.“Còn một nguyên nhân nữa đó là do cô ấy…xinh đẹp.” Giang Thần Hy cười nhẹ một tiếng rồi nói.Về điểm này Trần Cảnh Niên không thể phủ nhận, anh ta hắng giọng một tiếng, cười nói: “Cũng phải, để một người phụ nữ như vậy ở trong nhà, mỗi ngày chỉ nhìn thôi cũng thấy vui vẻ.”Có thể nghe ra trong lời nói của Trần Cảnh Niên mang chút châm chọc, nhưng mà Giang Thần Hy lại không hề để ý đến bởi vì lời anh ta nói cũng không phải không có đạo lý.“Đây là hợp đồng đồng trước hôn nhân, tớ để đây nhé.” Trần Cảnh Niên đặt một phần tài liệu lên bàn uống nước…