Tác giả:

Chiều tản mát buồn và rất cô đơn, dẫu xung quanh rất nhiều người; hào nhoáng, xa xỉ không mấy khi đem lại cho con người ta hạnh phúc, có chăng chỉ là những niềm vui tạm bợ, nhất thời, chóng vánh và rất dễ lụi tàn. Anh Thư lơ đễnh dong mắt nhìn qua lớp kính dày, thẳng xuống dưới dòng người giờ chỉ còn bé xíu vội vã lại qua. Có lẽ, sau một ngày vắt kiệt sức làm việc để tìm cho gia đình đủ một bữa ngon, họ vô thức lầm lũi về với nơi gọi là nhà, trải người trên những tấm đệm cứng và cũ, giữa gian phòng trọ chật hẹp, nóng bức, tìm một giấc ngủ tạm để ngày mai lại đủ sức, lại làm việc chỉ để kiếm ăn. Người nghèo thật đáng thương - Anh Thư nghĩ - nhưng chắc không đáng thương như chính mình lúc này, ngồi trên cao, giữa thế giới của giới thượng lưu, nhìn xuống đám đông và ao ước có thể bung mình lao xuống tự do... Dạ Lan ngồi đối diện, chòng chọc nhìn cô rồi chán nản ngửa người tựa vào thành ghế sau khi với tay lấy bao thuốc, rút một điếu, châm lửa và rít một hơi thật sâu. Hơn nửa giờ đồng hồ…

Truyện chữ