Tác giả:

Mấy ngày nay mặt trời chói chang, nóng vô cùng cực. Vừa mới vào hè, Hướng Châu Sênh đã chẳng muốn nhúc nhích gì nữa. Suốt từ sáng tới tối, cô chỉ thích nằm yên trên cái ghế trúc rộng rãi, mấy thanh trúc được đẽo gọt sơ sài cột lại với nhau, vốn được quét một tầng nước sơn, nhưng lớp sơn này đã bong ra từng mảng từ thuở nào, trên bề mặt bị mài cho bóng loáng, lộ ra từng đường vân khô khốc. Hàm Sương chế giễu cô, nói rằng chỉ có mấy bà già ở quê mới thích nằm cả ngày như thế, cô còn trẻ, tay chân khỏe mạnh, vậy mà cứ nằm ì trên ghế y như kẻ liệt giường. Hướng Châu Sênh chẳng thèm để ý đến cô ta. Cô ghét nhất là người ta lôi chuyện ở quê ra nói. Cho dù là đang nói chuyện tốt hay chuyện xấu, chỉ cần người khác mở miệng nhắc đến "ở quê" hoặc là nói đến "con nhóc nhà quê", cô đều cảm thấy người ta là đang xỉa xói cô. Cô vô cùng ghét cái mảnh đất mà mình đã sinh ra và lớn lên. Phần lớn các cô gái ở Chi Viên đều có xuất thân không tốt -- nếu xuất thân tốt thì đã chẳng bị người nhà bán đến đây…

Truyện chữ