Kiều Ngôn ngồi trong hành lang hút đến điếu thứ ba mới nghe thấy tiếng bước chân vọng lên từ tầng dưới. Trời vào đông, nhiệt độ giảm mạnh, ngón tay kẹp thuốc dần tê cóng bởi hơi lạnh. Dù rằng đã đắp kín người bằng chiếc áo khoác tìm bừa trong tủ hồi sáng, nhưng chất vải mỏng manh ấy vẫn khó chống cự được gió rét ùa đến từ khắp mọi bề. Chúng ào ạt luồn vào từ cổ áo, tay áo, vạt áo; cuốn đi hơi ấm trên người từng chút một. Hôm nay trời lạnh đến mức khiến người phát điên. Chuông điện thoại di động và âm báo tin nhắn Wechat vẫn dồn dập, làm Kiều Ngôn phiền đến bực dọc, lục lọi túi xách lôi chiếc điện thoại lạnh ngắt ra. Màn hình điện thoại sáng lên, lượng pin đã đến mức báo động đỏ, còn thủ phạm đang oanh tạc điện thoại chính là mẹ và dì út cô. Họ biết cô đã thôi việc, đang dùng giọng điệu chất vấn và dạy bảo để thể hiện sự cơ trí khôn khéo, chững chạc nhẫn nhục của mình, lên án tính nóng nảy xung động, trẻ con ngang bướng và khăng khăng làm theo ý mình của cô. Vẫn là giọng điệu và thái…

Truyện chữ