Kiều Ngôn ngồi trong hành lang hút đến điếu thứ ba mới nghe thấy tiếng bước chân vọng lên từ tầng dưới. Trời vào đông, nhiệt độ giảm mạnh, ngón tay kẹp thuốc dần tê cóng bởi hơi lạnh. Dù rằng đã đắp kín người bằng chiếc áo khoác tìm bừa trong tủ hồi sáng, nhưng chất vải mỏng manh ấy vẫn khó chống cự được gió rét ùa đến từ khắp mọi bề. Chúng ào ạt luồn vào từ cổ áo, tay áo, vạt áo; cuốn đi hơi ấm trên người từng chút một. Hôm nay trời lạnh đến mức khiến người phát điên. Chuông điện thoại di động và âm báo tin nhắn Wechat vẫn dồn dập, làm Kiều Ngôn phiền đến bực dọc, lục lọi túi xách lôi chiếc điện thoại lạnh ngắt ra. Màn hình điện thoại sáng lên, lượng pin đã đến mức báo động đỏ, còn thủ phạm đang oanh tạc điện thoại chính là mẹ và dì út cô. Họ biết cô đã thôi việc, đang dùng giọng điệu chất vấn và dạy bảo để thể hiện sự cơ trí khôn khéo, chững chạc nhẫn nhục của mình, lên án tính nóng nảy xung động, trẻ con ngang bướng và khăng khăng làm theo ý mình của cô. Vẫn là giọng điệu và thái…

Chương 5: Sống chung (1)

Đưa Nhau Đi ChếtTác giả: Bình Nước Quầy Hoa QuảTruyện Ngôn TìnhKiều Ngôn ngồi trong hành lang hút đến điếu thứ ba mới nghe thấy tiếng bước chân vọng lên từ tầng dưới. Trời vào đông, nhiệt độ giảm mạnh, ngón tay kẹp thuốc dần tê cóng bởi hơi lạnh. Dù rằng đã đắp kín người bằng chiếc áo khoác tìm bừa trong tủ hồi sáng, nhưng chất vải mỏng manh ấy vẫn khó chống cự được gió rét ùa đến từ khắp mọi bề. Chúng ào ạt luồn vào từ cổ áo, tay áo, vạt áo; cuốn đi hơi ấm trên người từng chút một. Hôm nay trời lạnh đến mức khiến người phát điên. Chuông điện thoại di động và âm báo tin nhắn Wechat vẫn dồn dập, làm Kiều Ngôn phiền đến bực dọc, lục lọi túi xách lôi chiếc điện thoại lạnh ngắt ra. Màn hình điện thoại sáng lên, lượng pin đã đến mức báo động đỏ, còn thủ phạm đang oanh tạc điện thoại chính là mẹ và dì út cô. Họ biết cô đã thôi việc, đang dùng giọng điệu chất vấn và dạy bảo để thể hiện sự cơ trí khôn khéo, chững chạc nhẫn nhục của mình, lên án tính nóng nảy xung động, trẻ con ngang bướng và khăng khăng làm theo ý mình của cô. Vẫn là giọng điệu và thái… Đêm khuya dần.Trên chiếc bàn đặt ngoài ban công là lò nướng cùng than củi không khói cháy rực vang tiếng lép bép. Xiên thịt bò và cánh gà vừa được đặt lên vỉ. Bên cạnh lò nướng là gia vị và nguyên liệu nấu ăn đã được chuẩn bị, rau dưa thịt thà đầy ắp, mặn chay phối hợp đầy đủ.Cửa sổ ban công mở toang, để cơn gió đêm ùa vào từng hồi.Phó Lương mặc áo khoác đen đứng cạnh bàn, một tay bỏ vào túi áo, tay còn lại cầm đồ gắp, cúi đầu chăm chú lật cánh gà. Toàn thân anh toát lên hơi thở lành lạnh, trong vẻ ung dung ẩn chứa nét lịch thiệp. Dưới ánh đèn dìu dịu nơi ban công, mái tóc lay động bởi ngọn gió để lại cái bóng phấp phới trên trán anh, đôi mắt đen láy lấp lánh ánh sáng, như thể chấp chứa cả ngân hà."Không có cốc à?" Phòng khách vọng đến tiếng hỏi han.Kiều Ngôn khoác áo đỏ đi ra, tay trái cầm chai bia đã bật nắp, tay phải cầm ly rượu vang rót bia đến phân nửa."Không có mua." Phó Lương đáp.Thấy bóng đen phủ xuống bếp lò, anh ngẩng đầu, phát hiện cô đã đi tới, tò mò nhìn thức ăn đang nướng. Ngắm nghía một lát, cô ra vẻ mất hứng, ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch ly bia, rồi lại rót tiếp vô cùng điệu nghệ.Phó Lương cau mày.Kiều Ngôn ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Cô hơi ngả về sau, hai chân vắt chéo, đặt chai bia xuống đất rồi để ly lên góc bàn."Bao giờ mới được ăn?" Cô thờ ơ hỏi, đồng thời lấy bao thuốc lá từ trong túi ra. Vẫn là loại thuốc dành cho phái nữ nhưng vỏ hộp mới tinh."Chờ lát nữa." Phó Lương trả lời, dừng một chút rồi bổ sung, "Trên bàn có hoa quả đấy."Kiều Ngôn lẳng lặng châm thuốc, người cũng không buồn động đậy, cứ thế ung dung nhả khói.Phó Lương vừa nướng thịt vừa liếc nhìn Kiều Ngôn. Tư thế ngồi của cô dù uể oải nhưng động tác hút thuốc lại gợi cảm một cách khó diễn tả. Khói thuốc tan vào ngọn gió, vương lại hương thơm phảng phất.Cô không lên tiếng, nhưng không hề ngồi yên. Giữa những lần hút thuốc, thỉnh thoảng cô uống một ly bia, hầu hết chỉ uống một hơi cạn sạch. Có lúc lại sờ mó đĩa đựng nguyên liệu, hứng thú với loại rau nào liền cầm lên nhấm nháp thử, nhưng chỉ cắn một hai miếng chứ không ăn nhiều. Đôi khi cô nhìn ra con đường tấp nập xe cộ ngoài kia. Đến thời điểm nhộn nhịp sau lúc mặt trời lặn, người và xe hòa vào tạo thành những âm thanh rộn rã của màn đêm, vậy mà nơi đây như được bao trong lớp chắn vô hình, cách xa hết thảy náo nhiệt ngoài kia.Phó Lương thấy đôi mắt Kiều Ngôn long lanh dưới ánh sáng khúc xạ. Mắt cô rất đẹp, nhưng lại mang nét lạnh nhạt vô tận, hờ hững như thể tất cả đều không liên quan đến mình. Đôi mắt ấy không có mong đợi, không có tò mò, duy chỉ còn sót lại sự điềm tĩnh và bình thản, không buồn quan tâm đến mọi chuyện trên thế gian. Cũng như biểu hiện chẳng mấy kinh ngạc trước anh hàng xóm mới làm nghề chuyển phát biết mở khóa vậy.Nhưng chính vẻ ơ hờ này của cô lại thu hút tầm mắt của đối phương."Ăn được rồi."Phó Lương đặt xiên thịt và cánh gà đã nướng chín lên đĩa, lịch sự đưa cho Kiều Ngôn. Cô dụi tắt điếu thuốc, vứt vào thùng rác bên chân anh rồi nhận lấy.Anh gắp thêm chút rau củ đem nướng, nhưng vừa mới gắp đến miếng khoai tây thì phát hiện Kiều Ngôn đang chăm chú quan sát mình.Lúc này, cô vươn ngón tay lạnh ngắt cầm lấy cái gắp trên tay anh.Cô gắp sườn, mực, tôm và một miếng ngô, chẳng mấy chốc đã rải đầy vỉ nướng. Xong xuôi, cô trả lại cái gắp cho anh, nhìn anh với ánh mắt "tiếp tục đi".Phó Lương nghẹn lời, cô gái này tùy hứng thật đấy.Kiều Ngôn lấy một chiếc ghế từ trong nhà, đặt nguyên liệu lên đó, dọn chỗ trống trên bàn để thức ăn đã nướng chín, trên tay vẫn cầm ly bia.Cô ăn cực kỳ chậm rãi và cầu kỳ, phải gỡ thịt nướng từ que xiên, kẹp vào rau xà lách rồi cuốn lại hẳn hoi. Chỉ một xiên thịt nướng mà cô có thể uống đến hai ly bia. Có thể thấy cô không mấy hứng thú với món nướng, chỉ coi như đây là giết thời gian.Đến khi tôm mực cô gắp lên vỉ khi nãy chín hết, cô mới ăn hết thịt, còn hai cái cánh gà vẫn chưa buồn đụng đến, trong khi cô đã nốc gần hết ba chai bia rồi.Hai má cô ửng hồng, hàng mày khẽ cau lại, chắc đã ngà ngà say.Phó Lương đưa đồ mới nướng chín đến trước mặt cô, rồi dọn cái đĩa của cô về."Còn uống nữa sao?" Phó Lương tò mò hỏi."Uống chứ!" Vừa dứt lời, Kiều Ngôn lại lấy bao thuốc ra.Phó Lương đi tới, rót bia cho cô.Lúc đang rút điếu thuốc, Kiều Ngôn liếc nhìn anh, chợt hỏi: "Hút không?""Không hút loại dành cho phụ nữ." Phó Lương thản nhiên từ chối, đặt chai bia rỗng sang một bên.Cô không ép, đặt điếu thuốc nơi khóe miệng, lấy bật lửa châm rồi rít một hơi.Anh đứng dậy, đang định đi về phía đối diện thì áo khoác bị kéo khiến anh phải cúi người. Vừa mới thăng bằng lại thì gương mặt xinh đẹp của Kiều Ngôn hiện ra trong tầm mắt.Cô hơi híp đôi mắt lúng liếng, như cười như không nhìn anh. Đôi mắt ấy như vực thẳm hiểm nguy, nhưng lại mang đến sức hấp dẫn khó thể chối từ.Ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, từng làn khói trắng vấn vít giữa hai người. Bàn tay túm lấy vạt áo anh buông lỏng, lần lên trên, cuối cùng nắm lấy khăn cổ của anh, kéo dịch xuống mười mấy centimet.Cô hơi ngửa đầu, chiếc cổ mảnh mai xinh xắn lấp ló giữa bóng tối và ánh sáng, khoe ra đường cong duyên dáng.Khóe môi Kiều Ngôn khẽ nhếch, mí mắt thoáng ngước lên, mơ màng cất giọng đầy cuốn hút: "Anh Phó, anh đang quyến rũ tôi à?"

Đêm khuya dần.

Trên chiếc bàn đặt ngoài ban công là lò nướng cùng than củi không khói cháy rực vang tiếng lép bép. Xiên thịt bò và cánh gà vừa được đặt lên vỉ. Bên cạnh lò nướng là gia vị và nguyên liệu nấu ăn đã được chuẩn bị, rau dưa thịt thà đầy ắp, mặn chay phối hợp đầy đủ.

Cửa sổ ban công mở toang, để cơn gió đêm ùa vào từng hồi.

Phó Lương mặc áo khoác đen đứng cạnh bàn, một tay bỏ vào túi áo, tay còn lại cầm đồ gắp, cúi đầu chăm chú lật cánh gà. Toàn thân anh toát lên hơi thở lành lạnh, trong vẻ ung dung ẩn chứa nét lịch thiệp. Dưới ánh đèn dìu dịu nơi ban công, mái tóc lay động bởi ngọn gió để lại cái bóng phấp phới trên trán anh, đôi mắt đen láy lấp lánh ánh sáng, như thể chấp chứa cả ngân hà.

"Không có cốc à?" Phòng khách vọng đến tiếng hỏi han.

Kiều Ngôn khoác áo đỏ đi ra, tay trái cầm chai bia đã bật nắp, tay phải cầm ly rượu vang rót bia đến phân nửa.

"Không có mua." Phó Lương đáp.

Thấy bóng đen phủ xuống bếp lò, anh ngẩng đầu, phát hiện cô đã đi tới, tò mò nhìn thức ăn đang nướng. Ngắm nghía một lát, cô ra vẻ mất hứng, ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch ly bia, rồi lại rót tiếp vô cùng điệu nghệ.

Phó Lương cau mày.

Kiều Ngôn ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Cô hơi ngả về sau, hai chân vắt chéo, đặt chai bia xuống đất rồi để ly lên góc bàn.

"Bao giờ mới được ăn?" Cô thờ ơ hỏi, đồng thời lấy bao thuốc lá từ trong túi ra. Vẫn là loại thuốc dành cho phái nữ nhưng vỏ hộp mới tinh.

"Chờ lát nữa." Phó Lương trả lời, dừng một chút rồi bổ sung, "Trên bàn có hoa quả đấy."

Kiều Ngôn lẳng lặng châm thuốc, người cũng không buồn động đậy, cứ thế ung dung nhả khói.

Phó Lương vừa nướng thịt vừa liếc nhìn Kiều Ngôn. Tư thế ngồi của cô dù uể oải nhưng động tác hút thuốc lại gợi cảm một cách khó diễn tả. Khói thuốc tan vào ngọn gió, vương lại hương thơm phảng phất.

Cô không lên tiếng, nhưng không hề ngồi yên. Giữa những lần hút thuốc, thỉnh thoảng cô uống một ly bia, hầu hết chỉ uống một hơi cạn sạch. Có lúc lại sờ mó đĩa đựng nguyên liệu, hứng thú với loại rau nào liền cầm lên nhấm nháp thử, nhưng chỉ cắn một hai miếng chứ không ăn nhiều. Đôi khi cô nhìn ra con đường tấp nập xe cộ ngoài kia. Đến thời điểm nhộn nhịp sau lúc mặt trời lặn, người và xe hòa vào tạo thành những âm thanh rộn rã của màn đêm, vậy mà nơi đây như được bao trong lớp chắn vô hình, cách xa hết thảy náo nhiệt ngoài kia.

Phó Lương thấy đôi mắt Kiều Ngôn long lanh dưới ánh sáng khúc xạ. Mắt cô rất đẹp, nhưng lại mang nét lạnh nhạt vô tận, hờ hững như thể tất cả đều không liên quan đến mình. Đôi mắt ấy không có mong đợi, không có tò mò, duy chỉ còn sót lại sự điềm tĩnh và bình thản, không buồn quan tâm đến mọi chuyện trên thế gian. Cũng như biểu hiện chẳng mấy kinh ngạc trước anh hàng xóm mới làm nghề chuyển phát biết mở khóa vậy.

Nhưng chính vẻ ơ hờ này của cô lại thu hút tầm mắt của đối phương.

"Ăn được rồi."

Phó Lương đặt xiên thịt và cánh gà đã nướng chín lên đĩa, lịch sự đưa cho Kiều Ngôn. Cô dụi tắt điếu thuốc, vứt vào thùng rác bên chân anh rồi nhận lấy.

Anh gắp thêm chút rau củ đem nướng, nhưng vừa mới gắp đến miếng khoai tây thì phát hiện Kiều Ngôn đang chăm chú quan sát mình.

Lúc này, cô vươn ngón tay lạnh ngắt cầm lấy cái gắp trên tay anh.

Cô gắp sườn, mực, tôm và một miếng ngô, chẳng mấy chốc đã rải đầy vỉ nướng. Xong xuôi, cô trả lại cái gắp cho anh, nhìn anh với ánh mắt "tiếp tục đi".

Phó Lương nghẹn lời, cô gái này tùy hứng thật đấy.

Kiều Ngôn lấy một chiếc ghế từ trong nhà, đặt nguyên liệu lên đó, dọn chỗ trống trên bàn để thức ăn đã nướng chín, trên tay vẫn cầm ly bia.

Cô ăn cực kỳ chậm rãi và cầu kỳ, phải gỡ thịt nướng từ que xiên, kẹp vào rau xà lách rồi cuốn lại hẳn hoi. Chỉ một xiên thịt nướng mà cô có thể uống đến hai ly bia. Có thể thấy cô không mấy hứng thú với món nướng, chỉ coi như đây là giết thời gian.

Đến khi tôm mực cô gắp lên vỉ khi nãy chín hết, cô mới ăn hết thịt, còn hai cái cánh gà vẫn chưa buồn đụng đến, trong khi cô đã nốc gần hết ba chai bia rồi.

Hai má cô ửng hồng, hàng mày khẽ cau lại, chắc đã ngà ngà say.

Phó Lương đưa đồ mới nướng chín đến trước mặt cô, rồi dọn cái đĩa của cô về.

"Còn uống nữa sao?" Phó Lương tò mò hỏi.

"Uống chứ!" Vừa dứt lời, Kiều Ngôn lại lấy bao thuốc ra.

Phó Lương đi tới, rót bia cho cô.

Lúc đang rút điếu thuốc, Kiều Ngôn liếc nhìn anh, chợt hỏi: "Hút không?"

"Không hút loại dành cho phụ nữ." Phó Lương thản nhiên từ chối, đặt chai bia rỗng sang một bên.

Cô không ép, đặt điếu thuốc nơi khóe miệng, lấy bật lửa châm rồi rít một hơi.

Anh đứng dậy, đang định đi về phía đối diện thì áo khoác bị kéo khiến anh phải cúi người. Vừa mới thăng bằng lại thì gương mặt xinh đẹp của Kiều Ngôn hiện ra trong tầm mắt.

Cô hơi híp đôi mắt lúng liếng, như cười như không nhìn anh. Đôi mắt ấy như vực thẳm hiểm nguy, nhưng lại mang đến sức hấp dẫn khó thể chối từ.

Ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, từng làn khói trắng vấn vít giữa hai người. Bàn tay túm lấy vạt áo anh buông lỏng, lần lên trên, cuối cùng nắm lấy khăn cổ của anh, kéo dịch xuống mười mấy centimet.

Cô hơi ngửa đầu, chiếc cổ mảnh mai xinh xắn lấp ló giữa bóng tối và ánh sáng, khoe ra đường cong duyên dáng.

Khóe môi Kiều Ngôn khẽ nhếch, mí mắt thoáng ngước lên, mơ màng cất giọng đầy cuốn hút: "Anh Phó, anh đang quyến rũ tôi à?"

Đưa Nhau Đi ChếtTác giả: Bình Nước Quầy Hoa QuảTruyện Ngôn TìnhKiều Ngôn ngồi trong hành lang hút đến điếu thứ ba mới nghe thấy tiếng bước chân vọng lên từ tầng dưới. Trời vào đông, nhiệt độ giảm mạnh, ngón tay kẹp thuốc dần tê cóng bởi hơi lạnh. Dù rằng đã đắp kín người bằng chiếc áo khoác tìm bừa trong tủ hồi sáng, nhưng chất vải mỏng manh ấy vẫn khó chống cự được gió rét ùa đến từ khắp mọi bề. Chúng ào ạt luồn vào từ cổ áo, tay áo, vạt áo; cuốn đi hơi ấm trên người từng chút một. Hôm nay trời lạnh đến mức khiến người phát điên. Chuông điện thoại di động và âm báo tin nhắn Wechat vẫn dồn dập, làm Kiều Ngôn phiền đến bực dọc, lục lọi túi xách lôi chiếc điện thoại lạnh ngắt ra. Màn hình điện thoại sáng lên, lượng pin đã đến mức báo động đỏ, còn thủ phạm đang oanh tạc điện thoại chính là mẹ và dì út cô. Họ biết cô đã thôi việc, đang dùng giọng điệu chất vấn và dạy bảo để thể hiện sự cơ trí khôn khéo, chững chạc nhẫn nhục của mình, lên án tính nóng nảy xung động, trẻ con ngang bướng và khăng khăng làm theo ý mình của cô. Vẫn là giọng điệu và thái… Đêm khuya dần.Trên chiếc bàn đặt ngoài ban công là lò nướng cùng than củi không khói cháy rực vang tiếng lép bép. Xiên thịt bò và cánh gà vừa được đặt lên vỉ. Bên cạnh lò nướng là gia vị và nguyên liệu nấu ăn đã được chuẩn bị, rau dưa thịt thà đầy ắp, mặn chay phối hợp đầy đủ.Cửa sổ ban công mở toang, để cơn gió đêm ùa vào từng hồi.Phó Lương mặc áo khoác đen đứng cạnh bàn, một tay bỏ vào túi áo, tay còn lại cầm đồ gắp, cúi đầu chăm chú lật cánh gà. Toàn thân anh toát lên hơi thở lành lạnh, trong vẻ ung dung ẩn chứa nét lịch thiệp. Dưới ánh đèn dìu dịu nơi ban công, mái tóc lay động bởi ngọn gió để lại cái bóng phấp phới trên trán anh, đôi mắt đen láy lấp lánh ánh sáng, như thể chấp chứa cả ngân hà."Không có cốc à?" Phòng khách vọng đến tiếng hỏi han.Kiều Ngôn khoác áo đỏ đi ra, tay trái cầm chai bia đã bật nắp, tay phải cầm ly rượu vang rót bia đến phân nửa."Không có mua." Phó Lương đáp.Thấy bóng đen phủ xuống bếp lò, anh ngẩng đầu, phát hiện cô đã đi tới, tò mò nhìn thức ăn đang nướng. Ngắm nghía một lát, cô ra vẻ mất hứng, ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch ly bia, rồi lại rót tiếp vô cùng điệu nghệ.Phó Lương cau mày.Kiều Ngôn ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Cô hơi ngả về sau, hai chân vắt chéo, đặt chai bia xuống đất rồi để ly lên góc bàn."Bao giờ mới được ăn?" Cô thờ ơ hỏi, đồng thời lấy bao thuốc lá từ trong túi ra. Vẫn là loại thuốc dành cho phái nữ nhưng vỏ hộp mới tinh."Chờ lát nữa." Phó Lương trả lời, dừng một chút rồi bổ sung, "Trên bàn có hoa quả đấy."Kiều Ngôn lẳng lặng châm thuốc, người cũng không buồn động đậy, cứ thế ung dung nhả khói.Phó Lương vừa nướng thịt vừa liếc nhìn Kiều Ngôn. Tư thế ngồi của cô dù uể oải nhưng động tác hút thuốc lại gợi cảm một cách khó diễn tả. Khói thuốc tan vào ngọn gió, vương lại hương thơm phảng phất.Cô không lên tiếng, nhưng không hề ngồi yên. Giữa những lần hút thuốc, thỉnh thoảng cô uống một ly bia, hầu hết chỉ uống một hơi cạn sạch. Có lúc lại sờ mó đĩa đựng nguyên liệu, hứng thú với loại rau nào liền cầm lên nhấm nháp thử, nhưng chỉ cắn một hai miếng chứ không ăn nhiều. Đôi khi cô nhìn ra con đường tấp nập xe cộ ngoài kia. Đến thời điểm nhộn nhịp sau lúc mặt trời lặn, người và xe hòa vào tạo thành những âm thanh rộn rã của màn đêm, vậy mà nơi đây như được bao trong lớp chắn vô hình, cách xa hết thảy náo nhiệt ngoài kia.Phó Lương thấy đôi mắt Kiều Ngôn long lanh dưới ánh sáng khúc xạ. Mắt cô rất đẹp, nhưng lại mang nét lạnh nhạt vô tận, hờ hững như thể tất cả đều không liên quan đến mình. Đôi mắt ấy không có mong đợi, không có tò mò, duy chỉ còn sót lại sự điềm tĩnh và bình thản, không buồn quan tâm đến mọi chuyện trên thế gian. Cũng như biểu hiện chẳng mấy kinh ngạc trước anh hàng xóm mới làm nghề chuyển phát biết mở khóa vậy.Nhưng chính vẻ ơ hờ này của cô lại thu hút tầm mắt của đối phương."Ăn được rồi."Phó Lương đặt xiên thịt và cánh gà đã nướng chín lên đĩa, lịch sự đưa cho Kiều Ngôn. Cô dụi tắt điếu thuốc, vứt vào thùng rác bên chân anh rồi nhận lấy.Anh gắp thêm chút rau củ đem nướng, nhưng vừa mới gắp đến miếng khoai tây thì phát hiện Kiều Ngôn đang chăm chú quan sát mình.Lúc này, cô vươn ngón tay lạnh ngắt cầm lấy cái gắp trên tay anh.Cô gắp sườn, mực, tôm và một miếng ngô, chẳng mấy chốc đã rải đầy vỉ nướng. Xong xuôi, cô trả lại cái gắp cho anh, nhìn anh với ánh mắt "tiếp tục đi".Phó Lương nghẹn lời, cô gái này tùy hứng thật đấy.Kiều Ngôn lấy một chiếc ghế từ trong nhà, đặt nguyên liệu lên đó, dọn chỗ trống trên bàn để thức ăn đã nướng chín, trên tay vẫn cầm ly bia.Cô ăn cực kỳ chậm rãi và cầu kỳ, phải gỡ thịt nướng từ que xiên, kẹp vào rau xà lách rồi cuốn lại hẳn hoi. Chỉ một xiên thịt nướng mà cô có thể uống đến hai ly bia. Có thể thấy cô không mấy hứng thú với món nướng, chỉ coi như đây là giết thời gian.Đến khi tôm mực cô gắp lên vỉ khi nãy chín hết, cô mới ăn hết thịt, còn hai cái cánh gà vẫn chưa buồn đụng đến, trong khi cô đã nốc gần hết ba chai bia rồi.Hai má cô ửng hồng, hàng mày khẽ cau lại, chắc đã ngà ngà say.Phó Lương đưa đồ mới nướng chín đến trước mặt cô, rồi dọn cái đĩa của cô về."Còn uống nữa sao?" Phó Lương tò mò hỏi."Uống chứ!" Vừa dứt lời, Kiều Ngôn lại lấy bao thuốc ra.Phó Lương đi tới, rót bia cho cô.Lúc đang rút điếu thuốc, Kiều Ngôn liếc nhìn anh, chợt hỏi: "Hút không?""Không hút loại dành cho phụ nữ." Phó Lương thản nhiên từ chối, đặt chai bia rỗng sang một bên.Cô không ép, đặt điếu thuốc nơi khóe miệng, lấy bật lửa châm rồi rít một hơi.Anh đứng dậy, đang định đi về phía đối diện thì áo khoác bị kéo khiến anh phải cúi người. Vừa mới thăng bằng lại thì gương mặt xinh đẹp của Kiều Ngôn hiện ra trong tầm mắt.Cô hơi híp đôi mắt lúng liếng, như cười như không nhìn anh. Đôi mắt ấy như vực thẳm hiểm nguy, nhưng lại mang đến sức hấp dẫn khó thể chối từ.Ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, từng làn khói trắng vấn vít giữa hai người. Bàn tay túm lấy vạt áo anh buông lỏng, lần lên trên, cuối cùng nắm lấy khăn cổ của anh, kéo dịch xuống mười mấy centimet.Cô hơi ngửa đầu, chiếc cổ mảnh mai xinh xắn lấp ló giữa bóng tối và ánh sáng, khoe ra đường cong duyên dáng.Khóe môi Kiều Ngôn khẽ nhếch, mí mắt thoáng ngước lên, mơ màng cất giọng đầy cuốn hút: "Anh Phó, anh đang quyến rũ tôi à?"

Chương 5: Sống chung (1)