Căn phòng đóng chặt cửa,chiếc đèn chùm màu vàng thắp lên tà mị huyền ảo. Ánh mắt cô sợ hãi nhìn tên đàn ông trước mặt,tay tóm chặt tấm mền che cơ thể đang run lên bần bật. Đôi mắt đói khát chăm chú nhìn cô ánh lên dục vọng,khuân mặt trung niên nhoẻn cười giơ nanh vuốt vồ lấy con thỏ trắng. Cô kinh hãi hét lên,quăng gối về phía hắn, sự kháng cự c*̉a cô càng kích thích hưng phấn trong hắn. Tay thô bạo tóm lấy chân cô kéo về phía mình,sự tiếp xúc da thịt làm lông tơ trên cơ thể cô bất giác dựng đứng, cảm giác kinh tởm lan toả khắp cơ thể. Cô nhanh chóng ném cái chăn về phía hắn, bò dậy trốn khỏi giường. -Em đừng thách thức sự kiên nhẫn c*̉a tôi,không còn đường chạy đâu. Cô thực sự là không muốn đánh mất cái ngàn vàng trong tay một kẻ đáng tuổi ba mình, nếu đổi lại là một anh soái ca nào đó trong ngôn tình thì cô còn có thể dùng mĩ nhân kế mà tìm đường…
Chương 7: Tổng tài tự luyến
Tổng Tài, Em Yêu Anh!Tác giả: Mạc Tử Lam PhongTruyện Ngôn TìnhCăn phòng đóng chặt cửa,chiếc đèn chùm màu vàng thắp lên tà mị huyền ảo. Ánh mắt cô sợ hãi nhìn tên đàn ông trước mặt,tay tóm chặt tấm mền che cơ thể đang run lên bần bật. Đôi mắt đói khát chăm chú nhìn cô ánh lên dục vọng,khuân mặt trung niên nhoẻn cười giơ nanh vuốt vồ lấy con thỏ trắng. Cô kinh hãi hét lên,quăng gối về phía hắn, sự kháng cự c*̉a cô càng kích thích hưng phấn trong hắn. Tay thô bạo tóm lấy chân cô kéo về phía mình,sự tiếp xúc da thịt làm lông tơ trên cơ thể cô bất giác dựng đứng, cảm giác kinh tởm lan toả khắp cơ thể. Cô nhanh chóng ném cái chăn về phía hắn, bò dậy trốn khỏi giường. -Em đừng thách thức sự kiên nhẫn c*̉a tôi,không còn đường chạy đâu. Cô thực sự là không muốn đánh mất cái ngàn vàng trong tay một kẻ đáng tuổi ba mình, nếu đổi lại là một anh soái ca nào đó trong ngôn tình thì cô còn có thể dùng mĩ nhân kế mà tìm đường… -Hả?Cô trợn mắt nhìn Mạc Tử Phong,người như bị luồng điện mạnh chạy qua vội vàng đứng dậy thoát khỏi lòng hắn. Cái gì đang xảy ra với cô vậy? Từ bao giờ tim cô lại hay bị hắn làm cho đập loạn nhịp còn hay lên cơn đau dữ dội. Phải chăng soái ca nào c*̃ng có uy lực cao cường như thế?( Haizz nếu vậy thì Mễ Hiểu Bối cô thực là khổ rồi,tính mạng bị treo ngược lên cành cây)-Tai em không phải có vấn đề rồi chứ?Cô thầm gào thét trong lòng: bị anh rót mật vào tai không có vấn đề mới là lạ.....Nhưng ngoài mặt vẫn hòa nhã vô c*̀ng,cô nheo hàng lông mày thanh tú nhìn hắn:-Anh chẳng phải có hai cô thư ký ngoài kia rồi sao? Cần thêm nữa làm gì?Hắn cầm cái bút trên bàn xoay tròn,khóe miệng nhếch lên tạo một đường tuyệt đẹp. Ánh mắt thâm trầm nhìn cô đầy mờ ám-Là trợ lý đặc biệtCô đưa tay lên cằm suy tư,con ngươi mắt mở to long lanh tựa những tia nắng mặt trời chiếu sáng ngoài kia-Nhưng c*̃ng đều là trợ lý,có khác gì nhau đâu?Hắn vẫn kiên nhẫn giảng giải cho cô,người con gái này thật là....thật là.....đến kiếm từ ngữ diễn đạt hắn c*̃ng nhất thời kiếm không ra....-Tất nhiên là khác rồi:+ Thứ nhất có thể ở bên tôi 24/24+Thứ hai tham dự các buổi tiệc c*̀ng tôi với vai trò là người đặc biệt+ Thứ ba có thể tự do chuẩn bị mọi thứ sinh hoạt hàng ngày cho tôi+ Thứ tư,chẳng phải em sẽ được ngắm soái ca mỗi ngày sao?Ai ya những lý do trên,cô nghe thế nào c*̃ng không thoát khỏi hai chữ:tự luyến. Đây c*̃ng có thể coi là lý do để làm một thư ký đặc biệt sao? Phải chăng Mạc Tử Phong qúa tự mãn đi.Suy nghĩ theo một hướng khác thì cô có thể coi đây là những lời tán tỉnh c*̉a những công tử thích ra vẻ, kiêu ngạo cố chấp. Mà vẫn còn một ý nghĩ khác xuất hiện trong cái đầu chứa một nửa là các soái ca ngôn tình c*̉a cô đó chính là vợ. Haizz cô c*̃ng đâu muốn nghĩ linh tinh như vậy,là do những điều hắn nói quá giống với vai trò c*̉a một người vợ à.-Suy nghĩ thế nào thì em vẫn phải làm,tôi chỉ nói em làm trợ lý đặc biệt chứ không nói cho em quyền lựa chọn.Cô đang suy nghĩ quay phắt cái đầu về phía hắn,ánh mắt sắc lẹm chiếu lên người đối phương:- Chủ tịch à,có phải anh bị ảnh hưởng bởi ngôn tình rồi hay không mà bắt chiếc mấy soái ca phúc hắc đó vậy?Hắn cau mày không hài lòng,trong giây lát đã đứng trước mặt cô,vòng tay ôm lấy eo mảnh mai,thân hình cao lớn hơi c*́i xuống,phủ lên người cô,tưởng như bức tường thành kiên cố đang dùng tấm thân bảo vệ cho một cái cây nhỏ khỏi bão tố,sóng gió gào thét.- Có cần tôi chứng minh không?Hơi ấm phả vào tai mà khiến cô cứng lại,vội vàng đẩy hắn ra,cười trừ-Không,tôi không có ý đó. Bây giờ tôi phải về làm việc, chào chủ tịchNói xong cô nhanh chóng bước về phía cánh cửa đang đóng im lìm, tim đập loạn trong lồng ngực phập phồng.- Mai bắt đầu công việc, tôi không thích lựa chọn.Lại là nụ cười hờ,khiêu khích mà lại yêu nghiệt vô c*̀ng. Dù đã quay lưng lại với hắn nhưng cô có thể cảm nhận được ánh mắt thâm sâu đang chiếu lên người kèm theo là nụ cười ám muội,mang đầy ẩn ý. Khẽ thở dài,cô lấy lại nhịp thở bước khỏi căn phòng cao cao tại thượng nơi có một soái ca cô lỡ đem trái tim đặt lên người anh ta,có trách thì chỉ trách cô lụy tình thôi!
-Hả?
Cô trợn mắt nhìn Mạc Tử Phong,người như bị luồng điện mạnh chạy qua vội vàng đứng dậy thoát khỏi lòng hắn. Cái gì đang xảy ra với cô vậy? Từ bao giờ tim cô lại hay bị hắn làm cho đập loạn nhịp còn hay lên cơn đau dữ dội. Phải chăng soái ca nào c*̃ng có uy lực cao cường như thế?( Haizz nếu vậy thì Mễ Hiểu Bối cô thực là khổ rồi,tính mạng bị treo ngược lên cành cây)
-Tai em không phải có vấn đề rồi chứ?
Cô thầm gào thét trong lòng: bị anh rót mật vào tai không có vấn đề mới là lạ.....
Nhưng ngoài mặt vẫn hòa nhã vô c*̀ng,cô nheo hàng lông mày thanh tú nhìn hắn:
-Anh chẳng phải có hai cô thư ký ngoài kia rồi sao? Cần thêm nữa làm gì?
Hắn cầm cái bút trên bàn xoay tròn,khóe miệng nhếch lên tạo một đường tuyệt đẹp. Ánh mắt thâm trầm nhìn cô đầy mờ ám
-Là trợ lý đặc biệt
Cô đưa tay lên cằm suy tư,con ngươi mắt mở to long lanh tựa những tia nắng mặt trời chiếu sáng ngoài kia
-Nhưng c*̃ng đều là trợ lý,có khác gì nhau đâu?
Hắn vẫn kiên nhẫn giảng giải cho cô,người con gái này thật là....thật là.....đến kiếm từ ngữ diễn đạt hắn c*̃ng nhất thời kiếm không ra....
-Tất nhiên là khác rồi:
+ Thứ nhất có thể ở bên tôi 24/24
+Thứ hai tham dự các buổi tiệc c*̀ng tôi với vai trò là người đặc biệt
+ Thứ ba có thể tự do chuẩn bị mọi thứ sinh hoạt hàng ngày cho tôi
+ Thứ tư,chẳng phải em sẽ được ngắm soái ca mỗi ngày sao?
Ai ya những lý do trên,cô nghe thế nào c*̃ng không thoát khỏi hai chữ:tự luyến. Đây c*̃ng có thể coi là lý do để làm một thư ký đặc biệt sao? Phải chăng Mạc Tử Phong qúa tự mãn đi.
Suy nghĩ theo một hướng khác thì cô có thể coi đây là những lời tán tỉnh c*̉a những công tử thích ra vẻ, kiêu ngạo cố chấp. Mà vẫn còn một ý nghĩ khác xuất hiện trong cái đầu chứa một nửa là các soái ca ngôn tình c*̉a cô đó chính là vợ. Haizz cô c*̃ng đâu muốn nghĩ linh tinh như vậy,là do những điều hắn nói quá giống với vai trò c*̉a một người vợ à.
-Suy nghĩ thế nào thì em vẫn phải làm,tôi chỉ nói em làm trợ lý đặc biệt chứ không nói cho em quyền lựa chọn.
Cô đang suy nghĩ quay phắt cái đầu về phía hắn,ánh mắt sắc lẹm chiếu lên người đối phương:
- Chủ tịch à,có phải anh bị ảnh hưởng bởi ngôn tình rồi hay không mà bắt chiếc mấy soái ca phúc hắc đó vậy?
Hắn cau mày không hài lòng,trong giây lát đã đứng trước mặt cô,vòng tay ôm lấy eo mảnh mai,thân hình cao lớn hơi c*́i xuống,phủ lên người cô,tưởng như bức tường thành kiên cố đang dùng tấm thân bảo vệ cho một cái cây nhỏ khỏi bão tố,sóng gió gào thét.
- Có cần tôi chứng minh không?
Hơi ấm phả vào tai mà khiến cô cứng lại,vội vàng đẩy hắn ra,cười trừ
-Không,tôi không có ý đó. Bây giờ tôi phải về làm việc, chào chủ tịch
Nói xong cô nhanh chóng bước về phía cánh cửa đang đóng im lìm, tim đập loạn trong lồng ngực phập phồng.
- Mai bắt đầu công việc, tôi không thích lựa chọn.
Lại là nụ cười hờ,khiêu khích mà lại yêu nghiệt vô c*̀ng. Dù đã quay lưng lại với hắn nhưng cô có thể cảm nhận được ánh mắt thâm sâu đang chiếu lên người kèm theo là nụ cười ám muội,mang đầy ẩn ý. Khẽ thở dài,cô lấy lại nhịp thở bước khỏi căn phòng cao cao tại thượng nơi có một soái ca cô lỡ đem trái tim đặt lên người anh ta,có trách thì chỉ trách cô lụy tình thôi!
Tổng Tài, Em Yêu Anh!Tác giả: Mạc Tử Lam PhongTruyện Ngôn TìnhCăn phòng đóng chặt cửa,chiếc đèn chùm màu vàng thắp lên tà mị huyền ảo. Ánh mắt cô sợ hãi nhìn tên đàn ông trước mặt,tay tóm chặt tấm mền che cơ thể đang run lên bần bật. Đôi mắt đói khát chăm chú nhìn cô ánh lên dục vọng,khuân mặt trung niên nhoẻn cười giơ nanh vuốt vồ lấy con thỏ trắng. Cô kinh hãi hét lên,quăng gối về phía hắn, sự kháng cự c*̉a cô càng kích thích hưng phấn trong hắn. Tay thô bạo tóm lấy chân cô kéo về phía mình,sự tiếp xúc da thịt làm lông tơ trên cơ thể cô bất giác dựng đứng, cảm giác kinh tởm lan toả khắp cơ thể. Cô nhanh chóng ném cái chăn về phía hắn, bò dậy trốn khỏi giường. -Em đừng thách thức sự kiên nhẫn c*̉a tôi,không còn đường chạy đâu. Cô thực sự là không muốn đánh mất cái ngàn vàng trong tay một kẻ đáng tuổi ba mình, nếu đổi lại là một anh soái ca nào đó trong ngôn tình thì cô còn có thể dùng mĩ nhân kế mà tìm đường… -Hả?Cô trợn mắt nhìn Mạc Tử Phong,người như bị luồng điện mạnh chạy qua vội vàng đứng dậy thoát khỏi lòng hắn. Cái gì đang xảy ra với cô vậy? Từ bao giờ tim cô lại hay bị hắn làm cho đập loạn nhịp còn hay lên cơn đau dữ dội. Phải chăng soái ca nào c*̃ng có uy lực cao cường như thế?( Haizz nếu vậy thì Mễ Hiểu Bối cô thực là khổ rồi,tính mạng bị treo ngược lên cành cây)-Tai em không phải có vấn đề rồi chứ?Cô thầm gào thét trong lòng: bị anh rót mật vào tai không có vấn đề mới là lạ.....Nhưng ngoài mặt vẫn hòa nhã vô c*̀ng,cô nheo hàng lông mày thanh tú nhìn hắn:-Anh chẳng phải có hai cô thư ký ngoài kia rồi sao? Cần thêm nữa làm gì?Hắn cầm cái bút trên bàn xoay tròn,khóe miệng nhếch lên tạo một đường tuyệt đẹp. Ánh mắt thâm trầm nhìn cô đầy mờ ám-Là trợ lý đặc biệtCô đưa tay lên cằm suy tư,con ngươi mắt mở to long lanh tựa những tia nắng mặt trời chiếu sáng ngoài kia-Nhưng c*̃ng đều là trợ lý,có khác gì nhau đâu?Hắn vẫn kiên nhẫn giảng giải cho cô,người con gái này thật là....thật là.....đến kiếm từ ngữ diễn đạt hắn c*̃ng nhất thời kiếm không ra....-Tất nhiên là khác rồi:+ Thứ nhất có thể ở bên tôi 24/24+Thứ hai tham dự các buổi tiệc c*̀ng tôi với vai trò là người đặc biệt+ Thứ ba có thể tự do chuẩn bị mọi thứ sinh hoạt hàng ngày cho tôi+ Thứ tư,chẳng phải em sẽ được ngắm soái ca mỗi ngày sao?Ai ya những lý do trên,cô nghe thế nào c*̃ng không thoát khỏi hai chữ:tự luyến. Đây c*̃ng có thể coi là lý do để làm một thư ký đặc biệt sao? Phải chăng Mạc Tử Phong qúa tự mãn đi.Suy nghĩ theo một hướng khác thì cô có thể coi đây là những lời tán tỉnh c*̉a những công tử thích ra vẻ, kiêu ngạo cố chấp. Mà vẫn còn một ý nghĩ khác xuất hiện trong cái đầu chứa một nửa là các soái ca ngôn tình c*̉a cô đó chính là vợ. Haizz cô c*̃ng đâu muốn nghĩ linh tinh như vậy,là do những điều hắn nói quá giống với vai trò c*̉a một người vợ à.-Suy nghĩ thế nào thì em vẫn phải làm,tôi chỉ nói em làm trợ lý đặc biệt chứ không nói cho em quyền lựa chọn.Cô đang suy nghĩ quay phắt cái đầu về phía hắn,ánh mắt sắc lẹm chiếu lên người đối phương:- Chủ tịch à,có phải anh bị ảnh hưởng bởi ngôn tình rồi hay không mà bắt chiếc mấy soái ca phúc hắc đó vậy?Hắn cau mày không hài lòng,trong giây lát đã đứng trước mặt cô,vòng tay ôm lấy eo mảnh mai,thân hình cao lớn hơi c*́i xuống,phủ lên người cô,tưởng như bức tường thành kiên cố đang dùng tấm thân bảo vệ cho một cái cây nhỏ khỏi bão tố,sóng gió gào thét.- Có cần tôi chứng minh không?Hơi ấm phả vào tai mà khiến cô cứng lại,vội vàng đẩy hắn ra,cười trừ-Không,tôi không có ý đó. Bây giờ tôi phải về làm việc, chào chủ tịchNói xong cô nhanh chóng bước về phía cánh cửa đang đóng im lìm, tim đập loạn trong lồng ngực phập phồng.- Mai bắt đầu công việc, tôi không thích lựa chọn.Lại là nụ cười hờ,khiêu khích mà lại yêu nghiệt vô c*̀ng. Dù đã quay lưng lại với hắn nhưng cô có thể cảm nhận được ánh mắt thâm sâu đang chiếu lên người kèm theo là nụ cười ám muội,mang đầy ẩn ý. Khẽ thở dài,cô lấy lại nhịp thở bước khỏi căn phòng cao cao tại thượng nơi có một soái ca cô lỡ đem trái tim đặt lên người anh ta,có trách thì chỉ trách cô lụy tình thôi!